Mạt Thế Trọng Sinh Lộ - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Mạt Thế Trọng Sinh Lộ


Chương 24


Anh em Từ gia tìm một cái phòng kí túc xá sạch sẽ ngăn nắp trong lúc hai tổ khác còn chưa tới, sau đó đứng ở cửa đợi một chút, mặt khác người của hai tổ lần lượt đi đến lầu sáu.

Nhìn vũ khí trong tay bọn họ nhiễm toàn máu đen, anh em cậu không cần hỏi cũng biết bọn họ ở trên lầu nhất định là gặp phải rất nhiều tang thi. Vẻ mặt Từ Dương bình tĩnh chờ bọn họ đi tới phía trước, lúc này mới mở miệng trầm giọng nói: “Tình hình trên lầu làm sao?”

Hạ Duyên Phong xoay mặt gật đầu nhìn Ngô Thiên Hạo, Ngô Thiên Hạo cũng hơi gật đầu một cái, sau đó đem tình hình trên lầu nói rõ ràng cho Từ Dương, cuối cùng không quên nói một câu: “Mùi tanh tưởi của tang thi có thể trở thành vũ khí bí mật hạng nhất, chỉ là đáng tiếc không thể đem nó đi đối phó tang thi.”

Đợi hắn nói xong, Tạ Thiên không đợi người bên ngoài nhắc nhở, tiếp theo đem tình hình tầng năm mà bọn họ thấy nói một lượt, sau đó lặng im không nói mà chờ Từ Dương đáp lại. Cũng không biết thế nào, trong lòng hắn mơ hồ có loại cảm giác kì quái, tựa như chỉ cần đợi Từ Dương quyết đoán lại bình tĩnh bên cạnh, bọn họ cũng sẽ bình tĩnh không ít.

Từ Dương yên lặng suy nghĩ một lúc lâu, cho đến bên tai nghe được một tiếng trầm thấp “Trời mưa”, cậu mới hoảng hốt phục hồi lại tinh thần. Ngước mắt nhìn theo mưa bụi tung bay theo gió, sắc mặt trở nên đặc biệt khác thường, lúc này sắp xếp mấy người trước mắt lập tức đi vào phòng, không được để dính một chút mưa bụi nào.

Quả nhiên không giống nhau Tuy rằng rất nhiều chuyện đều không chênh lệch bao nhiêu so với kiếp trước, nhưng thời gian và tốc độ của việc này xảy ra đều phát triển theo hướng càng thêm nguy hiểm.

Kiếp trước vào tám ngày sau tận thế, dưới bầu trởi nổi lên mưa phùn nhẹ như lông ngỗng. Vừa mới bắt đầu không ai nhận thấy được sự khác thường của trận mưa này, đến khi sau cơn mưa xuất hiện một lượng lớn tang thi cấp cao, lúc này mới có người hoài nghi cơn mưa phùn này khác thường. Không được mấy ngày, nước mưa kéo đến một lượng lớn tang thi tiến hóa rất nhanh, tin tức này mau chóng truyền đến mọi người đều biết.

Nếu so với kiếp trước thì trận mưa hiện nay trước hơn mấy ngày, vậy liền có nghĩa tốc độ tiến hóa của tang thi cũng nhanh hơn mấy ngày, tin tức này thật sự không phải tin tức tốt lành gì. Đúng là càng làm cho người lo lắng, người không biết còn tưởng đây chỉ là một cơn mưa phùn thông thường, nếu sơ ý một chút, sợ rằng nguyên nhân bị nhiễm lần thứ hai là cơn mưa này.

Trừ phi người có năng lực dự đoán còn sống sót, hoặc là người phi phàm như Từ Dương sống sót, bọn họ mới có thể nhanh chóng biết hiện tượng kì quái của trận mưa này. Nhưng mà, thế giới không có ngoại lệ tốt như vậy, Từ Dương may mắn có trí nhớ kiếp trước cũng không cách nào xác định được thời gian cụ thể xảy ra của việc này.

Đúng là quan trọng hơn, xác thực cho dù cậu biết rất nhiều việc, cậu cũng không có khả năng mạo hiểm…đem sự thật nói cho người khác biết. Người đời đều nói không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*, cậu cũng không muốn hơn người thường, không hy vọng một ngày kia bị ép nằm trên bàn mổ lạnh như băng, cho nên, tất cả khả năng đều phải bóp chết ở trên nôi.

(Nguyên văn 不怕一万只怕万一: Câu này có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra. Đây là câu thành ngữ Trung Quốc, “nhất vạn” chỉ việc gì đó có khả năng xảy ra cao/ nhiều lần,

“vạn nhất” nghĩa là “lỡ như, chẳng may,..”

Đi vào trong phòng, nhìn cảnh mưa phùn rơi ngoài cửa sổ, mọi người không cảm thấy cảnh đẹp nào, ngược lại cảm thấy có chút bất an trong lòng, theo bản năng nhìn về phía mấy người tỉnh táo bình tĩnh nhất, Từ Dương thông minh sáng suốt, nhưng thấy cậu nhíu chặt vùng lông mày, một bộ dạng tâm trạng nặng nề, không khỏi lộp bộp một chút, an tĩnh trong lúc nhất thời chỉ còn lại tiếng hô hấp giao nhau.

Từ Dương cũng không biết bọn họ có phản ứng gì, một phút bắt đầu cơn mưa kia, cậu liền lâm vào một người trong ký ức. Thật ra, trận mưa này chẳng những có thể khiến tang thi tiến hóa nhanh, nhưng cũng sẽ khiến thiên nhiên bị ô nhiễm cực lớn. Trận mưa này qua đi, mặc kệ là gì, tất cả đều sẽ bị bệnh độc lây nhiễm.

Chính là bởi vì trận mưa này ô nhiễm, từ này về sau có một khoảng thời gian rất dài chưa từng có biện pháp sử dụng đất trồng, thế cho nên lương thực trở thành thứ quan trọng nhất vào tận thế. Kiếp trước khi cậu còn sống, nguồn nước đã có thể tinh lọc để sử dụng, nhưng đất đai vẫn chưa có tiến triển gì. Tuy rằng có thể tinh lọc một lượng đất đai nhỏ, nhưng ở tận thế thiếu lương thực, lại cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi.

Cùng các loại kiếp trước, Từ Dương nhịn không được khẽ thở dài, mặc kệ có phải hay không đất trồng sẽ phải chịu ô nhiễm, thật ra đều không có được bao nhiêu tác dụng. Dù sao không ai tài năng mà rất nhanh nghiên cứu thành công ở trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, lo lắng nhiều hơn nữa cũng không thể làm được việc gì. Thu lại tâm tư bay xa, thấy Từ Lâm và cô gái duy nhất Đàm Quỳnh Linh đang bận bịu nấu cháo vò mì, nhíu mày không thể nhận ra, sau đó lẳng lặng dời mắt đi.

Nhìn cậu khôi phục lại tinh thần, Tạ Thiên một bộ dạng nhịn lời nói đến đầy cả một sọt trong bụng, ánh mắt đen kịt chống lại cặp mắt gợn sóng không sợ hãi, lời văn câu chữ, rõ ràng đã từ trong lòng hắn nói ra, dứt lời trầm mặc chờ Từ Dương trả lời, dáng vẻ trên mặt chăm chú mà nghiêm túc. (Mai: Sao đoạn này hơi rối nhỉ? Hình như tác giả quên ghi đoạn nào rồi hoặc là do raw thiếu một lời nói của Tạ Thiên rồi nhỉ?

Có người mong muốn thêm vào đội ngũ của bọn họ, Từ Dương không có chút nào mảy may cái gì kỳ quái. Trên đường gặp phải nhiều người như vậy, hiển nhiên ôm đủ các loại nhỏ mọn, kỳ vọng được vào đội ngũ của cậu để được bảo vệ, nhưng hắn khinh thường các loại tiểu nhân tư lợi này, nói xong cũng sẽ không có cảm giác thương cảm hay bức xúc gì.

