Mạt Thế Trọng Sinh Lộ
Chương 36
Từ Dương hơi giương mắt liền thấy rõ mặt mũi của nhóm người kia, đôi mày kiếm hơi nhếch lên, sau đó thu hồi tầm mắt như không có chuyện gì xảy ra. Hắn cho rằng người theo bọn họ ra ngoài sẽ là người sống sót thôn Ngưu gia, nhưng không ngờ lại là đám côn đồ tối hôm qua. Xem ra, người sống sót Ngưu gia thôn này không có động tĩnh gì lớn, không có mấy liên quan.
Sự việc xảy ra đến mức này, cậu cũng không có cái gì để nói, chỉ cần những người này thành thật yên phận, không rước lấy phiền phức cho bọn cậu là tốt rồi. Nếu gây phiền toái cho bọn cậu, vậy đừng trách cậu lòng dạ độc ác.
“A”
Một tiếng hét đột ngột cắt đứt cuộc nói chuyện giữa Từ Dương và Hạ Duyên Phong, hai người cùng quay đầu nhìn về phía bờ sông, vừa lúc thấy một màn bắt người đỏ mắt mà vèo một tiếng liền rơi xuống sông, nước sông văng tung tóe lên.
Theo gió nhẹ thổi tan ra, vừa đúng tản ra một mùi hôi tanh khó thể chịu được, ngay sau đó liền thấy mấy người Từ Lâm hoảng hốt vội lui mấy bước về phía sau. Nhìn mới đây vừa hưng phấn không thôi, lúc này cũng đã có mấy người sắc mặt trắng bệch, Từ Dương và Hạ Duyên Phong không nhịn được hai mặt nhìn nhau.
Cất bước đi đến phía sông, vừa muốn lướt qua bên người Từ Lâm để đi trước, cánh tay đã bị Từ Lâm kéo lại, chỉ nghe hắn run rẩy nói: “Anh họ, đừng đi. Nước sông không sạch sẽ, sẽ có rất nhiều cá tang ti, hợp thành cả bầy, từng cây xương cá bén nhọn đều nhô ra bên ngoài, đôi mắt trắng dã cũng lồi lên, nhìn thật ghê tởm”.
Nhìn một bộ dáng ghét bỏ của hắn, Từ Dương không nhịn được mà cười một chút, dĩ nhiên động tĩnh của bọn họ to như thế, cũng không phải là bị cá tang thi trong sông hù dọa, mà là bị diện mạo của nó dọa sợ. Đưa mắt nhìn sông không sâu một chút, không khỏi hơi thở phào nhẹ nhõm, may là sông không sâu, nếu không, cá tang thi trong sông cũng không chỉ có diện mạo xấu xí như thế này.
Từ Dương thu hồi tầm nhìn lại, giơ tay ra hiệu về phía Đàm Quỳnh Linh, vỗ vỗ vai Từ Lâm nói: “Nói với Đàm Quỳnh Linh chuẩn bị bữa trưa, sau đó chuẩn bị một số nước để tẩy rửa. Nước sông cũng đừng đụng, cũng không biết đã ô nhiêm đến mức nào.”
Từ Lâm sớm đã bị cá tang thi làm buồn nôn, ước gì cách càng xa càng tốt, nghe nói như thế, hiển nhiên là gật đầu không ngừng: “Được, em đi đây.” Mới vừa nhấc chân đi, liền quay đầu trở lại nói: “Anh họ, tuy rằng cá tang thi trong sông này không lớn, nhưng hình như chúng nó cũng rất lợi hại, anh đừng đi tới bờ sông.”
Từ Dương cười nhạt, phất tay nói: “Yên tâm, anh không có việc gì, anh chỉ nhìn cá trong sông này có đúng tất cả đều là tang thi hay không, nếu có cá biến dị, chúng ta có thể xem ăn được cá biến dị hay không. Bằng không, sau này liền không ăn được thịt cá thơm ngon nữa.”
Nhìn vẻ mặt của cậu, Từ Lâm nhịn không được kêu to ở trong lòng: Anh họ, chúng ta cùng nhau đi, anh đi thu một ít thịt cá tươi sống lấp vào trong không gian, mặc dù em không thể luôn luôn nhất thanh nhị sở*, nhưng ít nhiều cũng hiểu được sơ sơ, huống chi anh có thể trực tiếp đem một xe cá sống thu vào không gian giữ tươi, không có cá ăn mới là lạ (*Hoàn toàn hiểu rõ ràng
Đương nhiên, việc này đều chỉ có thể để trong lòng. Tiểu đội bọn họ không chỉ có riêng bốn người, thêm nhiều đội viên như vậy, nhưng lại không thể cam đoan tín nhiệm đối phương nhiều, cẩn thận một chút cũng đúng.
Này đây, rõ ràng biết trong không gian có rất nhiều thịt cá tươi sống, bọn họ cũng không thể quang minh chính đại mà ăn, chỉ có thể lấy chút hải sản tươi, hoặc là tức tốc ăn, thật sự tìm không thấy so với được ăn lại không thể càng khó chịu hơn.
Lại nói đến nhóm người kia, bọn họ vốn có dự định cá trong sông để thưởng thức, nhưng vừa nhìn thấy chuyện xảy ra bên này Từ Dương, tất cả đều hoảng mà lui về ven đường. Được lắm, rõ ràng trước mắt có một con sông, nhưng bọn họ không chỉ chẳng ăn được cá, mà còn không dám dùng nước sông, thật sự là chuyện tốt không đến, chuyện xấu không ngừng.
Chuyện gì xảy ra trong đám người kia, đoàn người Từ Dương không biết, cũng không muốn biết quá nhiều. Không biết có phải ông trời đối với bọn hắn quá tốt hay không, toàn bộ thành viên tiểu đội đều là dị năng giả. Có dị năng giả hệ thủy, không lo không có nước. Đồng dạng, có dị năng giả hệ hỏa, không lo không có lửa.
Loại diêm quẹt bật lửa này trong khoảng thời gian ngắn không thể sản xuất, bọn họ đều cẩn thận mà cất giữ, đề phòng bất cứ tình huống nào. Dùng dị năng là một loại tài nguyên cần thiết, không chỉ có thể tiết kiệm được rất nhiều, đồng thời cũng có thể rèn luyện dị năng, thật có thể nói là nhất cứ lưỡng tiện.
Trở về từ bờ sông, nhìn một nồi mì sợi bốc lên ngào ngạt, Từ Dương bỗng nhiên cảm thấy có chút chán ngán. Từ nhỏ đến lớn, cậu vẫn không thể nào yêu nổi mì, huống chi bây giờ còn đem mì sợi làm món chính, cảm thấy dạ dày đều cật lực kháng nghị.
Nghĩ tới những thứ này, Từ Dương nhịn không được khẽ thở dài một tiếng, rõ ràng thu gom nhiều vật tư như vậy, lại ngại hoàn cảnh mà không có cách nào khác để hưởng thụ một phen, có chút thật không chịu nỗi. Xem ra, bọn họ phải nhanh chóng đến một căn cứ an toàn, cũng có thể yên tâm nghỉ ngơi vài ngày.
“Từ Lâm, cậu đi vào trong xe cầm lấy gói chân giò hun khói qua đây, rồi đem bánh bao còn dư lại hồi sáng tới.” Từ Dương nhàn nhạt nói, đồng thời chỉ ngón tay mà liếc nhìn đám người kia cách mười thước.
Từ Lâm hiểu rõ gật đầu, kêu Ngô Thiên Hạo cùng hắn đến xe. Anh họ hắn muốn tách nhóm người kia, không cho nhóm người kia biết chuyện không gian, mà hắn cũng không thể để cho những người khác biết, trước đây không lâu hắn mới vừa chiếm được ngọc thạch không gian.
“Từ Dương, tối hôm qua bọn họ không nhìn thấy xe của chúng ta, có thể đã sớm biết chuyện không gian hay không?” Tạ Thiên chợt hiểu ý Từ Dương, không khỏi lo lắng hỏi.
“Yên tâm đi, bọn họ cũng không biết chuyện không gian của chúng ta.” Từ Dương nói nhạt nhẽo không đoán được thật giả trong đó, cậu liếc mắt nhìn đám người kia, sau đó nhìn về núi xanh biếc đằng xa.
Tinh thần lực đạt được cấp 4, cậu có thể chế tạo ra ảo cảnh rất thật, vốn là bắt đầu đến thôn Ngưu gia, đang lúc cậu bày ra thuật ảo cản. Trừ thành viên tiểu đội ra, không ai có thể biết hắn đem xe thu vào không gian. Nhưng mà, việc này đem cho hắn một nhắc nhở, lần sau muốn bày ra thuật ảo cảnh, vẫn là tốt hơn về mọi mặt.
Mặt Tạ Thiên hoang mang mà gãi đầu, thực sự nghĩ không ra Từ Dương làm sao có thể khiến đám người kia không biết tới chuyện không gian. Suy nghĩ một hồi, dứt khoác cái gì cũng không nói. Mặc kệ Từ Dương là như thế nào làm được, chỉ cần bọn họ đồng tâm hiệp lực thành một đội ngũ. Về phần chuyện khác, chẳng có gì lạ.
Nhìn vẻ mặt Tạ Thiên buông lỏng, Từ Dương chậm rãi thở dài, cũng may ba người Tạ Thiên đều không truy hỏi cặn kẽ sự việc này. Nếu không, hắn liền giải thích, cùng người như thế hợp thành một đội, thật sự có thể tiết kiệm không ít tinh lực.
Vào trong xe, mặt ngoài Từ Lâm làm ra vẻ đang tìm kiếm đồ đạc, thật ra là từ trong không gian lấy ra mấy gói chân giò hun khói. Anh họ nói có thể đem chuyện này nói cho Ngô Thiên Hạo, cho nên hắn cũng không có né tránh.
Mà Ngô Thiên Hạo bị hành động của hắn dọa sợ, trợn tròn đôi mắt, dường như nhìn thấy chuyện gì kinh thiên động địa vậy, lúc này so với dáng vẻ bình thường cứ như hai người.
“Tiểu Lâm, chẳng lẽ em thức tỉnh dị năng…không gian ư?” Ngô Thiên Hạo nói, đầu lưỡi như buộc chặt, một câu nói hàm hàm hồ hồ.
“Không hẳn là dị năng không gian.” Từ Lâm nói nhỏ, tự nhiên sát vào bên tai hắn, cúi đầu nói cho hắn biết chuyện.
“Ý em là không gian này do Từ Dương sử dụng tinh thần lực chế tạo ra?” Nghe được không gian hỗ trợ, Ngô Thiên Hạo khó tin trợn mắt, trong đầu ầm ầm rung động, cả người như rơi vào sương mù.
Không gian khoảng tám trăm mét vuông, vậy cần bao nhiêu tinh thần lực mới có năng lực chế tạo ra
Điều quan trọng hơn nữa, khả năng của Dương ca lớn như vậy, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã liền chế tạo ra không gian khổng lồ như vậy, thật là quá mạnh mẽ Có một đội trưởng mạnh mẽ như vậy trong đội, mũi của hắn đều vểnh lên theo.
“Anh họ nói chờ khi có thời gian, anh ấy sẽ thử lại lần nữa xem có thể chế tạo nhiều không gian cho mấy người hay không, đến lúc đó cùng nói cho mọi người biết chuyện này.” Từ Lâm từ bên trong áo lấy ra một vòng ngọc trên cổ, liền thấp giọng nói: “Anh họ nói ngọc thạch đeo trên người vài năm rất có linh khí, chế tạo ra không gian cũng lớn hơn, em nhớ kĩ trên người anh cũng có mang theo ngọc bội, bây giờ còn ở trên người không?”
Ngô Thiên Hạo gật đầu tựa như gà mổ thóc, nói chồng chất: “Có có có, ngọc bội kia anh vẫn luôn mang theo bên người, tối hôm qua anh còn nhìn qua một chút. Mẹ anh nói ngọc bội kia ở trong chùa nhiễm được quang khí và vân vân, cho anh đeo để có thể trừ tà. Cho em lấy, em giúp anh đưa cho Dương ca, nhìn xem có thể chế tạo ra không gian hay không.”
Từ Lâm vội vã ngăn cản hắn, lắc đầu nói: “Trước đừng vội, đợi lát nữa rảnh rỗi lại nói chuyện này, đến lúc đó thuận tiện hỏi Duyên Phong có ngọc thạch hay không, nếu như hắn cũng có, vậy thì đưa cho anh họ nhìn xem.
Ngô Thiên Hạo nghĩ lại cũng đúng, việc cấp bách là nên đem bữa trưa giải quyết, huống hồ hiện tại cũng thật bất lợi để nói chuyện này, cho nên liền gật đầu, tạm thời gác việc này qua một bên, cười híp mắt giúp đem đồ ăn xuống xe.
Vừa nhìn thấy Ngô Thiên Hạo và Từ Lâm ôm chân giò hun khói, mấy người kia theo bản năng nuốt một ngụm, đôi mắt trông mong nhìn chân giò hun khói, cứ như sói đói bụng mấy ngày, toát ra ánh sáng xanh biếc, thức ăn ngon thật nguy
Mì sợi cùng chân giò hun khói, đem ra phân phát, đoàn người đói bụng đã lâu không khách khí nữa, bưng chén đũa lên, không để ý hình tượng mà ăn ngấu nghiến.
Hương vị thơm nồng theo gió nhẹ mà tản ra, người miệng ăn không ngừng. Người nghe thấy được lại ăn không được, chỉ có thể không ngừng kêu càu nhàu nuốt nước bọt, thỉnh thoảng còn lấy tay vuốt miệng, đúng lúc đem một số dấu vết khả nghi biến mất.
Hoàn
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!