Mạt Thế Trọng Sinh Lộ - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Mạt Thế Trọng Sinh Lộ


Chương 20


Từ nhà trọ đi ra, bốn người Từ Dương đã lái xe được hơn một canh giờ, một đường xe vô cùng khẩn cấp mà lao vùn vụt về hướng thành thị kế tiếp. Lúc này đã đến một giờ trưa, mọi người đã sớm đói đến bụng kêu oi ả, nhưng vẫn không có gặp chỗ nào có thể nghỉ chân.

“Anh Dương, hay là chúng ta nghỉ ngơi ở trong xe rồi ăn trưa, xong mới tìm một chỗ trống trải nghỉ tạm một hồi rồi lại đi?” Ngô Thiên Hạo ngồi ở vị trí kế bên ghế lái thực sự tìm không thấy được chỗ ở tốt để dừng chân, quay đầu nhắm mắt lại, hỏi Từ Dương không biết đang suy tư điều gì.

Từ Dương nghe được câu hỏi, mở mắt quan sát tình hình giao thông bốn phía, lập tức nhàn nhạt trả lời: “Cần phải tìm một chỗ nghỉ ngơi chút Anh nhớ kĩ phía trước có một tòa chiến trường rất lớn, lại rẽ bên phải là có thể thấy được, chúng ta đến đó nghỉ ngơi một chút là được rồi.”

Ba người Ngô Thiên Hạo không có bất kì nghi vấn nào, Hạ Duyên Phong lái xe trầm mặc gật đầu, vẫn chuyên chú lái xe. Hắn làm việc đặc biệt chăm chú chịu trách nhiệm, hai canh giờ trước hắn lái xe, phần lớn thời gian đều trầm mặc, trừ khi có chuyện gì cần thiết, hắn mới miễn cưỡng nói được hai câu.

Bởi vì đường bọn họ đang đi toàn là đất đá mà không phải là lộ lớn, cho nên trên đường gặp rất ít tình hình thực tế. Mặc dù có thì cũng chỉ gặp vài chiếc xe đậu lộn xộn trên đường và vài con tang thi du đãng xung quanh, nhưng bọn cậu đều giải quyết dứt khoát mấy chuyện này, tiếp tục dọc theo đường đi đến chỗ ở của bọn họ đã định.

Đường lộ đất có chút lâu năm, đương nhiên mặt đường không rộng rãi như đường cao tốc, con đường ngoằn ngoèo uốn lượn là rất bình thường. Xe đã sắp tới chỗ khúc quẹo mà Từ Dương nói, Hạ Duyên Phong lấy được bằng lái vào nửa năm trước, nhưng chưa từng chạy trên đường ngập ghềnh như này, cho nên hắn vẫn tập trung tinh thần để lái xe.

Thời gian khi xe quẹo trái, người trong xe theo quán tính mà nghiêng về bên phải một chút. Không bao lâu, xe liền quẹo qua khúc ngoặt, tầm nhìn cũng vì thế mà trở nên rộng rãi hơn. Chốc lát, bọn họ liền nhìn thấy tòa chiến trường, khoảng cách của đường đất đến chiến trường rất trống trãi, đúng là một chỗ ở tốt để nghỉ ngơi.

Hạ Duyên Phong chậm rãi lái xe đến ven đường rồi dừng lại, bốn người chờ khi xe ngừng lại liền lục tục mở cửa đi xuống xe. Trong xe không gian khá rộng, nhưng vẫn là có hạn chế. Vì vậy khi ra bên ngoài, bốn người đều không hẹn mà cùng vươn vai, sau đó mới đeo ba lô đi đến chỗ đất bằng phẳng.

Sáng sớm cần hưởng thụ một bữa ăn thật thoải mái, bốn người đối với bữa trưa cũng không cần gì nhưng yêu cầu đối với buổi sáng lại rất cao, trực tiếp đem bao bánh bao trong không gian ra, lại nấu một nồi súp xương hầm kèm theo, một bữa trưa đơn giản cứ thế mà diễn ra.

Thời điểm bốn người vừa ăn bánh bao vừa nói chuyện phiếm, Từ Dương đang ngồi đối diện quốc lộ đột nhiên ngẩng đầu lên. Trong quá trình thay da đổi tủy của đàm thủy trong không gian, thính giác và thị giác của cậu đều cực kì linh mẫn, ở phía xa xa có thể nhìn thấy một chiếc xe di chuyển lưu loát chạy đến phía bọn họ.

Ba người Từ Lâm nhạy bén nhận thấy được điểm khác thường của Từ Dương, không khỏi nhìn theo tầm mắt của cậu. Đợi khi thấy rõ thì chiếc xe kia đã đến gần bọn họ, không hẹn mà cùng nhíu mày. Ba người im lặng không lên tiếng mà trao đổi vài ánh mắt, lập tức như không có chuyện gì xảy ra đứng dậy đi tới bên cạnh xe, đề phòng một cách tự nhiên.

