Bởi vì sự tình ngoài ý muốn, Đường Mặc Kỳ lập tức gọi điện thoại cho Đường Kiếm Phong, nghe nói Đường Kiếm Phong đang trên đường trở về thủ đô, tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó, cậu đem tin tức mà mình biết cùng với suy đoán đều nói cho Đường Kiếm Phong.
Anh nói rằng sẽ chú ý tình huống mới nhất, hai người liền tắt máy.
Đường Mặc Kỳ hít một hơi thật sâu, vi-rút ban đầu sẽ bất động với vi-rút về sau, tính lây bệnh của nó cũng giống như bệnh AIDS, nhưng lại cực kỳ không ổn định, chịu hoàn cảnh ảnh hưởng lớn thì có thể dễ dàng xuất hiện biến dị.
Đường Mặc Kỳ cũng không thể xác định ca bệnh tử vong hiện giờ có phải là trường hợp tử vong đầu tiên hay không, nhưng một khi có ca bệnh tử vong đầu tiên xuất hiện, liền đai biểu cho việc vi-rút tang thi đã xuất hiện.
Nó sẽ nhanh chóng loan truyền qua không khí, nguồn nước và rải rác ra toàn thế giới.
Những nhân loại có dấu hiệu gen phù hợp với chúng nó, sẽ bị chúng nó ký sinh và sinh sôi nảy nở trong cơ thể, rồi từ từ khống chế bọn họ.
Ở đời trước, cho đến khi Đường Mặc Kỳ tử vong, cũng chưa nghe nói nghiên cứu chế tạo ra vắc-xin phòng bệnh hữu hiệu.
Vật tư mà Diệp Cẩn mua sắm được đã chất đầy bốn phòng ở dãy nhà sau, Đường Mặc Kỳ vì để che đậy không gian, cũng vận chuyển một ít hàng hoá về tứ hợp viện.
Khi cậu đang phối hợp với công nhân khuân vác vật tư thì điện thoại vang lên, trước mắt số điện thoại này chỉ có đám người là hai anh em Diệp gia cùng Đường Kiếm Phong biết, mà màn hình lại hiện lên một dãy số xa lạ.
Đầu tiên nghe được tạp âm rất lớn, một lát sau, mới có thể nghe thấy tiếng nói: “Mặc Kỳ, Mặc Kỳ, là tôi đây, có thể nghe được không?”
Đường Mặc Kỳ bị âm thanh trong điện thoại oanh tạc đến đau cả lỗ tai, vội vàng đưa điện thoại cách xa một chút, gợi lên khoé môi: “Trương Tử Thành, anh về tới rồi sao? Không phải nói rằng sẽ đi máy bay sao?”
Có khả năng là Trương Tử Thành đang thu dọn hành lý, thở hồng hộc mà nói: “Cho cậu một kinh hỉ a, ba mẹ tôi ngày mai mới lên chuyến bay, tôi là đi trước, cao hứng hay không?”
Trước đó Đường Mặc Kỳ có kiến nghị qua rằng để Trương Tử Thành dẫn theo ba mẹ trở lại Trung Quốc nghỉ phép vào giữa tháng năm, chính là đặt bọn họ bên người mình, nhờ năng lực của cậu giúp bọn họ sống sót ở mạt thế.
Đường Mặc Kỳ mang theo ý cười nói: “Đương nhiên là cao hứng, tôi đi đón anh, anh ở sân bay chờ một chút.”
Trương Tử Thành vội vàng nói: “Không cần không cần, Mặc Kỳ cậu chuẩn bị một bữa tiệc lớn để đón tiếp tôi đi, tôi bây giờ lái xe chạy qua đó.”
Thấy Trương Tử Thành thái độ kiên quyết, Đường Mặc Kỳ cũng không hề kiên trì, xoay người đi vào phòng bếp.
Phòng chính ở phía tây có hai phòng đều đã được cải tạo thành phòng bếp và phòng ăn, mấy ngày nay cũng chưa dùng qua, bọn họ ba người đều trực tiếp ăn cơm ở chỗ của Hồ lão.
Trương Tử Thành đi đường xa đến đây, vẫn luôn nhớ thương đồ ăn ngon ở thủ đô.
