Mặt Tôi Luôn Thay Đổi
Chương 67: Người phụ nữ của tôi
Editor: MC.Weed
Beta: Qiongne
“Trên sườn đồi có thể không thay đổi khuôn mặt?” Vẻ mặt của Trịnh Tầm rất hoài nghi, “Chu Sanh Sanh, không phải là cậu muốn giữ nguyên mặt tới phát điên nên mới gây ra chứng rối loạn suy nghĩ này chứ?”
“Tôi đã thử ba lần rồi, đều là sự thật.”
“Vậy vì cớ lông gì mà ở sườn đồi nhỏ không bị thay đổi mặt?”
Chu Sanh Sanh chần chờ một lát: “Căn cứ vào nguyên lý của phim Hollywood, có thể là do từ trường, bức xạ hay là nhân tố năng lượng ngoại lai gì đó đã ảnh hưởng đến gene của tôi?”
Trịnh Tầm trầm tư hai giây, nhìn chằm chằm cô: “Cậu cảm thấy hai đứa học dốt như chúng ta có tư cách gì để thảo luận loại đề tài vượt quá chỉ số thông minh này?”
…. Nói cũng đúng.
Từ trạng thái tốt đẹp của hai anh em mà rút ra, phong cách nhanh chóng biến thành tổ hợp hai người có chỉ số IQ thấp.
Chu Sanh Sanh không có gì không quen, Trịnh Tầm cũng cảm thấy đây mới là phong cách chính xác.
Buổi trưa, Chu Sanh Sanh xuống bếp nấu một bữa cơm, xem như bù đắp sai lầm cho mấy tháng không từ mà biệt.
Trịnh Tầm không mặn không nhạt đứng dựa vào một bên nhìn chằm chằm cô: “Đừng tưởng như vậy tôi sẽ tha thứ cho cậu.”
“Nói nghe giống như tôi cần cậu tha thứ vậy.”
Chu Sanh Sanh mở tủ lạnh ra, vừa nhìn đã thấy quả thực sững sờ tại chỗ.
Nguyên liệu tươi sống đầy tủ lạnh.
Cô lấy ra một hộp thịt bò Kobe, cẩn thận nhìn chằm chằm một lát, lại lấy ra hộp trứng gà đất có giá cao gấp mấy lần trứng gà bình thường, trợn mắt nghẹn họng nhìn trân trối.
“Trịnh Tầm.”
“Việc gì?”
“Lúc trước cậu nói cậu tìm được một đối tượng giàu có…” Chu Sanh Sanh hồ nghi mà quay đầu lại, “Không phải là một phú bà bao nuôi gì đó chứ?”
“Con mẹ nó tôi…” Trịnh Tầm tức giận sôi máu.
Nhưng lời còn chưa nói xong, Chu Sanh Sanh đã mở cửa tủ lạnh về phía anh ấy, vì thế Trịnh Tầm cũng há miệng nói không nên lời, trợn mắt cứng lưỡi.
“Mẹ nó đây là cái gì?” Anh ấy mở từng hộp ra xem những thứ bên trong.
Thịt bò, trứng, thịt lợn, ức gà …
Những con số giá cả hiển nhiên đều rất khoa trương, không phải đi một chợ bình thường mà có thể mua loại hàng hóa cao cấp này.
Bình thường căn bản anh ấy sẽ không nấu cơm, tủ lạnh cũng chưa bao giờ mở ra, vẫn là Trịnh Tây Nghị tới mua đồ lấp đầy tủ lạnh.
Anh ấy chỉ lo ăn nhưng không biết mình ăn được đồ ăn một bữa bù ba bữa.
Biết Trịnh Tây Nghị có tiền, nhưng ấn tượng với cô ấy chỉ dừng lại ở gia cảnh giàu có, được nuông chiều, trong tay có rất nhiều tiền tiêu vặt để tiêu xài. Nhưng nhìn mọi thứ bây giờ…
Trịnh Tầm cảm thấy mình có thể đã bỏ qua cái gì đó.
“Bạn gái của cậu dường như cũng không phải người có tiền bình thường.” Chu Sanh Sanh nói, “Cô ấy ở đâu?”
“Ở đây với tôi.”
“Cái gì?”
“Một thời gian trước, cô ấy đến nói với tôi cầu xin tôi thu nhận cô ấy.” Trịnh Tầm không kiên nhẫn túm tóc, xem ra có chút đau đầu, đi tới cửa phòng ngủ của mình, mở cửa ra, “Không cần lo lắng, tôi ngủ ở trên sofa, cô ấy và em trai đều ở trong phòng của tôi…”
Vừa dứt lời, anh ấy đã phát hiện có chỗ nào không đúng.
Phòng ngủ của anh ấy chưa bao giờ sạch sẽ như vậy, chăn xếp gọn gàng, trên giường một chút nếp gấp cũng không có.
Nam Phong mỗi ngày đều làm bài tập về nhà trên bàn làm việc của anh, nơi đó từng bày đầy đồ dùng học tập cho trẻ nhỏ, giờ đây trống rỗng, không còn gì nữa.
Phòng này tựa như không có người tới ở, không lưu lại một chút dầu vết gì của hai chị em nhà họ Trịnh.
Trịnh Tầm ngơ ngác đứng ở nơi đó, trợn tròn mắt.
Chu Sanh Sanh thăm dò nhìn: “Không phải cậu độc thân quá lâu nên xuất hiện chứng rối loạn suy nghĩ đấy chứ?”
“…”
“Hay là người con gái giàu có không từ mà biệt vứt bỏ cậu, ngay cả một câu cũng không báo cho cậu biết?”
“…”
Trịnh Tầm cảm thấy, thế giới này thật sự là mẹ nó huyền huyễn, thật không dễ dàng giải quyết một chuyện phiền toái thì phiền toái mới lại tới.
Chị em em bé to xác đi đâu vậy???
Không phải anh chỉ muốn để Trịnh Tây Nghị dẫn em bé to xác đi chơi một lúc thôi sao?
Đi luôn rồi?!
Này là mẹ nó có ý tứ gì đây, rốt cuộc anh đã đắc tội họ cái gì?
Chu Sanh Sanh trước khi đi vỗ vỗ vai Trịnh Tầm: “Người anh em, quả nhiên cùng là lưu lạc khắp nơi, ở phương diện tình yêu đều là khó khăn chồng chất, gánh nặng đường xa.”
Trịnh Tầm: “Cút, cút cút cút!”
*-*
Khi rời khỏi khu nhà cho thuê, trời vẫn còn sớm.
Bốn giờ chiều, Chu Sanh Sanh đi dạo một vòng quanh quán cafe, nhìn người quen cũ.
Nơi quen thuộc đó vẫn giống hệt với trước đây, không khác gì.
Tiểu Kim ngồi ở phía sau quầy gọi đơn thu ngân, Viên ở trước quầy đồ ngọt chờ khách, thỉnh thoảng thừa dịp cửa hàng trưởng không chuẩn để ý ăn vụng hai miếng, Đông Đông ở một bên lau lau cái bàn mà cửa hàng trưởng nâng má u sầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ đợi phảng phất như vĩnh viễn không đến mùa xuân.
Chu Sanh Sanh không kìm được, gương mặt xa lạ đi vào trong cửa hàng, những gương mặt quen thuộc kia đều cười với cô: “Hoan nghênh đã đến.”
Cô muốn một ly caramel macchiato, trong lúc chờ đợi nhìn qua một lượt nơi này.
Viên cùng Tiểu Kim kề tai nói nhỏ, cảm thấy vị khách này rất kỳ quái quái.
Chu Sanh Sanh thản nhiên cười với cô ấy, Viên dừng lại hơi đỏ mặt, nhìn về phía cô mà cười đáp lại.
Chị gái kỳ quái này tuy rằng khuôn mặt không xinh đẹp nhưng trong ánh mắt tràn đầy hào quang ấm áp, phảng phất như đã quen bọn họ từ lâu, tràn ngập cảm giác thân thiết.
Viên cảm thấy có hơi hoang mang, nhưng không ngại đối với cô sinh ra cảm giác thân thiết khó hiểu.
Chu Sanh Sanh ở trong cửa hàng uống xong một tách cafe, tươi cười nói lời tạm biệt với mọi người rồi xuất phát đến bệnh viện.
Người trong cửa hàng nhanh chóng tụ tập một chỗ kề tai nhau nói chuyện.
Đại Đông: “Chị gái đó lần đầu tiên đến cửa hàng nhưng tại sao có cảm giác rất quen thuộc với chúng ta?”
Tiểu Kim: “Có thể là một số người trời sinh mang gương mặt làm cho người khác thân thiết?”
Viên: “Cô ấy vẫn còn liếc nhìn xung quanh cửa hàng, như thể cô ấy rất yêu thích nơi này vậy.”
Cửa hàng trưởng tổng kết: “Các cậu không cảm thấy cô ấy có khả năng đã thích thầm cửa hàng trưởng ở đây cho nên mới tồn tại cảm giác như vậy? Rõ ràng là chúng ta không quen cô ấy, nhưng cô ấy rất quen thuộc với chúng ta, thêm nữa vào cửa hàng này lộ ra vẻ yêu thích như vậy… Nhất định là muốn làm bà chủ của nơi này!”
Đông Đông: “…”
Tiểu Kim: “…”
Viên: “…”
Mọi người: “Không có:).”
Mà đối với Chu Sanh Sanh mà nói, nơi này đối với cô có ý nghĩa riêng biệt, cho dù cuộc sống của tới đi lui vội vã, ít khi dừng lại, mỗi lần biến đổi gương mặt như một lần tái sinh. Nhưng ít nhất mỗi khi nhớ tới nơi này, cô đều sẽ cảm thấy trong lồng ngực tràn đầy kiên định.
Đó là bất luận cô biến thành bộ dạng gì, đều sẽ chấp nhận cô, một nơi cô cảm thấy ấm áp.
Đó là một nhóm người đáng yêu và tốt bụng.
Đại khái tầm năm giờ rưỡi, Chu Sanh Sanh đến Khoa Mắt.
Theo như tính toán thì lần gần nhất đến nơi này đã là mấy tháng trước, cô đứng ở ngoài phòng phẫu thuật tầng mười hai gặp thoáng qua Lục Gia Xuyên. Khi đó các bác sĩ vừa phẫu thuật xong không nhận ra cô vậy nên tạm biệt của cô cũng đã chết non ở trong nôi.
Lúc này đây, cô thoải mái bước vào hành lang trắng như tuyết, thoải mái đứng trước hàng hiệu của bác sĩ Lục mà thưởng thức.
Y tá Trần đứng ở trạm y tá thấy cô vẫn đứng ở đấy, đẩy xe chất lỏng đến từng phòng bệnh đi qua cô, không nhịn được hỏi: “Xin hỏi cô cần gì không?”
Chu Sanh Sanh nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, nở nụ cười: “Không cần gì, tôi chỉ đứng ở đây chờ người.”
“Chờ ai?”
“Chờ bác sĩ Lục.” Ý cười dần đậm hơn, “Bác sĩ Lục Gia Xuyên.”
Ôi, lần này bác sĩ Lục kính nhi viễn chi, nhân khí lại trở về?
Người phụ nữ này không biết bác sĩ Lục quấy rối hàng xóm nữ sao?
Y tá Trần nhìn cô một cách tò mò.
Không ngờ vị tiểu thư này rất chủ động, tự giới thiệu: “Cô cứ làm việc của mình, không cần để ý tới tôi, tôi là hàng xóm nữ của bác sĩ Lục…”
Chu Sanh Sanh nháy mắt mấy cái, nhấn mạnh ba chữ hàng xóm nữ.
Quả nhiên, ánh mắt y tá Trần đột nhiên thay đổi, hoảng sợ, cẩn thận, không ngừng dao động… cho nên nữ hàng xóm này là nạn nhân tìm tới cửa?
Nhưng nhìn bộ dáng cười hì hì, thái độ không đúng!
Với tinh thần bát quái hừng hực, y tá Trần nhiều miệng nhưng tâm thiện vẫn không nhịn được hỏi thêm một câu: “Cô gái, cô tìm bác sĩ Lục có chuyện gì không?”
Cô ta cũng sợ xé rách đại chiến huyết văng tại chỗ, ảnh hưởng đến hình tượng của Khoa Nhãn.
Chu Sanh Sanh nghiêng đầu, vẻ mặt ủy khuất: “Tôi thầm mến bác sĩ Lục đã lâu, từ lần trước cưỡng hôn anh ấy ở hành lang, anh ấy bắt đầu lảng tránh tôi. Không còn cách nào khác, tôi phải tìm đến bệnh viện. ”
Y tá Trần sợ ngây người.
Chu Sanh Sanh tất nhiên còn tiếp tục cố gắng: “Tuy rằng cưỡng hôn anh ấy là lỗi của tôi, nhưng tình yêu vô tội. Tôi biết bác sĩ Lục là đóa hoa cao lãnh, nhưng không nhịn được ái mộ anh ấy, chị y tá, là chị thì chị cũng sẽ thích bác sĩ Lục vừa anh tuấn lại đẹp trai, đúng không?”
“Đúng đúng đúng.” Y tá Trần theo bản năng gật đầu, trong đầu nhanh chóng vận chuyển.
Cho nên không phải bác sĩ Lục quấy rối hàng xóm nữ, là hàng xóm nữ cưỡng hôn bác sĩ Lục?
Cho nên bác sĩ Lục vẫn là đóa hoa cao lãnh kia, mọi người trong Khoa Mắt đều hiểu lầm anh?
Còn Trương Oánh Nhiên thì sao?
Tại sao Trương Oánh Nhiên lan truyền chuyện bác sĩ Lục quấy rối hàng xóm nữ?
Chu Sanh Sanh giống như có đôi mắt thần, đọc được tâm thuật, kịp thời giải đáp nghi hoặc cho cô ta: “Đúng rồi, lần trước khi tôi cưỡng hôn bác sĩ Lục, hình như còn có một y tá của Khoa Mắt ở đây, họ gì để tôi nghĩ lại xem…”
“Họ Trương?”
“Đúng đúng, chính là họ Trương. Lúc ấy tôi thấy cô ấy thổ lộ với bác sĩ Lục, trong tình thế cấp bách đã cưỡng hôn bác sĩ Lục, xuống tay trước là người mạnh mẽ!” Cô cười hì hì, một lát sau nghiêm túc, nhỏ giọng hỏi thăm, “Chị y tá, cô y tá họ Trương kia không còn theo đuổi bác sĩ Lục nữa chứ?”
Cái gì?!
Y tá Trần một lần nữa bị sốc.
Cho nên không phải Trương Oánh Nhiên phát hiện trong ngoài của bác sĩ Lục không đồng nhất, không cần anh nữa, mà là cô ta tự mình tỏ tình không thành công, lại còn bịa đặt vu khống bác sĩ Lục?
Chu Sanh Sanh nhìn thấy biểu tình của y tá Trần thiên biến vạn hóa, nở nụ cười.
“Được rồi, bác sĩ Lục chưa tan làm, tôi đi trước, không làm phiền đến công việc của anh.” Cô nghiêng đầu, cố nén xúc động cười ha ha, diễn xong rồi sẽ rút lui.
Nhưng không ngờ phía sau bỗng nhiên truyền đến một thanh âm không nhanh không chậm.
“Người hàng xóm nữ cưỡng hôn tôi…”
?!
Chu Sanh Sanh bỗng dưng xoay người, nhìn thấy bác sĩ Lục mặc áo blouse trắng, dáng người cao ngất giờ phút này đang đứng cách cô có vài bước chân.
Nhịp tim đột nhiên dừng lại.
Mà bác sĩ kia vẫn bình tĩnh nhìn cô như vậy, cười như không hỏi cô một câu: “Không phải quấn quýt đến bệnh viện sao? Người còn chưa nhìn thấy, sao đã muốn chạy?”
“…”
Y tá Trần ngơ ngác nhìn cảnh này.
Xem ra, bác sĩ Lục cũng không phải là không có hứng thú với người hàng xóm nữ này!
Đèn sợi đốt chiếu sáng hành lang sạch sẽ của bệnh viện, vách tường màu trắng phảng phất như lóe ra ánh sáng.
Lục Gia Xuyên cứ như vậy đi tới, nắm tay Chu Sanh Sanh: “Vẫn chưa tan làm, đến văn phòng chờ anh.”
Chu Sanh Sanh ngơ ngác bị anh nắm tay, giống như một con rối gỗ theo anh vào văn phòng.
Trên hành lang, y tá Trần dường như phát hiện ra một tin tức chấn động, đẩy xe đẩy hào hứng trở lại phòng y tá. Ah ah, ah ah!
Văn phòng rộng lớn như vậy chỉ có một mình Lục Gia Xuyên, cuối tuần hôm nay cũng đúng lúc đến phiên anh trực ban.
Trong phòng sáng sủa sạch sẽ gọn gàng, bên cạnh máy tính của anh bày một chậu tiên nhân cầu nho nhỏ, cửa sổ mở rộng, ánh mặt trời mùa hè tràn ngập chiếu vào.
Lục Gia Xuyên đóng cửa lại, liếc mắt nhìn Chu Sanh Sanh thành thành thật thật: “Đến bệnh viện làm gì?”
“Đón anh tan làm.”
“Đón anh tan làm hay đến để lan truyền tin đồn sai sự thật?”
“…” Chu Sanh Sanh giương mắt nhìn anh, nở nụ cười, “Đón anh tan làm, thuận tiện lan truyền tin đồn không đúng sự thật.”
“Tại sao xuyên tạc sự thật?”
“Không muốn người khác hiểu lầm anh.” Chu Sanh Sanh bình tĩnh nhìn anh, sắc mặt kiên định, “Rõ ràng là anh vì cái nghề bác sĩ này mà hao phí rất nhiều tâm tư, có nguyên tắc như vậy, bọn họ không nên bời vì lời đồn đại của người khác mà hiểu lầm anh.”
Người phụ nữ trước mắt thề son sắt bảo vệ anh như vậy, Lục Gia Xuyên nở nụ cười.
“Anh đã nói là anh quan tâm đến những lời họ nói?”
“Nhưng em quan tâm.”
Lục Gia Xuyên cũng không biết cô chính là Chu Sanh Sanh, cũng là Chu An An, cũng không biết cô và y tá Trần từng có giao tiếp, lập tức cười nói: “Còn đúng là chó ngáp phải ruồi, tìm đúng người. Y tá Trần tính tình thẳng thắn, không giấu được chuyện gì, em nói cho cô ấy biết, ngày mai toàn bộ Khoa Mắt đều biết.”
Chu Sanh Sanh cười mà không nói, trong lòng lại đang suy nghĩ: Lão nương đã sớm biết rồi.
Bác sĩ nhìn người phụ nữ cười hì hì, không đành lòng gõ một cái trên trán cô, nghiêm mặt nói: “Tiết Thanh Thanh, biết rằng em bảo vệ anh, muốn tốt cho anh. Nhưng anh là người đàn ông, nào có đạo lý để cho một người phụ nữ chắn trước mặt.”
“Dù sao em cũng không làm việc trong Khoa Mắt, mọi người hiểu lầm em cũng không liên quan. Nhưng anh thì lại không như vậy, em hy vọng cả thế giới biết rằng anh là một bác sĩ cực kỳ chuyên nghiệp.”
Cô nói thẳng thắn như vậy, không che giấu được sự tin tưởng đối với anh.
Lục Gia Xuyên dừng một chút, bỗng nhiên kéo tay cô rồi mở cửa đi về phía trạm y tá.
“Y tá Trần, phiền cô qua đây một chút.”
“Có chuyện gì vậy, Bác sĩ Lục?” Y tá Trần đang truyền bá bát quái cả kinh, lúng túng chạy tới.
Thấy bác sĩ nắm tay người hàng xóm, thản nhiên đứng đó, mỉm cười với cô: “Làm rõ một điều, thực sự là tôi cưỡng hôn hàng xóm nữ của tôi.”
“…” Cái gì? Y tá Trần ngơ ngác đứng đó.
Một giây sau, bác sĩ đứng trước mặt mọi người, cúi xuống, hôn người phụ nữ bên cạnh.
“Tiết Thanh Thanh, anh có một thỉnh cầu mạo muội, không biết em có đáp ứng hay không. ”
“…Thỉnh cầu gì?”
“Anh muốn em từ hôm nay trở đi sẽ làm người phụ nữ của anh, ý của em thế nào?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!