Chỉ trong khoảng khắc, chiếc xe kia đã đến trước mắt mấy người, xe cách bọn họ chừng hai mươi mét rồi chậm rãi ngừng lại. Yên tĩnh một chút, lại nhìn thấy hai người lần lượt từ trong xe đi ra. Một người trong đó mặc một bộ tây trang màu đen, thân thể cao lớn và khuôn mặt lạnh lùng cương nghị, thoạt nhìn có điểm giống như hộ vệ. Một người khác cũng có thân thể cao ngất ngưỡng, ăn mặc đơn giản tùy tính, hơi thở bên trong trầm ổn, khiến cho người khác khó có thể đoán ra thân phận thật sự.

Đợi đến khi hai người đi đến trước mặt bốn người Từ Dương, Ngô Thiên Hạo đã có thể xác định được thân phận của người kia. Trên người kia có hơi thở mà hắn đặc biệt quen thuộc, thân là con cháu của gia đình quân nhân hiển hách, chắc chắn không ai là không biết loại hơi thở đặc biệt trên người này, mà người trước mắt này tản ra loại hơi thở mà hắn cực kì quen thuộc chính là khí tức quân nhân.

Ngô Thiên Hạo hơi hơi quay đầu nhìn về phía Hạ Duyên Phong, nhận thấy trong mắt hắn cũng là vẻ mặt tương tự, không khỏi khẽ gật đầu một cái. Tâm trạng Hạ Duyên Phong khẽ trầm xuống, đôi mắt thâm trầm mơ hồ hiện lên một tia lạnh nhạt không thể nhận ra, không dấu vết mà quan sát người trước mắt một phen.

“Xin chào, tôi là Phương Văn Bân. Chúng tôi mới từ thành phố C trốn tới đây, trên đường chưa từng gặp người khác, không biết là mọi người có thể nói cho tôi biết mọi người từ đâu đến không?” Người đàn ông có khí chất quân nhân rất lễ phép lên tiếng chào hỏi, đồng thời dựa theo cách làm thường lệ của mọi khi, đưa điếu thuốc cho người gần nhất hắn là Hạ Duyên Phong.

“Xin chào, Hạ Duyên Phong. Cảm ơn anh, nhưng mà tôi không hút thuốc lá.” Hạ Duyên Phong khoát tay, từ chối khéo hắn. Nhìn hắn bình tĩnh mà đem điếu thuốc lấy về, không thấy chút vẻ gì khác, tạm thời cảm thấy người này cho hắn ấn tượng đầu tiên khá tốt, cho nên liền nói chuyện với hắn.

Thời gian hai người bọn họ trao đổi tin tức, một nam hai nữ từ trong chiếc xe kia lục tục đi ra, ba người kia vừa mới ra liền mang vẻ mặt khẩn trương chú ý tình hình xung quanh, ra vẻ như đang nhìn xem có tang thi tồn tại hay không. Từng người một giống như chuột sợ mèo, vừa nhát gan lại không có năng lực tự vệ.

Hai anh em Từ gia và Ngô Thiên Hạo nhìn thấy ba người ăn mặc ngăn nắp, vẻ mặt có chút không nhận ra mà thay đổi, nhưng chỉ trong giây lát liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Ba người rất nhanh giải quyết xong bánh bao trong tay, lập tức im lặng không lên tiếng đứng phía sau lưng Hạ Duyên Phong chừng một mét, ánh mắt đen kịt không hề chớp mà nhìn chăm chú vào người này.

Phương Văn Bân ở quân đội đã lâu, hiển nhiên cảm nhận được địch ý khó thể phát giác của ba người bọn họ, hai mắt đen kịt như có như không mà đảo một vòng quanh ba người Từ Dương. Đợi thấy ba người khác từ trong xe đều đi tới, khẽ nhíu mi lại, muốn nói lại thôi một lát, cuối cùng vẫn không nói gì.

Ba người kia đi tới phía sau Phương Văn Bân và vị hộ vệ, tựa như đã thoát khỏi khiếp đảm lúc trước, khẩn trương trên mặt cũng chậm rãi tan biến, thay vào đó là các loại vẻ mặt phức tạp.

Bị hai cô gái trẻ tuổi kẹp ở chính giữa là người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, quần áo xa hoa không giấu được cái bụng bia lòi ra ngoài, mái tóc chải ngay ngắn không biết từ khi nào đã tán loạn, mặt mày lộ ra vẻ kiêu căng, dường như không coi hắn và người nhát gan mới vừa nãy là một.

