Mặt Tôi Luôn Thay Đổi - Chương 79: Gả cho anh đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Mặt Tôi Luôn Thay Đổi


Chương 79: Gả cho anh đi


Editor Gỏi Cuốn

Beta: Qiongne

Chuyện yêu đương này, mọi người đều đang nói, trong sách đều đang viết, bài hát đều đang cất lên.

Nghe lên là hai chữ hết sức bình thường không có gì kinh ngạc.

Chính là người rơi vào bể tình, trưởng thành cũng sẽ biến thành trẻ con, trẻ con cũng sẽ trở nên trưởng thành, tuyệt đến nỗi không thể tả.

Năm thứ chín từ khi Chu Sanh Sanh biến đổi gương mặt, cô 26 tuổi.

Từ năm trước lúc Đại vương Lục Gia Xuyên trẻ con xóa đồng hồ báo thức, thành công đổi gương mặt sắc nước hương trời kia của cô đi, cô liền dừng lại ở gương mặt người qua đường 30 tuổi, cả một năm đều không có biến đổi lại.

Tuy rằng gương mặt hơi khó coi, nhưng cô thường cùng Lục Gia Xuyên và Tôn Diệu Gia mua đồ ăn ăn cơm, người lớn đã quen với gương mặt này, lại thay đổi sẽ có rất nhiều chuyện không tiện. Cô cũng có lòng hư vinh của mình, tựa như trong bài hát vậy, người không vì mình, trời tru đất diệt. Nhưng đối với tình cảm của Lục Gia Xuyên, và so với tâm ý của Tôn Diệu Gia, cô lại cảm thấy thật ra cũng không có gì không thể chấp nhận gương mặt này.

Lục Gia Xuyên thỉnh thoảng sẽ hỏi một câu: “Không thay đổi mặt sao?”

“Không đổi.”

“Vì sao không đổi?”

“Thay đổi làm gì, thuận tiện nửa đêm anh lại giở trò, làm xóa mất khuôn mặt xinh đẹp em thật vất vả biến ra?”

Anh nhìn Chu Sanh Sanh với dáng vẻ đúng lý hợp tình, cũng không nói ra, cô vẫn luôn khẩu thị tâm phi như vậy, ngoài miệng không chút khách khí nói, trong lòng lại là một dáng vẻ khác.

Nhưng có lẽ là ở chung quá lâu, quá hiểu cô, anh rốt cuộc cũng học được cách nhận ra cô từ gương mặt khác, từ những lời cô nghĩ một đằng nói một nẻo mà phân biệt lời thật lòng và thiện ý của cô.

Lục Gia Xuyên biết rõ vì sao Chu Sanh Sanh không thay đổi gương mặt này.

Đó là một sự thỏa hiệp của tình yêu.

Lễ Tình Nhân năm 26 tuổi này của Chu Sanh Sanh, Lục Gia Xuyên không có tặng món quà mang tính thực chất gì, chỉ là nghỉ ngơi một ngày, sáng tinh mơ đã chở Chu Sanh Sanh ra ngoài.

“Trời còn sớm, anh muốn đưa em đi đâu?” Cô buồn ngủ mơ màng ngồi ở ghế phụ, bộ dạng chưa tỉnh ngủ.

“Tạm thời bí mật.” Anh cầm lấy chăn mỏng từ trên ghế sau, hạ ghế ngồi cho cô, đắp chăn lên trên người, “Trước tiên em ngủ một lát đi. Bởi vì lộ trình tương đối xa, có lẽ 6 giờ chiều mới có thể đến đó.”

“Làm gì chọn địa điểm cho Lễ Tình Nhân xa như vậy chứ?” Cô nói thầm một câu.

Lục Gia Xuyên trấn an mà xoa đầu cô, không có trả lời.

Bởi vì Chu Sanh Sanh không có thẻ căn cước thật, không có cách nào ngồi xe lửa. Mà lộ trình quá xa, anh chỉ có thể lựa chọn tự lái xe.

Chu Sanh Sanh ngồi xuống xe liền mệt rã rời, anh cố gắng xuất phát sớm hơn, lái xe một mạch đến đó.

Thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn một cái, cô ngủ khò khò giống như chú heo nhỏ, thỉnh thoảng bởi vì không yên phát ra một hai tiếng.

Lục Gia Xuyên bật cười, đáy mắt dịu dàng.

Lúc đúng 12 giờ, đi qua thành phố nào đó, Lục Gia Xuyên ngựa quen đường cũ chạy đến dừng xe bên ngoài cửa hàng nào đó, đưa cô ăn món Nhật.

Chu Sanh Sanh hỏi: “Trước kia anh đã tới nơi này rồi à?”

“Chưa có tới.”

“Vậy làm sao tìm được cửa hàng này?”

“Lúc xem lộ trình ở trên mạng, thuận tiện tra được.”

Chu Sanh Sanh trợn trắng mắt: “Một người ham ăn được viết hoa.”

Lục Gia Xuyên liếc nhìn cô một cái, không nói chuyện.

Lúc trước cô đã trải qua nhiều gian khổ, anh đều biết.

Anh chưa bao giờ nhắc tới quyển nhật ký của cô, lúc trước sau khi xem xong liền trả về chỗ cũ, lấy ra từ đâu thì để lại chỗ đó. Mà Chu Sanh Sanh cũng không phải là một người thích giận, cho nên chưa bao giờ nhắc qua những ngày tháng gian khổ với anh.

Mở hàng rong, trốn quản lý thành phố, ăn cơm hộp, bữa đói bữa no.

Cô từng viết qua một đoạn như vậy:

Dưới trời tuyết lớn, tôi cõng đồ trang sức nặng trĩu trốn ở ven đường 7-11, bởi vì ngại trong túi, chỉ dám mua một ly nước khoáng. Có một đứa trẻ đi vào theo mẹ của cậu, chỉ chỉ trỏ trỏ quầy muốn đặt cơm cà ri thịt bò, lại mua hai ly lẩu Oden, ngồi trên ghế bên cạnh tôi bắt đầu ăn.

Cậu cắn một ngụm, bĩu môi nói không thể ăn, ném về phía thùng rác.

Cơm cà ri thịt bò có cà rốt, cậu khều thịt bò sạch sẽ, cơm và củ cải cũng chưa động, còn nguyên cũng ném.

Cậu tức giận mà nói với mẹ: “Rõ ràng mẹ đồng ý đưa con đi ăn đồ ăn Nhật Bản mà! Lừa đảo!”

Người phụ nữ trấn an cậu: “Bởi vì hôm nay trời tuyết lớn, hôm nào chúng ta lại đi ăn.”

Đứa trẻ bắt đầu đếm kỹ: “Con đây muốn ăn sushi lươn nướng, nhiều cá Nam Man sống, bạch tuộc hải sâm, à, còn có tempura và mì Udon tôm tươi!”

Tôi ngồi uống nước khoáng ở bên cạnh, không thể không cảm thán sự chênh lệch giữa người với người.

Cậu còn tuổi nhỏ đã nhiều kiến thức về đồ ăn ngon như vậy, mà tôi đều chưa có nghe qua tên. Nhưng lúc viết đến đây, tôi mới buồn bã phát hiện tôi lại nhớ kỹ hàng loạt cái tên theo bản năng, có lẽ trong tiềm thức cũng hy vọng bản thân có một ngày có thể bước đến đó, muốn ăn cái gì ăn cái gì, muốn sống thành bộ dáng gì là có thể sống thành bộ dáng gì.

Thật sự rất hâm mộ đứa trẻ đó.

Khi Lục Gia Xuyên sắp xếp lộ trình, tìm kiếm thông tin nhà hàng trên bản đồ, trong lúc đó vô tình thấy tiệm đồ ăn Nhật này. Gần như là trong nháy mắt, anh nhớ tới nhật ký của Chu Sanh Sanh.

Chu Sanh Sanh hâm mộ đứa trẻ đó, một Chu Sanh Sanh đã quen với gian khổ đến nỗi cũng không nỡ mua một ly Oden, đến nay mỗi khi anh nhớ tới đoạn nhật ký đó, ngực đều sẽ đau lên.