Từ Dương không có lập tức trả lời, chỉ là quay đầu nhìn Hạ Duyên Phong và Ngô Thiên Hạo một chút, sau một lát trả lời nhàn nhạt: “Thêm vào chúng tôi thì có thể, nhưng chúng tôi không cần những người không làm đội hữu, đồng thời cũng không cần…đội hữu phản bội đội ngũ.”

Nói đến câu này, Từ Dương không tự chủ nhấn mạnh, sắc mặc trở nên nghiêm túc khác thường, một đôi con ngươi sâu tựa hàn đầm không chớp nhìn chằm chằm ánh mắt của Tạ Thiên. Cùng lúc đó, một loại khí tức mạnh mẽ trên người cậu tản ra, uy áp kéo dài không dứt từ từ lan ra khắp phòng.

Trong lòng mọi người bất thình lình liền cảm nhận được một loại uy áp khó có thể hình dung, tâm trạng bỗng nhiên run lên, tất cả đều trợn tròn mắt khó có thể tin, toàn thân dường như cứng lại, thấy lạnh cả người từ đầu ngón chân truyền tới.

Hạ Duyên Phong, Ngô Thiên Hạo và Tạ Thiên dù sao cũng đã từng được huấn luyện, cùng người thường có chút bất đồng, ngoại trừ những…cảm giác ở bên ngoài này, cũng không có bao nhiêu không khỏe, còn lại ba người kia đều bị cổ uy áp này khiến đến mồ hôi lạnh chảy ròng, toàn thân đều không khống chế được mà run rẩy.

Nhìn phản ứng bất đồng của mọi người, mặt mày Từ Dương thu lại, chậm rãi thu hồi lại uy áp mới vừa tản ra. Đột nhiên cậu lại làm như vậy, thật ra có chút ngoài ý muốn của cậu, bởi vì cậu vốn không định lợi dụng việc này làm bọn họ hoảng sợ, chỉ là vừa nghĩ tới kiếp trước tuyệt vọng bị người đẩy vào trong đàn tang thi, khó tránh có chút không kiềm chế được.

Uy áp vừa loại bỏ, mấy người đều có loại cảm giác như mới vừa được vớt ra từ trong nước, chỉ cảm thấy toàn thân đều yếu ớt vô lực, thật lâu mới có thể chậm rãi trở lại. Sáu ánh mắt theo bản năng nhìn Từ Dương mới vừa phát ra uy áp, nhìn đến vẻ mặt vẫn đạm mạc như cũ, rõ ràng không có bất kì cảm giác sợ hãi, ngược lại có loại kính nể không rõ.

Ba người Tạ Thiên trước đây chưa từng biết bản lĩnh của Từ Dương, hiển nhiên lập tức chấn động với Từ Dương mạnh mẽ. Về phần ba người Hạ Duyên Phong còn lại là kinh ngạc thực lực chân chính của cậu, bọn họ vẫn luôn biết cảm giác Từ Dương rất nhạy bén, đao thuật* rất tốt, nhưng không nghĩ đến cậu lại có khả năng phóng ra một uy áp cường đại như vậy. (*Đao thuật: kỹ thuật về đao kiếm.

Người xem qua tiểu thuyết mạt thế đều biết, trong tiểu thuyết đều có đề cập thường xuyên đến người dị năng cấp cao có thể phóng ra loại uy áp kinh sợ hơn so với người dị năng cấp thấp. Trước khi lên đường, trong bọn họ có hai người dị năng, rãnh rỗi Từ Lâm thỉnh thoảng buồn chán, thường thường sẽ giật dây Ngô Thiên Hạo thử xem có thể phóng ra uy áp trong truyền thuyết hay không.

Thông qua Ngô Thiên Hạo không ngừng kiên trì nỗ lực, bốn người bọn họ đều biết dị năng giả thật sự có thể rất ra oai. Chỉ có điều đẳng cấp dị năng Ngô Thiên Hạo quá thấp, nếu như không chú ý, căn bản không có cách nào khác nhận thấy được oai của hắn.

Cho đến khi vừa nhìn động tác của Từ Dương, bọn họ mới thật sự hiểu uy áp truyền thuyết đúng là mạnh mẽ và có lực uy hiếp đến vậy, hiển nhiên khiến cho bọn họ chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Thật có thể nói không nhìn không biết, vừa nhìn đã bị dọa cho giật mình. Trong lúc nhất thời, bốn người ở đây đều lặng yên suy đoán, dị năng Từ Dương rốt cuộc là cấp mấy, hiển nhiên có thể phóng ra áp lực đến như vậy.

“Xin lỗi.” Từ Dương nói nhỏ một câu như có như không, hơi dừng một chút, nói sang chuyện khác: “Ngoài ra còn có một chuyện rất trọng yếu, trên đường chúng ta có thể gặp gỡ rất nhiều người sống sót, tôi không hy vọng mọi người tự ý làm ra bất cứ việc gì bất lợi cho đội ngũ của chúng ta. Đương nhiên, bốn người chúng tôi cũng giống như vậy.”

“Xin cậu yên tâm, chuyện ngu xuẩn như vậy, chúng tôi sẽ không tái phạm lần thứ hai.” Tạ Thiên đơn giản nói biểu đạt bọn họ thật tình, như có điều suy nghĩ nhìn Từ Dương một chút, do dự một chút mới thấp giọng hỏi: “Từ Dương, cậu vừa thả ra uy áp có phải là bởi vì dị năng hay không?”

Đuôi lông mày Từ Dương hơi hơi nhíu lại, không đáp mà hỏi lại: “Nghe lời anh nói, hình như các anh đã biết chuyện người dị năng, trong các anh có người có dị năng sao?” Nói nhàn nhạt xem xét hai anh em Tạ gia, nhìn sắc mặt hai người cứng đờ, trong lòng đã có đáp án.

“Tối hôm qua nghe đài phát thanh, căn cứ thành phố B truyền ra tin tức, người bị nhiễm độc, đa số sẽ biến thành tang thi, còn lại một số ít có thể trở thành người dị năng.” Tạ Thiên dừng một chút, nhìn cậu một cái rồi tiếp tục nói: “Tôi và Tạ Hải đều là người dị năng, tôi là dị năng hệ phong, hắn là dị năng hệ thổ.”

“Tối hôm qua chúng tôi không chú ý nghe đài phát thanh, nhưng trong chúng tôi thật có người dị năng, tôi là dị năng không gian, ước chừng có hai trăm mét vuông. Ngô Thiên Hạo dị năng hệ hỏa, nhìn qua ba người các người đều thuộc loại dị năng công kích, có thể cùng nhau thảo luận một chút làm sao có thể sử dụng tốt dị năng.”

Từ Dương cũng không có nói Hạ Duyên Phong cũng là người dị năng, chỉ vì cậu vẫn không cảm nhận dị năng trên người Hạ Duyên Phong. Vừa mới bắt đầu xem hắn là người biến dị lực lượng, nhưng trải qua mấy ngày quan sát, cậu mới phát hiện lực lượng Hạ Duyên Phong không phải là biến dị, mà vốn là lực lượng của chính bản thân.

Theo lí mà nói, cậu cho Hạ Duyên Phong và Từ Lâm uống nhiều nước đàm thủy không gian như vậy, hẳn là bọn họ đã sớm kích phát dị năng, nhưng bọn hắn ngoại trừ giác quan trở nên nhạy bén hơn, vẫn không có kích phát dị năng nào, lẽ nào nước không gian cũng không thể kích phát dị năng của bọn họ? Cho nên mới thật lâu cũng không có động tĩnh?

Hoàn

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN