Mật Tình: Nguyện Cả Đời Chỉ Yêu Em
Chương 46
Cậu cố định kiều đồn của cô, một tay đặt lên khu rừng rậm, ba ngón tay mạnh mẽ co lại.
“Không chịu nổi… A ~~ a ~~ a ~~” Tần Linh cắn môi, đùi bởi vì bị kích thích đau đớn mà nâng cao lên, không ngừng đung đưa.
Lúc cậu hung hăng chen vào lần nữa, thân thể trắng noãn của cô nâng lên cao, rồi rơi xuống giường. Ngón tay cậu vẫn ở trong cơ thể cô. Vách tường chăm chú mấp máy, lượng lớn mật dịch chảy ra theo ngón tay của cậu.
Cậu khiến cô đạt tới cao trào.
Cậu rút ngón tay ra, bám vào người cô. Cô nhắm mắt lại, lông mi dài nhẹ nhàng run lên, mồ hôi thấm ướt khuôn mắt nhỏ nhắn khiến cô trở nên quyến rũ dịu dàng.
Cậu hôn cô lần nữa. Cô mở mắt nhìn cậu, trong đôi mắt toàn là hình ảnh của cậu. Cậu cuốn cô theo, khiến cô chìm đắm trong nụ hôn.
Hạ thân cậu cọ xát với hạ thân cô, khiến cô cảm nhận được cậu đã sớm gắng gượng cực đại.
“Ngô…” Cô ngâm khẽ giữa răng môi cậu. Hạ thân cô thật khó chịu. Hình như một ngón tay của cậu vẫn ở trong đó. Cô có cảm giác bị kéo căng. Dục vọng nam tính của cậu đứng thẳng, nhẹ cọ qua lớp vải. Nơi đó của cô thật nóng thật ngột ngạt. cô dường như không thể chịu được nữa.
Cậu buông cô ra, ngồi lên eo cô. Cậu nhìn vào mắt cô, thả phân phân của mình ra.
Cự lông thô to được thả ra, không ngừng ngọ nguậy tìm kiếm con mồi của nó.
Cự long chen vào giữa hai nhũ phong của cô, nhẹ nhàng chạm vào nhũ phong. Cự lòng màu tím sẫm tương phản mạnh mẽ với da thịt trắng như tuyết của cô.
“A…” Tần Linh sợ đến mức nhắm chặt mắt.
“Dọa em à, bảo bối?” Cậu cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên dục vọng nóng bỏng của mình.
Đầu ngón tay của cô run khẽ, đụng vào thứ nong nóng thô cứng kia thì muốn tránh ra nhưng cậu khiến bàn tay nhỏ bé của cô khép lại, bao lên cự vật của cậu.
Sự bao bọc của cô khiến cậu hít mạnh một hơi.
Cự long tiếp tục lớn lên trong tay cô.
“Đừng…”
Mặt của cậu kề sát vào mặt cô. Cô lập tức nhắm chặt mắt, mặt đỏ ửng. Cô xấu hổ như thiếu nữ chưa hiểu sự đời.
“Gọi ông xã lần nữa, anh cho em, nhé?” Giọng nói trầm thấp của cậu mang theo dụ hoặc ma mị.
Ngực cô phập phồng kịch liệt, nhẹ nhàng mở mắt, “Ông xã.” Tiếng gọi nhỏ xíu chỉ hai người có thể nghe lấy.
Nhận được đáp án hài lòng, bàn tay của cậu che lên hai nhũ phong của cô, xoa bóp bằng lực mạnh. Nhũ phong bị đè ép, biến hình, đóa hồng mai đỏ tươi ướt át không ngừng bị lôi kéo, đem tới sự tê dại.
Cậu giật chân cô, đặt cự long lên lối vào, nhanh chóng tiến vào trong cơ thể cô.
“Ngô…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại vì đau đớn. Cậu nằm trên người cô, hôn đi tiếng rên rỉ của cô, bắt đầu ra vào trong cơ thể cô.
“A a a ~” Cô ngâm khẽ.
Nơi đó chặt khít, vách tường ẩm ướt nóng bỏng bọc chặt lấy cậu, mang tái cho cậu khoái cảm trí mạng. Cậu bắt đầu ra sức chạy nước rút, kịch liệt ra vào u huyệt.
“A ~~ a ~~ a ~~ a ~~” Tiếng rên rỉ của cô càng ngày càng ngắn gọn, dâm mỵ mà quyến rũ.
Tiếng rên rỉ này càng cổ vũ cho dục vọng của cậu. cậu càng thêm nhanh chóng ra vào trong cơ thể cô.
“A ~ ông xã ~~ đau quá ~~ ông xã ~~ chậm một chút ~~ a ~~ a ~~ a”
Kiều đồn nhỏ nhắn của cô bị cậu bóp đỏ lên, u huyệt nho nhỏ bị mở lớn, rách ra, bao lấy cự vật của cậu.
Tiếng thân thể chạm vào nhau đầy dâm mỹ vang vọng trong phòng. Trong không khí mang mùi vị hoan ái.
Sau một trận ra vào rất nhanh, cậu đi tới nơi sâu nhất của cô, gieo hạt giống nóng ấm của mình vào cơ thể cô. Bọn họ đạt tới cao trào cùng nhau.
Thên thể xinh đẹp bóng loáng của cô rung động dưới thân cậu. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sữa hiện ra vẻ vừa đau đớn vừa say mê, tỏa ra phong tình.
Cậu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên hôn. Cậu hôn lên từng chút từng chút như đang cầm trên tay bảo bối quý giá nhất.
“Ông xã…” Cô dịu dàng gọi tên cậu.
Tần Thụy dùng ngón trỏ sờ lên môi cô, miệng cậu cười khẽ, “Anh thật thích nghe Linh Linh của anh kêu, muốn nghe em nỉ nong dưới thân anh, gọi anh là ông xã… Xin anh chậm một chút… Vừa rồi có phải rất đau không?”
Tần Linh xoay người qua, dùng hai tay che đi gương mặt đang xấu hổ của mình. Cậu đúng là càng ngày càng không có tiết tháo. Những lời như vậy mà cũng nói ra được.
Tần Thụy cười khẽ, vẫn chôn sâu trong người cô.
“Bà xã của anh…” Tần Thụy kéo người cô qua, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt non mềm trắng như sứ của cô, đặt môi lên đó. Hơi thở của cậu nóng cháy, thiêu đốt da thịt cô, “Bảo bối của anh… Vĩnh viễn anh đều không buông tay em. Anh muốn em trở thành vợ anh, người cùng anh đi đến cuối cuộc đời…” Đôi môi cậu lướt nhẹ như nước qua khuôn mặt cô. Ngón tay thon dài có lực lại xoa lên nhũ phong cô một lần nữa.
Đáy lòng Tần Linh tràn đầy hạnh phúc. Thân thể trắng noãn xích lõa của cô nhẹ run lên, nở rộ đầy quyến rũ dưới ngón tay của cậu. Dục vọng của cậu sống lại trong cơ thể cô. Hạ thân cậu lại va chạm có lực theo tiết tấu vào trong cô.
Hai gò má cô ửng đỏ, nhẹ nhàng rên rỉ. Vừa kịch liệt xong, bây giờ cậu lại cho cô triền miên dịu dàng mà hạnh phúc nhất.
“Thoải mái không, bà xã?” Cậu ngậm đôi môi cánh hoa của cô, hạ thân dùng sức va chạm.
“A…” Tần Linh cong người lên, nhũ phong đưa vào bàn tay của cậu.
Tần Thụy cười khẽ. Trên người cậu có mùi long diên hương cùng mùi nước hoa nhàn nhạt đan vào nhau, tràn ngập dụ hoặc ma mị.
“Em sinh con cho anh nhé, được không? Chúng ta sẽ trở thành một gia đình hạnh phúc.”
“Ưm…” Tần Linh không trả lời cậu, một phần là do dục vọng che mất lý trí, một phần là cô không biết ba cậu sẽ phản ứng ra sao nếu biết hai người đã bên nhau.
“Sinh con cho anh nhé, được không?” Vừa nói cậu vừa thúc một cái vào hạ thân cô.
“Đừng… Em sợ…” Tần Linh mở mắt, đôi mắt đang mê loạn lập tức bị ánh mắt cậu bắt lấy.
Tần Thụy biết ý của cô. Cậu không nói gì, ánh mắt nhìn chăm chú, quấn quýt lấy cô, hạ thân không ngừng va chạm thân thể cô. Vừa kịch liệt giữ lấy mà cô vẫn nhỏ hẹp chặt khít như thế. Cậu đưa phân thân vào nơi sâu nhất của cô.
Bởi vì cậu tiến vào nên thân thể cô co giật, run lên dưới người cậu. Nơi cổ họng cô phát ra tiếng rên rỉ như mèo kêu.
“Có anh ở đây em không phải sợ gì cả. Anh sẽ giải quyết mọi chuyện. Em có cảm nhận được anh không?” Dứt lời, cậu đẩy lưng một cái, tăng nhanh tốc độ ra vào.
“A ~ a ~” Tần Linh nhăn mặt lại, thân thể như đang dập dềnh giữa những con sóng.
Tần Thụy dùng đủ loại tư thế, muốn cô cả một buổi tối cho đến khi bình minh chiếu rạng cậu mới rời khỏi thân thể cô. Nhưng phân thân thô to vẫn dũng mãnh uy phong như cũ. Cậu ôm cô vào phòng tắm, cẩn thận tẩy rửa thân thể cho cô.
Tần Linh ngủ trong phòng tắm, cho đến khi cậu dùng khăn tắm màu trắng chà lau thân thể cho cô, cô mới mơ mơ màng màng mở mắt. Đập vào mắt cô chính là gương mặt tuấn mỹ phấn chấn bừng bừng của chàng trai.
Mặt cô đỏ ửng. Cậu mặc quần áo giúp cô. Ngón tay của cậu ấm áp, không còn lạnh lẽo như trước. Đầu ngón tay cậu xẹt qua người cô khiến cô như bị điện giật.
Tần Thụy cẩn thận giúp cô mặc quần áo tử tế. Hôm qua quá phóng túng. Mắt cô rõ ràng có quần thâm. Cậu như thợ trang điểm làm hết phận sự lấy phấn che đi vết thâm cho cô, xử lý mái tóc đen dài mượt của cô.
“A Thụy…” Tần Linh nhìn cậu trong gương. Trên người cậu tỏa ra mùi vị quyến rũ do vừa mới trải qua vận động kịch liệt, khuôn mặt tuấn mỹ đẹp đến nỗi khiến người ta ghen tị, chỉ cần đứng một chỗ cũng khiến người khác chú ý đến. Cậu như một vương tử cao ngạo lại vô cùng dịu dàng hầu hạ cô. Đáy lòng Tần Linh tràn đầy hạnh phúc và cảm động.
“Xem ra bà xã của anh đã quên cách gọi tên rồi thì phải.” Mặt cậu kề sát mặt cô.
Tần Linh vội đỏ mặt, cô lúng túng định quay mặt đi nhưng cậu đã vội vàng nắm lấy.
Nhìn vào ánh mắt dịu dàng mà vui vẻ của chàng trai, đáy lòng cô một mảnh mềm mại, cô nhẹ nhàng gọi: “Ông xã.”
“Vậy mới ngoan.” Cậu cúi người xuống, hôn cô say đắm cho tới khi cô khó thở.
Tần Linh nhận ra, sau trận hoan ái ngày đó, tình cảm của cô và Tần Thụy đã có tiến triển rõ rệt.
Cậu chịu chấp nhận nghe ý kiến của cô, không còn tự ý quyết định giống như trước.
Mà đặc biệt hơn nữa, chính là sự quan tâm dịu dàng của cậu khiến Tần Linh muốn buông bỏ mọi thứ, nắm chặt lấy tay cậu để đi đến cuối cuộc đời.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!