Cho nên không chút do dự quyết định dùng cơm trưa định ở đây.

Cuối cùng anh là tinh linh cầu nguyện của cô.

Tiệm đồ ăn Nhật vẫn còn nguyên vẹn, nhìn từ vẻ ngoài cũng là Izakaya điển hình của Nhật Bản, không thuộc về nơi cao cấp nào, nhưng nó mang đủ đặc sắc và hương vị truyền thống của Nhật Bản.

Đèn lồng màu đỏ, chiếu tatami.

Cửa trượt, bộ đồ ăn Nhật Bản.

Chu Sanh Sanh hưng phấn giống như một đứa trẻ, ngồi đối diện anh đánh giá khắp nơi.

Lục Gia Xuyên gọi rất nhiều thứ, cô lại rất tự nhiên thò qua nhỏ giọng nói: “Chọn nhiều như vậy, ăn không hết quá lãng phí!”

“Nguyên liệu của Nhật rất ít, vì vậy nên thử.”

“Nếu như không ăn hết thì sao?”

“Đóng gói. Buổi tối sẽ cần ăn khuya.”

Anh nói tới đây, Chu Sanh Sanh lại nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc chúng ta phải đi đâu vậy?”

“Bí mật.”

Đây là mấy ngày nay bất kể cô đánh chết như thế nào, Lục Gia Xuyên kiên trì trả lời, hai chữ, ngắn gọn mạnh mẽ chặn kín miệng cô.

Có điều Chu Sanh Sanh rất nhanh chóng không tiếp tục hỏi thêm, bởi vì bữa ăn từng món từng món dọn lên, cô hoa cả mắt, sớm đã quên mất một phút trước mình chú ý cái gì.

Các cô gái mặc kimono bưng mâm đĩa sắp xếp ngay ngắn, lần lượt kể tên đồ ăn ra.

“Sushi lươn nướng, xin mời từ từ dùng.”

“Cá Nam Man sống, xin mời từ từ dùng.”

“Bạch tuộc hải sâm và tempura, hai vị xin mời dùng từ từ.”

“Mì Udon tôm tươi, xin mời từ từ dùng.”

Anh không ngừng gọi món, nhưng những món nhật ký nhắc tới, tất cả đều được mang lên bàn.

Lục Gia Xuyên nhìn Chu Sanh Sanh, cô vui vẻ mà ngồi ở chỗ kia, cũng không có nhận thấy được cái gì, rốt cuộc đồ ăn Nhật đối với cô mà nói vốn xa lạ, cô từng nghe nói qua đoạn đối thoại kia mấy năm trước, có lẽ đã sớm quên mất.

Nhưng anh không có quên.

Anh liên tục đưa mâm đến trước mặt cô, dạy cô chấm nước sốt, thêm mù tạt, nhìn cô cay đến nước mắt lưng tròng, hay là ăn đến hai mắt tỏa sáng.

Thực tế anh không hứng thú lắm với đồ ăn Nhật Bản, ăn cũng không nhiều lắm.

Nhưng chỉ cần nhìn cô vui vẻ mà ăn uống thỏa thích như vậy, nhịn không được muốn cười.

Anh từng nhìn thấy một đôi vợ chồng vào buổi liên hoan cuối năm ở bệnh viện, dáng vẻ người đàn ông ăn rất khó xem, ăn ngấu nghiến, không màng nơi chốn, nhưng người phụ nữ không có ghét bỏ anh ta, ngược lại gắp cho anh ta những món mà anh ta thích.

Khi đó anh từng cảm thấy không thể tưởng tượng, làm như vậy chẳng lẽ không phải xấu hổ mất mặt sao?

Nhưng hôm nay, tuy anh không có làm như vậy ở nơi công cộng, nhưng lại giống như có thể hiểu được tâm trạng của người phụ nữ kia.

Bạn đang ăn cơm cùng với người mình yêu tha thiết, bạn sẽ hy vọng cô ấy thèm ăn hơn, hy vọng cô ấy sẽ không câu nệ, hy vọng cô ấy có một bữa ăn ngon nhất, hy vọng khi cô ấy ngẩng đầu nhìn bạn, khóe miệng còn có một chút nước sốt.