Đương nhiên không thể tiếp đãi ở chỗ của Hồ lão, Đường Mặc Kỳ liền tiến vào phòng bếp dạo qua một vòng, trong phòng bếp có hai cái tủ lạnh lớn đều được cậu lấp đầy thức ăn, nhưng mà có nguyên liệu nấu ăn, cậu cũng không nấu được.
Diệp Cẩn thật ra đôi khi cũng sẽ nấu ăn, nhưng đều là món ăn gia đình, có khả năng không thỏa mãn được nhu cầu mỹ thực của Trương Tử Thành.
Đường Mặc Kỳ quyết định vẫn nên đi ra ngoài mua, cậu cầm chìa khóa xe, cùng Diệp Cẩn nói một cậu liền đi ra ngoài.
Cậu từ các cửa hàng lâu đời đóng gói một ít đồ ăn, lại tiến vào không gian hái chút rau dưa mới thu hoạch, nhặt mấy quả trứng gà, nghĩ nghĩ một hồi, lại tốn chút công phu dùng lưới đánh cá kéo mấy con cá lên từ con suối.
Khi Đường Mặc Kỳ trở lại tứ hợp viện thì Trương Tử Thành vẫn còn chưa tới, nhìn thấy cậu xách bao lớn bao nhỏ, rau xà lách cùng với một đống thức ăn được nấu chính một đống trở về.
Diệp Cẩn chạy nhanh đến hỗ trợ, trừ bỏ Hồ lão, trước mắt cũng chỉ có hắn có thể tiến vào được phòng bếp, dư lại đều là hai đứa nhóc cơm tới thì há mồm.
Đường Mặc Kỳ mang về đám rau dưa được nuôi trồng bằng linh thủy trong không gian, ớt xanh xanh tươi mọng nước, cà tím tím đến sáng bóng, dưa chuột thanh hương thủy nộn.
Nhìn thấy rất ngon mắt, Diệp Cẩn duỗi tay vặn gãy trái dưa chuột, cắn xuống một ngụm “Răng rắc” một tiếng giòn vang, nhai “rột rột”.
Thanh hương cùng với vị ngọt xuất hiện trong miệng, hắn không cầm được sự hưởng thụ mà nheo lại đôi mắt, hỏi: “Tiểu Kỳ, cậu mua rau dưa này từ chỗ nào, chất lượng cũng tốt quá.”
Đường Mặc Kỳ đem đồ ăn đóng gói đặt lên bàn, hàm hồ nói: “Ở chỗ một ông lão bán đồ ăn, anh chuẩn bị nhanh lên, xào mấy cọng rau, nấu thêm món canh là xong.”
Diệp Cẩn nhai xong dưa chuột, liền bắt đầu xử lý đám rau dưa, trong lòng tấm tắc mà nói thầm, đừng nhìn Đường Mặc Kỳ là một đứa nhỏ ăn chơi trác táng, cách chọn đồ ăn cũng không phải dạng vừa, nhìn đống đồ này mà xem, xanh mướt mọng nước trông thật đáng yêu!
Sau khi hỏi qua Trương Tử Thành đến đâu rồi, được hắn báo ra năm cái địa chỉ, Đường Mặc Kỳ rốt cuộc không còn kiên nhẫn chuẩn bị ra ngoài đón hắn, đi ra tới đầu đường, tìm kiếm hơn nửa giờ cũng không tìm thấy thân ảnh hắn đâu.
Đường Mặc Kỳ đi tìm nửa ngày, mới phát hiện Trương Tử Thành thập phần tức cười mà quẹo vào một cái ngõ nhỏ khác, một tên ngốc mao kéo theo một valy lớn hướng người đi đường hỏi đường, thấy đối phương lắc đầu, lập tức thất vọng mà hạ bả vai xuống, mồ hôi đầy đầu trông rất giống một con đại cẩu bị người khi dễ.
Đường Mặc Kỳ đứng yên không nói lời nào, rất có hứng thú mà nhìn Trương Tử Thành thất vọng mà móc di động ra chuẩn bị gọi điện cầu cứu.
Hắn một bên móc di động, một bên quan sát khắp nơi, chờ nhìn thấy bóng ma của Đường Mặc Kỳ, lập tức khoa trương mà nhào tới, trong miệng không ngừng phun ra một tràn tiếng anh.
Trương Tử Thành lớn lên ở M quốc, tuy rằng ba hắn đều luôn nói chuyện bằng tiếng Hoa, nhưng chữ Hoa hắn lại không biết bao nhiêu, trên cơ bản là còn không bằng các bạn nhỏ ở nhà trẻ.
Cho nên khi lái xe, các ngõ hẻm quanh co lòng vòng khiến hắn hoàn toàn không nhận rõ.
Hắn thấy được thân ảnh của Đường Mặc Kỳ như gặp được người thân, nhiệt tình đến độ may mắn không có Đường Kiếm Phong ở đây, bằng không phỏng chừng sẽ hiểu lầm cái tên này có phải có tâm tư không nên có với Đường Mặc Kỳ hay không.
Đường Mặc Kỳ mang theo Trương Tử Thành trở về tứ hợp viện, hắn nhìn căn tứ hợp viện bị cải tạo không ra gì làm cho trợn mắt há hốc mồm.
Bản thân tứ hợp viện mang hơi thở tao nhã cổ điển của Đông Phương, nhưng mà đình viện lại được gia công trần nhà bằng thép và thủy tinh rất hiện đại hóa, đất ở vườn hoa đang mọc ra những mầm non nho nhỏ.
Trương Tử Thành cơ hồ là trợn mắt há hốc mồm bị Đường Mặc Kỳ lôi vào phòng nghỉ phía đông, trong phòng đã được bố trí tốt, cũng là hai phòng ngủ một phòng vệ sinh, vừa lúc thích hợp cho Trương gia ở đây.
Đồ ăn đã được đưa lên bàn, bụng Trương Tử Thành đói đến mức kêu vang dội, lúc này hắn không rãnh lo lắng xem xét tứ hợp viện kì quái này, vội vội vàng vàng theo chân Đường Mặc Kỳ vào phòng ăn ăn cơm.
Nhìn một bàn đồ ăn có đủ sắc hương bị, tuy rằng Trương Tử Thành đã muốn rơi nước miếng, nhưng hắn vẫn nhẫn nại chính mình, hướng tới hai anh em Diệp gia và Hồ lão chào hỏi một tiếng.
Sau khi tất cả mọi người đều hữu hảo mà hàn huyên một phen, Trương Tử Thành mới gấp không chờ nổi mà động đũa.
Tuy rằng Đường Mặc Kỳ lớn lên ở M quốc, nhưng động tác cầm đũa thực quen.
Tốc độ hạ đũa cũng khiến cho người từng được huấn luyện trong quân đội là Diệp Cẩn cam bái hạ phong.
Bất quá sau khi Trương Tử Thành nếm xong tất cả các món ăn, rõ ràng lại hứng thú với những món rau dưa hơn.
Không chỉ có Trương Tử Thành, ngay cả Diệp Cẩn và Diệp Trạch Việt rõ ràng cũng như vậy.
Sau khi ăn xong, nhìn toàn bộ dĩa rau dưa trên bàn sạch sẽ sáng bóng như đ ĩa CD, mà đồ ăn Đường Mặc Kỳ mua trên phố vẫn còn dư không ít.
Diệp Cẩn cười tủm tỉm nói: “Quả nhiên vẫn là trù nghệ của tôi giỏi hơn, món ăn tôi nấu ra đều bị cướp sạch.”
Trương Tử Thành không rõ nguyên do, nghe vậy tức khắc đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn Diệp Cẩn, tràn đầy sùng bái nói: “Diệp ca, thật sự đều là do anh làm sao? Thật là quá lợi hại, so với ba ba tôi nấu đồ ăn Hoa Hạ ngon hơn một trăm lần á.”
Da mặt dày của Diệp Cẩn không chút nào rụt rè mà thừa nhận, nghênh ngang nói: “Này tính là gì, sau này Diệp ca làm đồ ăn ngon hơn cho cậu, mới chỉ mới vài món ăn sáng bình thường mà thôi.”
Đường Mặc Kỳ yên lặng mà nhìn hai người kia, một kẻ ngốc nghếch, một kẻ lại không biết xấu hổ, ở trong lòng yên lặng trợn trắng mắt, “Hừ, còn không phải công lao từ không gian của tôi sao!”.