Mặt Tôi Luôn Thay Đổi
Chương 29: Ngọt đến muốn mạng
Editor: Nghiên
Beta: Nguyệt Nguyệt
Đối diện ba giây.
Giây thứ nhất, ánh mắt Lục Gia Xuyên từ trạng thái hoang mang khôi phục như thường, có tiêu cự và ánh sáng
Giây thứ hai, anh nhìn thấy gương mặt phóng đại của Chu Sanh Sanh, hơn nữa còn phát hiện cô cách anh rất gần, có một chút ngẩn ngơ, đồng tử hơi hơi co lại.
Giây thứ ba, anh thấy Chu Sanh Sanh sợ hãi đứng dậy khỏi ghế sô pha, nhanh chân bỏ chạy.
Bang. Người trên sô pha ngồi dậy, nắm chặt cánh tay cô một cách chính xác.
Chu Sanh Sanh đưa lưng về phía anh, nỗ lực muốn rút tay về, nhưng người nọ không chịu buông ra, giọng nói trầm thấp, không nhanh không chậm hỏi: “Chu An An, cô muốn làm gì?”
Cô muốn làm gì? Cô chỉ muốn rời khỏi nơi thị phi này thôi! Đi ăn trộm lại bị người ta bắt quả tang, có quỷ mới biết cô muốn làm gì!
Chu Sanh Sanh nhắm mắt lại, từ cổ trở lên sung huyết đến mức đỏ bừng, cô có dự cảm mình giống như một con quái thú đầu heo thân người, há miệng định nói gì đó, nhưng lại không nói được lời nào.
Làm sao bây giờ?
Rõ ràng muốn bịt tai trộm chuông nhanh chóng tẩu thoát khỏi hiện trường, nhưng lại bị anh bắt được cổ tay, không thể rút ra được.
“Là cô…” người nọ còn đang nói chuyện, chậm rãi từng chữ một, nói tới đây còn hơi dừng một chút, giọng điệu cũng trầm hơn một chút: “Nên không phải là tôi muốn hôn…”
“Đúng vậy là tôi!” Đại não của Chu Sanh Sanh đã tắc nghẽn, khi anh còn chưa kịp nói hết cô đã đột ngột hét lên, cắt ngang lời anh nói, xoay người nở một nụ cười tươi rói, quay mặt về phía Lục Gia Xuyên.
Lục Gia Xuyên ngơ ngác ngồi tại chỗ, căn bản không kịp phản ứng.
Giây tiếp theo, bàn tay Chu Sanh Sanh chạm đến gương mặt anh, thô bạo xoa nắn: “Này, bác sĩ Lục anh xem anh đi, sao chỉ ngủ một giấc mà anh đã có cả ghèn? Tôi đến gần anh chỉ vì muốn lau giúp anh thôi, ai mà biết anh lại tỉnh lại giữa chừng. Anh có biết anh đang bị nóng trong người không?”
“Cô…”
“Nếu bị nóng trong người thì nên ăn nhiều trái cây, rau củ quả có tác dụng thanh nhiệt giải độc, ăn cá hầm ớt làm gì! Ăn cay nóng không tốt cho sức khỏe đâu. Tôi nói cho anh nghe, anh không thể xem thường việc này đâu, nóng trong người có thể dẫn đến việc kinh nguyệt không đều, cũng có thể khiến cái kia không lên được. Anh là trụ cột của quốc gia, có biết có bao nhiêu người đang chờ anh đến đề cứu họ ra khỏi nước sôi lửa bỏng hay không, anh ngàn lần không thể bỏ qua sự kháng nghị của cơ thể!”
Cô nói một hơi quá nhiều lời, căn bản không để anh cắt ngang, động tác trên tay cũng không ngừng lại, thô bạo mà xoa nắn mặt anh.
Lục Gia Xuyên rốt cuộc định thần lại, bắt lấy cổ tay cô, đột ngột kéo ra, lúc này mới có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Đôi mắt đen láy của anh bắt gặp đôi mắt giả vờ vô tâm của cô, anh không chớp mắt nhìn cô: “Thật sự chỉ là lau ghèn?”
“Bằng không còn cái gì nữa?” Chu Sanh Sanh ha ha ha cười to ba tiếng, trên mặt lộ ra biểu tình không thể xâm phạm, “Chẳng lẽ tôi lại muốn lợi dụng anh trong lúc anh ngủ sao?”
“Điều này không thể nói trước được. Nếu xét về độ đói khát của cô và giá trị nhan sắc của tôi, tôi rất dễ bị cô xâm phạm khi ngủ mà không hề phòng bị.”
“Anh tỉnh lại đi, bác sĩ Lục, dù anh có cởi sạch sẽ cũng không ai dám xâm phạm anh đâu! Tôi nhát gan, anh đừng làm tôi sợ, anh có cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám có ý nghĩ không an phận đối với anh hoặc là bộ phận bí ẩn nào đó của anh đâu!” Cô nói phi thường trôi chảy, chỉ trong một hơi thở đã cắt đứt tất cả sự kiều diễm vừa mới nhen nhóm.
Lục Gia Xuyên lâm vào trầm mặc ngắn ngủi, một lát sau, anh nhẹ giọng hỏi: “Chu An An, cô giải thích một chút, bộ phận bí ẩn nào đó là bộ phận nào?”
“…”
“Cô được lắm, Chu An An, không phải nhân viên y tế, lại có thể cùng tôi thảo luận việc kinh nguyệt không đều, cái kia không lên được, còn muốn nghiên cứu bộ phận bí ẩn của tôi…” Lục Gia Xuyên lộ ra một hàm răng trắng khẽ cười, ung dung nhìn cô, “Nếu cô thật sự muốn nghiên cứu nó, tôi cho cô một cơ hội, hai chúng ta đã quen thuộc nhau như vậy, thì cũng đâu có vấn đề gì?”
Nói xong, anh chủ động nắm thắt lưng.
“…” Chu Sanh Sanh chạy trối chết, nhanh như chớp chạy vào phòng bếp nấu cá, nấu ăn nấu ăn, có chết cũng không đi ra.
Trong phòng khách, Lục Gia Xuyên thích thú nhìn bóng lưng bận rộn của cô, vốn dĩ anh chỉ muốn đùa với cô một chút mà thôi. Anh cũng không ngờ mình lại lưu manh đến vậy, nếu để ông nhìn thấy, nhất định sẽ tức giận đến bùng nổ.
Nhưng khi anh nhìn vào bóng dáng mảnh mai đó ra vào trong căn nhà to lớn của mình, đến cuối cùng chính anh cũng không nói nên lời, ý cười trên khóe môi bởi vì buồn cười mà cong lên có xu thế ngày càng sâu hơn, tùy ý lan tràn.
Căn nhà này chưa bao giờ có một khoảnh khắc như vậy, tràn ngập hơi thở con người.
*-*
Đến hai giờ trưa mà hai người vẫn chưa ăn trưa, đói lả cả người, vây quanh nồi cá ăn ngấu nghiến.
Bởi vì ăn quá nhanh, Lục Gia Xuyên bị xương cá đâm đến đầu lưỡi, nhíu mày che miệng lại, đau đến cả mặt đều vặn vẹo. Chu Sanh Sanh thấy thế cười ha ha, nào biết vui quá hóa buồn, khi cười liền bị mắc xương cá, bắt đầu bóp cổ họng của mình và rên rỉ.
Lục Gia Xuyên cũng không rảnh lo cho đầu lưỡi, vội vàng tiến phòng bếp lấy dấm cho cô.
“Uống một ngụm.”
“Không uống!”
“Cái này có thể giúp cô lấy xương cá ra.”
“Vậy cũng không uống!!!” Chu Sanh Sanh mặc kệ chai dấm trên tay anh, chạy vào WC tiếp tục ho khan, cố gắng lấy xương cá ra.
Khi còn nhỏ cũng bị mắc xương cá, uống dấm vào không phải để lát xương cá ra, thật ra chính là uống dấm vào sẽ nôn, nôn không ngừng, sau đó nôn cả xương cá ra.
Mùi vị kia thật sự rất khó quên, đời này chỉ cần nếm thử một lần là đủ rồi.
“Nghe lời, uống một ngụm.” Lục Gia Xuyên lại cầm chai dấm theo tới WC.
Chu Sanh Sanh không để ý tới anh, không ngừng ho khan vào bồn, há to miệng vào gương muốn nhìn thấy xương cá, thế nhưng sao cô chỉ có thể nhìn thấy cổ họng của mình? Vẫn là một hành động phí công.
Lục Gia Xuyên xoay người cô lại: “Để tôi nhìn xem.”
Mặt cô ửng hồng, bỗng chốc ngậm chặt miệng, không chịu mở ra.
“A…” Lục Gia Xuyên nói với cô, “Há miệng, Chu An An.”
Há miệng em gái anh!
Cô gắt gao ngậm miệng, mặt đỏ tai hồng, không muốn há miệng. Cổ họng bị mắc xương cá, nuốt nước bọt cũng thấy đau, nhưng cô vẫn gắt gao chịu đựng.
Lục Gia Xuyên dừng một chút, hiểu ý: “Cô thẹn thùng?”
Chu Sanh Sanh nước mắt lưng tròng đứng đó, cứng cổ không nói lời nào.
Mới vừa ăn cá hầm ớt, cả miệng đầy sa tế, ai biết có dính vào kẽ răng không? Da mặt cô không dày đến mức có thể há mồm ra cho anh nhìn rõ QAQ!
Trầm mặc ngắn ngủi, Lục Gia Xuyên đối mặt với cô một lát, rốt cuộc chịu thua, cầm chai dấm đi ra ngoài, một lúc lâu sau mới quay trở lại, trong tay cầm một ly nước sôi để nguội.
“Uống đi, uống một ngụm lớn, nuốt xương cá xuống.” Anh đề nghị.
Chu Sanh Sanh không ho khan nữa, ngẩng đầu lên trước gương. Chỉ thấy người đàn ông mặc áo len xám đứng sau lưng cô với cốc nước trong tay, gương mặt điển trai, khí chất rất có sức thuyết phục. Bàn tay xinh đẹp đang cầm ly pha lê, bác sĩ là người chữa bệnh, dù không mặc áo blouse trắng cũng khiến người ta an tâm.
Trên mặt anh là một biểu tình kỳ lạ, giống như có thể khiến người ta bĩnh tĩnh lại, nghe lời bác sĩ nói.
Cô rưng rưng nước mắt xoay người, nhận lấy ly nước, hàm hàm hồ hồ nói câu: “Bác sĩ Lục, nếu tôi bị mắc xương cá đến chết, xin hãy nhớ rằng sự tôn trọng của tôi đối với anh tựa như dòng sông vô tận, tôi nguyện làm fangirl của anh một trăm năm…”
Tỏ tình xong, cô nâng ly ngửa cổ, uống một hơi cạn sạch.
Ngay sau đó, cô liền bị sặc ho liên tục, Chu Sanh Sanh phun hết nước trong miệng ra.
Mẹ nó a a a a, nước sôi ở đâu, rõ ràng là một ly dấm! Một ly dấm tràn đầy!!!
Cô thật sự quá ngây thơ rồi! Mặc dù Lục Gia Xuyên cầm chai dấm rời đi nhưng anh không hề cất chai dấm đi, chẳng qua là rót ra một cái ly giả trang thành nước sôi để nguội để lừa cô!!!
Vậy mà cô còn vì nó mà tỏ tình với anh!
Chu Sanh Sanh chua xót trong lòng, mặt nhăn thành một đống, một bên mở vòi nước rửa sạch khoang miệng, một bên nghiến răng nghiến lợi mắng chửi Lục Gia Xuyên ở trong lòng.
Ngay sau đó, cái người đang bị cô mắng mấy ngàn lần lại đưa tay về phía cô, vẫn là ly thủy tinh tong suốt, nắm trong lòng bàn tay.
“Lần này là nước sôi để nguội.” Anh cố gắng nhịn cười, tiến lên giúp cô vỗ lưng.
Chu Sanh Sanh nói không ra lời, hất tay anh ra, dùng ánh mắt truyền đạt “ Nếu tôi tin anh lần nữa, tôi sẽ đi uống nước tiểu”.
“Thật sự là nước.”Anh đem ly nước đến bên miệng uống một ngụm, dùng hành động để bày tỏ thành ý.
Từ khoang miệng đến dạ dày của cô đều chua xót, cảm giác rất muốn nôn, lập tức bất chấp tất cả, chỉ có thể tiếp nhận nước sôi để nguội của anh, dùng đầu lưỡi cẩn thận nếm thử, xác nhận đúng là nước mới uống một hơi.
Dòng nước trong veo chảy vào cổ họng, cảm giác nóng cháy như lửa đốt trong bụng cũng đã dễ chịu hơn.
Chậm rãi uống hết ly nước, cô đặt ly trống lên bệ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lục Gia Xuyên. Ánh mắt kia thực đáng sợ. Mỗi lần cô nhìn Trịnh Tầm bằng ánh mắt này, Trịnh Tầm đều hận không thể có bốn cái chân để chạy thật nhanh.
Nhưng khi cô nhìn chằm chằm Lục Gia Xuyên như thế này, anh lại không cảm thấy sợ hãi chút nào, chỉ cười hai tiếng, hỏi cô: “Cái xương còn ở đó không?”
Cô sửng sốt, thanh thanh giọng, lúc này mới phát hiện… Xương cá biến mất rồi?
Giây tiếp theo, người đàn ông cầm lấy ly nước, một tay khác không hề báo trước giơ lên không trung, vỗ vỗ đầu cô, giống như ở trong mắt anh cô chỉ là một con thỏ nhỏ đang tức giận, chỉ cần xoa đầu một chút là sẽ tốt lên.
Chu Sanh Sanh muốn phát điên, thế nhưng lại thực mê mang, muốn xông lên trả thù anh vì việc anh lừa cô uống dấm, nhưng trong tiềm thức lại biết rõ anh làm thế là vì cô… Này?
Ah ah ah?
Cứ đứng tại chỗ tiến thoái lưỡng nan, Lục Gia Xuyên đã đi vào phòng bếp rửa sạch cái ly. Cô mơ hồ đi ra khỏi WC, hạ quyết tâm phải phải dạy dỗ anh thật tốt, nào biết vừa đi ra đã gặp Lục Gia Xuyên đi từ trong bếp ra, trong tay cầm một hộp kẹo, đưa cho cô.
“Ăn một viên kẹo, sẽ không còn vị chua của dấm nữa.”
Cô ngơ ngác ôm bình thủy tinh, nhìn các loại kẹo đủ màu sắc bên trong, sau đó mới phát hiện, hình như Lục Gia Xuyên… thật sự xem cô là một đứa nhóc?
Thấy cô ngây ngốc đứng tại chỗ, nghĩ cô vẫn tức giận vì uống phải dấm, anh cầm lấy hộp thủy tinh trong tay cô, ân cần mở nắp, móc ra một viên kẹo màu hồng phấn, không chút nghĩ ngợi đưa tới miệng cô: “A.”
Anh ra hiệu cô há miệng.
Chu Sanh Sanh đã tiến vào trạng thái phản xạ có điều kiện, ngơ ngác nhìn viên kẹo kia, lại ngơ ngác há miệng theo ý anh. Ngay sau đó, ngón tay tinh tế thon dài, đốt ngón tay rõ ràng chạm vào môi cô, nhẹ nhàng đặt viên kẹo màu hồng phấn lên đầu lưỡi cô.
Thấy bộ dáng ngốc ngốc của cô, anh cảm thấy buồn cười, lại tốt bụng nâng cằm cô lên, giúp cô khép miệng lại.
“Ngốc muốn chết.”Anh liếc nhìn cô một cái, trong ánh mắt lại không có sự ghét, ngược lại mang theo sự nuông chiều, dịu dàng ôn nhu.
Trong đầu Chu Sanh Sanh trống rỗng, chỉ còn lại hương vị mà anh đem đến cho cô.
Một mùi dâu tây lan tỏa giữa răng và môi.
… Ngọt đến muốn mạng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!