Mà anh ấy thì sao.

Anh cười cười, cũng không lấy khăn giấy, chỉ vươn tay đưa đến miệng bên miệng cô, nhẹ nhàng lau.

Nhìn cô đỏ gò má, nhìn xung quanh.

Anh lại không chế nhạo, chỉ lại gắp một miếng sushi cá chình mà cô khen, đặt vào trong chén cô: “Ăn đi.”

Khi ngồi lại vào trong xe, Chu Sanh Sanh cảm khái vạn ngàn mà vỗ vỗ bụng: “Rất thỏa mãn đấy!”

“Đai an toàn.” Anh nhắc nhở cô, nhìn cô duỗi người, dứt khoát cúi người thắt cho cô.

Nào ngờ Chu Sanh Sanh ôm chặt anh, làm nũng dường như trộm hôn một cái ở trên mặt anh, chụt một tiếng: “Cảm ơn anh nha Lục Gia Xuyên, đây là một ngày Lễ Tình Nhân vui vẻ nhất trong 26 năm qua của em!”

“Bởi vì được ăn đồ ăn Nhật rồi?”

“Bởi vì cùng bác sĩ Lục mà em yêu nhất, ăn đồ ăn Nhật ngon nhất.” Cô cười hì hì, thực sự biết gió chiều nào theo chiều ấy.

Anh bật cười, nhẹ nhàng nói bâng quơ: “Lời này nói hơi sớm, chờ đến buổi tối rồi, em sẽ càng vui vẻ hơn.”

Dỗ Chu Sanh Sanh ngủ trưa trên xe rồi, Lục Gia Xuyên tiếp tục lái xe.

Cuộc hành trình này còn rất dài, Chu Sanh Sanh tỉnh ngủ, hát theo radio, lại nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, thẳng đến khi mặt trời xuống núi, cuối cùng hai người mới đến thành phố đó.

Xe cuối cùng ngừng ở bãi đỗ xe ngầm ngoài sân vận động, Lục Gia Xuyên đưa cô đến ngoài sân vận động biển người tấp nập, xếp thành hàng, lấy ra hai tấm phiếu.

Chu Sanh Sanh không có nhìn phiếu, mà trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm màn hình LED thật lớn phía trên sân vận động.

Trên màn hình có một người đàn ông, trang điểm xinh đẹp đứng ở đó, tỏ vẻ rất ghê gớm.

Trên đầu của anh ta có mấy chữ to đùng không ngừng lập lòe giống phía dưới: điểm dừng chân của chuyến lưu diễn thứ ba của Tiêu Kính Đằng.

Cô đột nhiên nghiêng đầu nhìn Lục Gia Xuyên.

Người sau đưa phiếu cho kiểm phiếu viên, kéo tay cô, thong dong đi vào trong.

“Chạy xa như vậy, chính là vì đưa em tới xem buổi biểu diễn?” Cô mở to hai mắt nhìn.

“Đúng vậy. Năm trước đã hỏi qua em, em nói đồng ý.”

“Anh không nói sớm, em sẽ chọn buổi biểu diễn của Trần Dịch Tấn, so với Tiêu Kính Đằng, em càng thích Trần Dịch Tấn hơn!”

“…”

Lục Gia Xuyên chưa kịp trả lời, bởi vì ở phía trước bọn họ, đã có hai nữ sinh vẽ hoa văn trên mặt, trong tay cầm bảng LED quay đầu tức giận: “Tiêu Kính Đằng làm sao? Nếu cô không muốn nhìn, bây giờ đi ngay đi!”

“Đúng vậy, không thích thì không thích, chạy tới phá làm gì?”

Chu Sanh Sanh: “… Không phải các cô nghe tôi giải thích, thật ra tôi cũng rất thích Tiêu Kính Đằng…”

Lục Gia Xuyên một tay giữ chặt cô, đánh gãy lời nói của cô, đi đến chỗ ngồi trên khán đài của bọn họ.

Cũng không phải là một vị trí dễ thấy.

Bọn họ ai cũng chưa từng đặc biệt yêu thích Tiêu Kính Đằng, muốn cảm nhận cho dù là một buổi biểu diễn.

Không xa không gần khoảng cách vừa phải.

Lục Gia Xuyên đưa gậy huỳnh quang nhân viên công tác phát cho Chu Sanh Sanh, kéo cô cùng ngồi xuống.

Cô thấy trong tay anh còn có một cái túi màu đen, liền hỏi: “Đó là cái gì?”

“Túi đựng rác.” Anh thuận miệng trả lời, “Sợ trong này có việc cần, nên mang theo một cái.”

Chu Sanh Sanh gật đầu, nhanh chóng bị đám người náo nhiệt hấp dẫn, nhìn xung quanh.

Cuộc đời lần đầu tiên nghe buổi biểu diễn, Chu Sanh Sanh rất nhập tâm, rất quên mình, múa may gậy huỳnh quang và hét chói tai cùng với đông đảo các fangirl, cùng hoan hô.

Thật ra không phải cô điên, có lẽ điều thú vị của buổi biểu diễn ở chỗ, thoát ly quỹ đạo bình thường, ca sĩ trên đài cùng người nghe dưới đài hòa hợp làm một, có thể cùng nhau điên cùng nhau nháo, không màng tất cả phát điên một lần trong thế giới âm nhạc rộng lớn vô biên.

Lúc này mặc kệ bạn thực sự thích người trên đài kia hay, bạn nhất định cũng sẽ yêu bầu không khí như vậy.

Lục Gia Xuyên cũng bị cô nắm tay cùng nhau thét chói tai hoan hô.

Cô chăm chú nhìn người trên khán đài.

Mà anh lại nhìn cô không chớp mắt.

Khi đến một nửa buổi biểu diễn, Chu Sanh Sanh bỗng nhiên nhận thấy được không đúng chỗ nào, đỉnh đầu có luồng nhiệt nóng bỏng hội tụ, trên bầu trời có mưa bụi lạnh lẽo bắt đầu rơi xuống.

Cô ngẩn ra, đột nhiên thu hồi tầm mắt, đầu tiên là nhìn lên trời, ngay sau đó hoảng loạn mà nhìn về phía Lục Gia Xuyên: “Trời mưa? Sắp mưa rồi!”

Cô đứng dậy, vội vàng tìm một chỗ trốn đi.

Nhưng cánh tay bị anh nắm lấy, anh ấn cô ở nơi đó, lắc đầu.

“Sắp mưa rồi! Em sắp đổi gương mặt!” Cô ghé sát vào anh, không thể nén nổi nôn nóng.

“Anh biết.” Anh yên lặng nhìn cô, lấy ô che mưa từ trong túi đen chuẩn bị trước kia ra.

Chu Sanh Sanh sửng sốt: “Anh, anh biết?”

Ngay sau đó cô hiểu được cái gì: “Anh đã sớm biết trời sẽ mưa?”

Trong sân vận động sôi động, chục nghìn người trong buổi biểu diễn, tiếng người ồn ào, tiếng nhạc vang trời. Tất cả mọi người đang hát ca hoan hô, trước mắt tất cả mọi người đều chăm chú nhìn người đàn ông trẻ tuổi trên đài kia.

Trời đang mưa, thật trùng hợp, cũng khớp với danh hiệu thần mưa của người nọ.

Anh ta đang hát, mặc trang phục sân khấu lộng lẫy, chiếc giá đỡ microphone được anh ta cầm ở trong tay qua lại rất ngầu.

Mà đám người cùng hát với anh ta: Nói anh làm sao không yêu em.

Một lần lại một lần, lặp lại ca từ giống nhau.

Chu Sanh Sanh ngơ ngẩn mà nhìn trước mắt Lục Gia Xuyên, một giây sau lại bị anh ôm vào trong lòng ngực.

Anh cúi đầu, trong câu nhạc “Nói anh làm sao không yêu em” kia, hôn cô giữa sân vận động náo nhiệt.

“Em an tâm biến, anh ở đây.” