Mạt Thế Trọng Sinh Lộ
Chương 32
Vì vậy, tiểu đội liền chống đỡ ở địa bàn của bọn họ mới vừa tới là việc chính, chủ động tìm tới địa bàn của bọn chúng là việc phụ, rất tích cực triển khai một loạt thảo luận.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thật vất vả mới thương lượng xong đối sách, đội trưởng Từ Dương lập tức mở miệng hỏi mọi người có đồng ý với quyết định hay không, nếu là đồng ý, đêm nay phương châm đối chiến cứ như vậy mà làm. Kết quả như dự đoán, đương nhiên không có ai là không thông qua.
Nhìn mọi người xoắn tay áo, chuẩn bị làm một vố lớn, khóe miệng Từ Dương không thể khống chế mà giật giật vài cái. Thanh niên quả nhiên là thanh niên, mặt ngoài nhìn như thế nào đi nữa cũng là bình tĩnh lạnh nhạt, chung quy không đổi được bản tính nhiệt huyết sôi trào.
Xác định xong chuyện kế tiếp, sắc trời đã tối, mọi người liền bắt đầu công việc bận rộn. Từ Dương, Tạ Thiên và Hạ Duyên Phong canh gác, Đàm Quỳnh Linh chăm sóc hai anh em, ba người còn lại cùng nhau nấu cơm tối.
Đã nhiều ngày chưa được ăn một bữa thật ngon, khó có được tìm thấy một chỗ tốt sạch sẽ, hiển nhiên cơm tối hôm nay so với bình thường thì lại tốn nhiều công sức hơn. Qua đêm nay, sau này cũng không biết phải đợi đến khi nào mới có cơ hội tốt như vậy nữa.
Căn phòng này không có đồ dùng nhà bếp, cho nên Từ Lâm tìm Từ Dương muốn mượn một chút dụng cụ nấu ăn. Toàn bộ làng cũng không có điện, may mà thôn này đa số người đều dùng là lò lửa, chỉ cần có củi gỗ, vấn đề này có thể giải quyết thôi.
Hệ thống cung cấp nước trong làng đều là từ trên núi dẫn vào, tuy rằng lúc này không có cắt nước, nhưng không ai dám dùng những…nước này. May mà hệ dị năng của Từ Lâm là hệ thủy, tiểu đội mới không cần lo lắng đến vấn đề nước uống.
Tuy nói Từ Dương có thể lợi dụng nước trong không gian giả mạo thành hệ dị năng thủy, nhưng như vậy lại quá mạo hiểm, dù sao hiện tại cậu đã bộc phát, lộ ra ngoài đã có hai chủng dị năng. Nay lại thêm một dị năng hệ thủy, nói không chừng trái lại còn rước lấy nhiều phiền phức không cần thiết.
Có ba người nấu, rất nhanh đã xong cơm tối. Không bao lâu, một mâm thơm ngạt nào, cơm nước nóng hổi được bưng đến đặt trên bàn cơm trong phòng khách. Bởi vì hai anh em đã nhiều ngày chưa ăn được một bữa cơm ngon, cho nên Từ Lâm liền làm riêng cho hai người một nồi cháo thịt.
Bày cơm tối xong, Đàm Quỳnh Linh và Từ Lâm người cầm bát đũa, người bưng một nồi cháo thịt vào căn phòng của hai anh em. Không nghĩ tới bọn họ chỉ mới vừa đi vào phòng, cô bé vẫn canh giữ bên giường ngẩng đầu lên, một đôi mắt đen sâu thẳm không chớp mặt nhìn chằm chằm bọn hắn.
Cùng lúc đó, con chó nhỏ ngồi xổm bên cạnh cô bé cũng theo mà đứng lên. Không thể không nói, chó nhỏ biến dị quả thực đều không giống với chó thường, nghe thấy được mùi thịt không chỉ không giống với bình thường mà xông lên, ngược lại cùng cô bé nhìn chằm chằm bọn họ, dáng vẻ kia cực kì giống cô bé, rồi lại so với cô bé càng thêm đáng sợ hơn.
Nhìn lại, tuổi gần mười một, nhưng lại là cô bé thâm trầm, lòng Từ Lâm không khỏi có chút sợ hãi. Nhưng Đàm Quỳnh Linh thật ra so với hắn vẫn bình tĩnh hơn nhiều, đi đến giúp đỡ thiếu niên kia băng bó vết thương, ấn tượng của cô bé đối với cô tựa hồ không tệ lắm, bởi vậy cô liền nói: “Hình như các em đã lâu ngày rồi chưa từng ăn gì, cho nên chúng chị làm cháo riêng cho các em, trước tiên thích ứng trước rồi hẵng ăn cơm.”