Phương Văn Bân nhận thấy được người đàn ông trung niên kia dường như muốn nói ra suy nghĩ của mình, lo lắng người đàn ông này lại mang đến hành động lời nói kiêu cao tự đại giống lúc trước tận thế, khó tránh khỏi có chút bận tâm đắc tội mấy người trước mắt, vội vã cản lại rồi nói: “Nghe nói ZF ở thành phố D thiết lập căn cứ an toàn, mọi người đang dự định đi đến đó sao?”

Hạ Duyên Phong nghe lời nói ấy, không khỏi hơi nhíu mày, có thâm ý khác mà nhìn một nam hai nữ một chút, mới trả lời nhàn nhạt: “Chúng tôi phải đến chỗ khác để tìm người thân, cho nên tạm thời không có quyết định này. Đáng tiếc, bằng không có thể cùng các người đi chung đường rồi.”

Phương Văn Bân trầm mặt nhìn hắn một chút, dường như đang tự đánh giá lời này của hắn là thật hay giả. Nhìn thật sâu đến ánh mắt thản nhiên, kết quả ngược lại khiến hắn phải dời tầm nhìn đi chỗ khác, đồng thời cũng từ trong lòng mình sinh ra một chút hổ thẹn.

Trên thực tế, khi hắn hỏi ra lời này chính xác là muốn cùng bọn họ kết bạn đi đến căn cứ an toàn của thành phố D, trong lòng hắn thấy rất rõ ràng, chỉ dựa vào hắn vị hộ vệ kia, bọn họ rất khó có thể thành công mà đến được căn cứ thành phố D. Đáng tiếc người này rất thông minh, đã sớm đem lời nói này gạt bỏ, khiến lời hắn nói đều chôn trong bụng.

“Vậy thì thật là đáng tiếc, chúng tôi phải tiếp tục đi thôi, cảm ơn cậu đã đem tin tức nói cho tôi biết, tạm biệt từ đây.” Phương Văn Bân là một người sáng suốt, nhìn ra được người này không định gặp lại bọn họ, hiện tại khách hàng của hắn rất dễ gây chuyện, cho nên liền quyết đoán từ biệt rời đi.

Nhưng mà, nhiều lúc không như mong muốn, ý định ban đầu của hắn muốn trở lại trong xe tiếp tục chạy đi. Nhưng khi hắn vừa mới nói xong, người đàn ông trung niên kia dùng ánh mắt xoi mói đem đoàn người Hạ Duyên Phong quan sát bên ngoài một lượt, cuối cùng mới làm bộ tạm chấp nhận.

“Này, tôi nghĩ các cậu cũng đừng có gặp bạn bè người thân gì cho cam, nói không chừng bọn họ đã trốn rồi, không bằng làm hộ vệ cho tôi, giá tùy các cậu chọn.” Người đàn ông trung niên liền lung lay ngón tay đeo chiếc nhẫn kim cương sáng loáng, dường như sợ người khác không biết ông ta có tiền.

Đoàn người Hạ Duyên Phong nghe xong lời này, vẻ mặt có chút thú vị, Ngô Thiên Hạo lại càng không nhịn được mà bật cười ha hả, cười một lúc lâu mới nói: “Vị tiên sinh này thật là hài hước, ai mà không biết hiện tại có tiền cũng chẳng được gì, nhiều tiền hơn nữa cũng đều thành giấy vụn, tôi nghĩ nên là bảo vệ cái mạng nhỏ của mình là hay nhất đấy.”

Người đàn ông trung niên bị cười nhạo đến sắc mặt lúc trắng lúc xanh, vẻ mặt như bị quật ngã, thân thể bị kẹp giữa hai cô gái không khống chế mà run lên một trận, hướng về Ngô Thiên Hạo như muốn mở miệng mắng to, nhưng tim đột ngột đập nhanh khiến cho hô hấp không thông, lời ra đến khóe miệng lại bị nuốt về bụng.

“Xin lỗi, thân thể của ông ta đều không khỏe như vậy, chúng ta từ giả từ đây thôi.” Phương Văn Bân thấy ông ta đột nhiên phát bệnh, có chút hốt hoảng, lời nói vừa dứt sau đó liền vội vàng cùng vị hộ vệ áo đen đỡ ông ta rời đi.

Bốn người Từ Dương đứng tại chỗ không hề hành động, trầm mặc không nói mà nhìn bọn họ đem ông ta vào trong xe, nhìn lại bọn họ ngồi vào trong xe rồi lái đi, bốn người mới chậm rãi thu lại ánh mắt, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng lên đường đi.” Từ Dương ngẩng đầu nhìn một chút bầu trời âm u, từ cặp lông mi đang nhíu chặt cũng có thể thấy được tâm trạng của cậu vô cùng trầm trọng, nhìn xa xa khiến cho người khác không thể quấy nhiễu cảm giác của cậu.

Hoàn

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN