Mặt Tôi Luôn Thay Đổi
Chương 7: Cao thủ chơi game
Editor + beta: Nguyệt Nguyệt
Từ sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, bên cạnh có khu trò chơi điện tử.
Một đôi tình nhân ôm một đống lớn thú nhồi bông đi ra, tầm mắt Chu Sanh dừng trên đôi thú nhồi bông kia, tựa hồ như nghĩ tới cái gì.
Lục Gia Xuyên chú ý đến ánh mắt cô, dừng một chút: “Muốn à?”
Cô còn chưa kịp nói gì, đã thấy anh bước một bước chân dài, tiến lên đổi đồng xu chơi trò chơi.
Ý nghĩ của Lục Gia Xuyên rất đơn giản, cô muốn giúp anh, anh cũng từ bi mà giúp cô chơi cho đã ghiền, tối nay có lực bạn trai Max cấp anh giúp cô gắp thú nhồi bông, như vậy Trung thu hôm đó cô có thể ra sức mà sắm vai nhân vật bạn gái của anh.
Nhưng mà ý nghĩ thật đầy đặn, hiện thực lại vượt cảm giác bình thường.
Khi bạn học Chu Sanh Sanh nhìn Lục Gia Xuyên dùng hết hai mươi đồng xu vẫn chưa gắp được con thú nhồi bông nào, đã bưng kín đôi mắt không đành lòng nhìn tiếp.
Lục Gia Xuyên rất tức giận, lực bạn trai Max cấp đã nói đâu?
Anh không chết tâm tác chiến cùng móng vuốt lỏng lẻo kia, sau đó cứ một lần lại thất bại một lần. Dần dà, trên mặt anh cũng không nhịn được.
“Máy móc này có vấn đề.” Anh dùng hết đồng xu cuối cùng, ngồi dậy, mặt vô biểu tình nói.
Chu Sanh Sanh đồng tình vỗ vỗ vai anh: “Anh chờ tôi một chút.” Sau đó chạy chậm một đường quay lại quầy đổi mười mấy xu, lộp bộp lộp bộp chạy về.
Vén tay áo.
Buộc tóc.
Một bộ ngồi xổm xuống.
Cô hít sâu một hơi, cho một đồng xu vào.
Bác sĩ Lục trơ mắt nhìn chiếc móng vuốt lỏng lẻo như được ăn viên thuốc kim cang mạnh mẽ, động tác nhanh nhẹn bắt được một con Doraemon, vững vàng bỏ vào lỗ hổng phía dưới.
Chu Sanh Sanh khom lưng, cầm lấy chiến lợi phẩm đầu tiên, nhẹ nhàng nhét vào trong lồng ngực của Lục Gia Xuyên: “Giúp tôi cầm một chút nhé.”
“…” Tâm tình của anh có chút phức tạp.
Đồng xu thứ hai, Chu Sanh Sanh coi trọng một con cá voi nhỏ, vô cùng cẩn thận di chuyển móng vuốt, lúc còn thừa ba giây, ấn cái nút xuống.
Móng vuốt kim loại chuẩn xác bắt được con cá voi, lại một lần nữa bỏ vào lỗ hổng.
Trong lồng ngực Lục Gia Xuyên lại nhiều thêm một con thú nhồi bông lông xù.
Đồng xu thứ ba.
Đồng xu thứ tư.
Thứ…
Lúc hai mươi đồng xu chỉ còn dư lại hai đồng, trong lồng ngực của Lục Gia Xuyên tổng cộng có chín con thú nhồi bông.
Chung quanh vọt tới vô số người mê muội, chỉ chỉ trỏ trỏ anh và Chu Sanh Sanh, biểu tình tràn đầy hâm mộ. Chu Sanh Sanh bất giác hồn nhiên, vẫn đắm mình vào trò chơi bắt thú nhồi bông như cũ, dáng đứng vững chắc, biểu tình nghiêm túc, cả người thiêu đốt như ngọn lửa hừng hực.
Một đồng xu cuối cùng, cô ngưng thở di chuyển móng vuốt, sau đó dưới hàng vạn con mắt nhìn chăm chú chụp cái nút.
Móng vuốt bắt được thú nhồi bông.
Bắt đầu đi về phía cửa.
Còn kém một chút, thú nhồi bông kia rớt vào đống thú nhồi bông.
Chu Sanh Sanh thất vọng thở dài, lại nghe thấy người đàn ông đứng một bên nhìn chăm chú móng vuốt giống cô trong giây lát hoan hô một tiếng: “A!”
Cô ngơ ngác quay đầu đi, đã thấy Lục Gia Xuyên nhanh chóng thu hồi biểu tình vui sướng, bình tĩnh đứng ở nơi đó, phảng phất giống như người nói “A!” kia không phải anh, mà là cô xuất hiện ảo giác.
Trước máy gắp thú, một người phụ nữ dũng mãnh vô địch, cùng với người đàn ông ôm đầy thú nhồi bông trong lồng ngực.
Lục Gia Xuyên ở trong đám người không thể nhịn mà ném một đống thú nhồi bông vào trong lồng ngực của cô: “Tự cầm đi!”
Lực bạn trai Max cấp đã nói đâu?
Tôn nghiêm nam giới của anh đâu?
Một vạn con ngựa cũng không kéo được lòng tự trọng bị gió thổi đi của anh!
Chu Sanh Sanh hồn nhiên không phát giác áp suất của anh thấp đi, chỉ cười hì hì đi lên: “Tôi lợi hại không?”
Anh không nói nguyện, lập tức đi về phía trước.
“Máy móc kia không có vấn đề gì chứ?” Cô lại thò đầu qua nói.
Lục Gia Xuyên duỗi tay đẩy mặt cô sang một bên: “Cô tránh ra.”
“Làm sao thế, làm sao thế, không thấy đám người đang vỗ tay cho tôi sao? Anh phải cảm thấy vinh dự chung với tôi, biết chưa?” Chu Sanh Sanh không thể hiểu nổi.
Lục Gia Xuyên dừng bước chân lại: “Biết bọn họ vì sao lại vỗ tay cho cô không?”
“Vì sao?”
“Bởi vì bọn họ chưa từng thấy một cô gái quanh thân tản ra hơi thở nam tính mãnh liệt như cô.”
Chu Sanh Sanh vì thế nên hậu tri hậu giác ý thức được vấn đề nằm ở đâu: “Bác sĩ Lục, anh có phải là cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương hay không?”
“Con mắt nào của cô nhìn thấy?”
“Hai mắt đều thấy.” Cô chỉ hai mắt sáng ngời của mình.
Lục Gia Xuyên muốn đánh cô.
“Nếu anh cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, tôi có thể cho anh hai con thú nhồi bông.” Cô đặc biệt khẳng khái mà chọn trái chọn phải, cuối cùng nhịn đau bỏ thứ yêu thích chọn hai con chó xấu xí cho anh: “Sao hả, tôi hào phóng chứ?”
Cô lưu luyến không rời mà nhìn hai con chó kia, trong mắt toát ra sự không tình nguyện mãnh liệt.
Lục Gia Xuyên vốn dĩ không muốn nhận, nhưng nhìn bộ dáng không bỏ được của cô như vậy, đầy mặt đang thể hiện: “Cầu xin anh nhanh chóng cự tuyệt tôi, tôi thật sự không muốn tặng cho anh”, không biết tại sao lại xúc động nhân hai con chó: “Cảm ơn nhé, vậy tôi không khách khí.”
Chu Sanh Sanh tan nát cõi lòng.
Anh đưa cô về nhà trước, sau đó lại về nhà mình, hôm nay xe anh đến hạn, không thể đi ra, may mà nơi này cách nhà không xa, đi bộ là đến.
Đi được một đoạn đường, anh bị biểu tình mất người yêu của Chu Sanh Sanh lấy lòng, tâm tình rất tốt hỏi cô: “Kỹ thuật gắp thú của cô tại sao lại tốt như vậy?”
“Đây có là gì? Trước kia tôi làm việc ở khu trò chơi điện tử, mỗi ngày đều bắt, dần dần cũng quen tay.” Biểu tình đắc chí của cô đã không khắc chế được,
Lục Gia Xuyên thuận miệng hỏi: “Sao cô lại đi làm ở chỗ đó?”
Nhìn cô gái lịch sự văn nhã, không nên ở nơi chướng khí mù mịt như vậy.
Chu Sanh Sanh dừng lại, xua xua tay: “Bằng cấp thấp, bằng cấp thấp, kiếm miếng cơm ăn, chỗ nào mà chả giống nhau chứ?”
Anh “à” một tiếng, không nói gì.
Chu Sanh Sanh cười như không cười ngẩng đầu lên nhìn anh: “Tôi nghe nói một người đàn ông khi sinh ra hảo cảm với một cô gái, sẽ bắt đầu hỏi Đông hỏi Tây.”
Lục Gia Xuyên cũng nghiêng đầu nhìn cô, ngữ khí thường thường: “Vậy à? Có cách nói như vậy ư? Tôi thật ra cũng từng nghe nói khi một cô gái có hảo cảm với một người đàn ông, sẽ bắt đầu xuất hiện bệnh trạng chứng phán đoán.”
Chu Sanh Sanh “phì” một tiếng.
Lục Gia Xuyên liếc nhìn cô một cái: “Còn nữa, tôi xin cô ngày Trung thu hôm đó đừng lộ ra sắc mặt này, văn nhã điềm tĩnh một chút, xin cô đấy, tôi sợ mẹ tôi nghĩ tôi mang theo một hán tử Đông Bắc về nhà.”
Cô ha hả hai tiếng: “Nếu anh tiếp tục công kích tôi như vậy, tôi bảo đảm đến hôm đó cả hán tử Đông Bắc anh cũng mang về nhà được.”
Lục Gia Xuyên muốn đánh trả, cuối cùng nhịn.
Hai người cứ vừa đi vừa nói chuyện trên đường như vậy, đêm đông thật lạnh, ban ngày Chu Sanh Sanh làm việc trong quán cà phê có máy sưởi, mặc cũng không nhiều.
Lục Gia Xuyên chần chừ một lát, vẫn cởi áo khoác thật dày xuống, đưa cho cô: “Cầm lấy đi.”
Chu Sanh Sanh được sủng mà kinh ngạc, đang muốn từ chối, đã nghe anh lạnh lùng nói: “Đừng nghĩ là tôi đang quan tâm cô, tôi chính là sợ hai ngày nữa cô lại lấy lý do bị cảm nên ốm để qua loa lấy lệ tôi, cho tôi leo cây.”
Anh quay mặt đi, hung dữ vô cùng, nhưng lỗ tai giống như có hơi hồng lên.
Chu Sanh Sanh có hơi buồn cười, ngơ ngác nhận áo khoác, do dự một lát, sau đó ngượng ngùng mà mặc vào.
Thật sự rất ấm áp, còn mang theo nhiệt độ cơ thể của anh.
“Cảm ơn anh nhé, bác sĩ Lục.” Cô nhỏ giọng nói: “Tuy tính tình của anh rất xấu, miệng cũng khắc nghiệt, làm người cũng không khéo đưa đẩy, nhưng anh…”
“Thật ra cô cái gì cũng không nói tôi sẽ càng vui vẻ.” Lục Gia Xuyên chỉ muốn bảo cô câm miệng.
“Ồ.” Cô ý thức được phương thức khen của mình có vấn đề, thay đổi phương thức: “Vậy tốt, tuy rằng anh hôm nay không gắp được con thú nhồi bông nào, mọi người đều đang chê cười anh, nhưng vừa rồi thật sự là lực bạn trai Max cấp..”
“…” Lục Gia Xuyên dừng bước chân lại, hít sâu một hơi: “Chu Sanh Sanh, nếu cô không thực sự câm miệng, khả năng max cấp không phải là lực bạn trai.”
Cô cuối cùng cũng không nhịn được, ha ha ha ha cười to ra tiếng, đường phố yên tĩnh, tiếng cười kia của cô thực sự quá mức làm càn, quá mức kiêu ngạo.
Lục Gia Xuyên nhìn cô một cái, nhận xét ba chữ: “Kẻ điên khùng.”
Vẻ mặt cô không sao cả: “Dù sao cũng không có ai nhận ra tôi.”
“Tôi không phải người à?” Anh phản bác.
“Việc này tôi cũng không biết.” Cô vẫn cười hì hì.
Lúc cách hẻm nhỏ mà cô sống còn một con phố, Chu Sanh Sanh dừng bước chân lại: “Tôi đến rồi, anh trở về đi.”
Lục Gia Xuyên nghi ngờ nhìn khu thương nghiệp này: “Cô sống ở chỗ nào?”
“Ở ngay bên kia, đi xuyên qua là đến.” Cô chỉ lung tung một chỗ.
“Tôi đưa cô đi qua.”
“Không cần, thật sự không cần.” Cô lập tức có chút khẩn trương.
Lục Gia Xuyên đã nhìn ra, cô không muốn cho anh biết mình sống ở nơi nào, dừng một chút, vẫn hỏi một câu: “Thực sự không cần?”
“Thật sự không cần.” Cô rất kiên trì.
“Vậy tốt, cô chú ý an toàn, đến nhà rồi thì gửi tin nhắn cho tôi.” Anh ôn nhu được nửa giây, ngay sau đó lại nói thêm một câu: “Tôi sợ một kẻ điên khùng như cô nửa đường lại làm chuyện tổn hại những người qua đường khác.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, trợn trắng mắt mà nói: “Phải sợ thì cũng là tôi sợ có được không? Tôi sợ anh nhận ra cửa nhà tôi, làm chuyện thương thiên hại lý gì đó.”
Lục Gia Xuyên xoay người rời đi, ném xuống một câu: “Cô yên tâm, tôi không có hứng thú với kẻ điên khùng.”
Cô ở phía sau vẫy vẫy tay, còn bổ sung một câu: “Anh đến thú nhồi bông cũng không gắp được, tôi còn lo lắng anh không hứng thú với nữ giới đấy!”
Lục Gia Xuyên quay đầu hung hăng mà liếc xéo cô một cái.
Nữ thần kinh này, thật sự biết chọc giận anh như thế nào.
Mà Chu Sanh Sanh thấy anh đi rồi, chậm rãi xoay người quẹo vào hẻm nhỏ kia, mặt đường lồi lõm gồ ghề không có ai tới sửa, đèn đường trên đỉnh đầu cũng chập chờn tối sáng.
Cô chậm rãi mà đi, cúi đầu hình bóng dáng bị kéo lớn, đột nhiên có chút đần độn vô vị.
Cô nguyện ý làm một kẻ điên khùng, bởi vì thật sự sẽ không có người nhận ra cô.
Bác sĩ Lục nói nhận ra cô, nhưng anh nhận ra chỉ là gương mặt này thôi. Cô sẽ còn có gương mặt tiếp theo, lại thêm một gương mặt nữa, mỗi khi trời mưa, anh sẽ không nhận ra cô là Chu Sanh Sanh.
Cho nên, không thể để người khác biết cô ở nơi nào.
Bởi vì cô không có khả năng không ngừng biến hóa thân phận, lại vĩnh viễn sống ở duy nhất một nơi.
Bởi vì cô không có khả năng không ngừng biến hóa thân phận, lại vĩnh viễn ở cùng một địa phương.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!