Từ Lâm thấy Đàm Quỳnh Linh có thể đối phó tốt việc này, buông chén đũa xuống rồi chạy như bay ra ngoài, dường như chậm một bước sẽ không đi được.
Mấy người phòng khách thấy một bộ dáng như bị quỷ đuổi theo của hắn, trong một lúc chỉ cảm thấy dở khóc dở cười. Chỉ là hồi tưởng lại cặp mắt đen thẳm của cô bé kia, vài người không khỏi sợ run cả người. Một cô bé thôi đã có khí thế kinh người như vậy, cũng khó trách bọn họ lại dám can đảm ở căn phòng hai anh em bọn họ.
Không lâu sau, Đàm Quỳnh Linh cũng đi ra, lúc ra cửa tiện tay đóng cửa phòng lại. Đóng cửa xong nhìn tất cả mọi người đã lần lượt ngồi xuống chuẩn bị dùng cơm, vội vàng đi tới chỗ bên cạnh Tạ Thiên ngồi xuống.
“Tuy rằng cô bé kia không thích nói, nhưng trong lòng rất cảm kích chúng ta, chỉ là không biết phải làm thế nào để thể hiện ra mà thôi.” Đàm Quỳnh Linh nghĩ đến dáng vẻ Từ Lâm chạy trối chết, lòng nghĩ hay là nên nói chuyện thỏa đáng của hai anh em kia một chút với bọn họ, không thể để cho bọn họ bị ảnh hưởng bởi hình tượng của cô bé kia.
“Chúng tôi đều biết, dù sao chỉ là đứa nhóc, để chống lại nhóm người kia, bọn họ đã phải làm rất nhiều. Hôm nay có duyên gặp được, cũng không thể làm như cái gì cũng không thấy được.” Tạ Thiên trầm giọng nói, trong tiểu đội Hồng Nhật, tuổi tác của hắn lớn nhất, nhìn hai anh em kia liền trực tiếp đem chúng thành em trai em gái ruột của mình.
Có lẽ là trong lòng mỗi người đều có chút suy tư, một bữa cơm yên lặng. Chờ bọn họ cơm nước xong, cô bé vẫn đợi ở trong phòng bưng bát đũa ra.
Trong khoảng thời ngắn, vài ánh mắt đều nhìn về hướng trên mặt cô bé, vẫn là không có biểu tình gì, cũng không có vẻ tái nhợt như trước.
Cô bé như là không có cảm giác được tầm mắt của mọi người, lặng yên đem bát đũa vào phòng bếp. Không bao lâu, cô bé từ trong phòng bếp đi ra, sau đó đi tới trước mặt mọi người, rất có lễ phép mà cúi mình chào hỏi, nghiêm túc không gì sánh được mở miệng: “Cảm ơn các anh, cảm ơn Đàm tỷ tỷ.”
Thật không ngờ bất thình lình cô bé lại nói lời cảm ơn, trong lúc nhất thời mọi người đều bị kinh hãi, hơn nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần, tôi một lời cậu một lời mà nói không cần cảm ơn. Cũng bởi vậy, cuối cùng mọi người cũng có thể cùng cô bé nói chuyện với nhau, bầu không khí trở nên rất hài hòa.
Có lẽ cô bé đã thật lâu chưa nghỉ ngơi qua, nói chuyện vài câu liền buồn ngủ. Trong lòng mọi người đều hiểu trước đây cô bé đã có thời gian bị vây trong nguy hiểm, cho nên vẫn chưa từng nghỉ ngơi thật tốt, lúc này có nhiều người canh bên người, giấc ngủ cũng kéo đến, vì thế liền để cho cô bé trở về phòng mà ngủ một giấc thật tốt.
Thấy mỗi người đều mang một tâm tư trong lòng, Từ Dương hơi híp mắt trầm ngâm trong chốc lát, lập tức im lặng không lên tiếng lấy ra một túi phình to từ trong không gian. Trong túi đều là tinh hạch mà cậu thu gom trên đường, mới vừa nhìn, tinh hạch muôn màu muôn vẻ không ngừng hiện lên những tia sáng chói mắt.
Một đống tinh hạch thật sự rất chói mắt, mấy người phòng khách rất nhanh đã bị ánh sáng tinh hạch hấp dẫn ánh mắt. Mấy người lần lượt ngừng tay, không hẹn mà cùng nhìn về mặt bàn chứa một đống tinh hạch lấp lánh, đều rất kinh ngạc trừng mắt nhìn.
Từ Dương từng nói sau này tinh hạch có khả năng có rất nhiều tác dụng, bọn họ chỉ cần giết tang thi tiến hóa rồi nhặt tinh hạch lên, sau đó liền rất ăn ý giao cho Từ Dương bảo quản.
Đem tinh hạch giao cho Từ Dương, một là trước hết cậu đã nói lên việc thu thập tinh hạch, tất cả mọi người đều nguyện ý tin tưởng cậu; hai là cậu biết rất nhiều việc mà bọn họ không biết, không thể nghi ngờ giao cho cậu bảo quản là quyết định sáng suốt, nói không chừng ngày nào đó cậu sẽ hiểu rõ tác dụng tinh hạch.
Mà giờ phút này thật đúng với câu “Thiên thời địa lợi nhân hòa (1” kia, nhóm người kia nhất định phải đợi đến nửa đêm mới đánh lén, chỉ cần một giờ, cũng đủ để bọn họ thăng cấp xong. Đến lúc đó vừa vặn có thể cho nhóm người kia chút uy hiếp, cũng tốt để cho bọn họ biết cái gì là “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân (2”
(1 Nguyên văn 天时地利人和: Thành ngữ Trung Hoa, ý chỉ thời cơ thuận lợi.
(2 Nguyên văn 天外有天, 人外有人: trên trời còn có trời, trên người còn có người. Câu này tương đương với câu tục ngữ bên Việt Nam mình là “Võ quýt dày có móng tay nhọn”.
“Dương ca, những thứ này…?” Hạ Duyên Phong khẽ nheo mắt nhìn tinh hạch trên bàn, mơ hồ nhận thấy được một sức mạnh kì dị đang từ từ dẫn dắt hắn, tựa hồ trong đống tinh hạch này có một lực lượng hấp dẫn nào đó đang tồn tại.
Mấy người còn lại tuy rằng không có, nhưng một cặp mắt lóa tia sáng không chút nào che giấu thể hiện tâm tình của bọn họ, bọn họ có thể không biết, bọn họ có thể cảm thấy được lực lượng hấp dẫn thật ra so với Hạ Duyên Phong lại càng thêm mãnh liệt. Trong đó nguyên nhân chủ yếu nhất chính là bọn họ đang đứng trong trạng thái cấp không, mà một đống tinh hạch đủ để bọn họ thăng cấp, cho nên bọn họ mới có thể cảm giác được loại hấp dẫn mãnh liệt này.
Không thể nghi ngờ, tinh hạch là một thứ quan trọng để giúp dị năng giả nâng cao đẳng cấp, trong đó cũng có một vấn đề không thể xem nhẹ, đó chính là dị năng thăng cấp đến cấp một, dị năng thăng cấp bất đồng thì tinh hạch bất đồng, đó là muốn nâng cấp dị năng cần một tinh hạch tang thi tương ứng, bằng không, không chỉ không thể thăng cấp, ngược lại còn có thể mất đi dị năng.
Từ Dương vẻ mặt bình tĩnh nhìn bộ dáng mọi người, yêu lặng ở trong lòng châm chước một phen, lúc này mới đem cách làm sao hấp thu tinh hạch, cùng với dị năng cấp một sau này cần hấp thu tinh hạch màu nào nói cho bọn họ.
Nếu như dựa theo thời gian các quốc gia công bố tác dụng tinh hạch của kiếp trước, hiện tại nói cho bọn họ biết việc này kì thật có chút sớm, nhưng kiếp này xảy ra nhiều nhân tố không thể xác định rõ, cậu mới không dám lại tin tưởng vận may. Nếu trong lòng bọn họ đều suy đoán cậu có năng lực tiên đoán, không bằng liền lợi dụng tốt việc ấy, như thế, chuyện này cũng trở nên hiển nhiên.
Quả nhiên, mọi người đang từ trong giấc mộng vừa nghe Từ Dương gợi ý, tự mình làm mẫu các bước hấp thu tinh hạch cho bọn hắn, nghi hoặc trong lòng bọn họ về điểm này đều tiêu tán không còn một mảnh. Lúc này hành động, những người đang cấp không liền tự động cầm lấy tinh hạch màu trắng, sau đó yên lặng hấp thu tinh hạch.
Dị năng vừa thức tỉnh liền trực tiếp thăng cấp một như Hạ Duyên Phong và Từ Lâm đều tự biết tìm kiếm tinh hạch tương ứng, kết quả phát hiện số lượng những tinh hạch này rất ít đến có chút thương cảm, chỉ có điều không được bao lâu, đã vô cùng cao hứng mà cầm tinh hạch hấp thu.
Về phần Từ Dương, tạm thời chưa tìm được tinh hạch thích hợp với cậu, tinh hạch màu trắng đẳng cấp quá thấp, hấp thu nhiều cũng không được gì nhiều, vừa lúc có thể cho mọi người.
Hoàn
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!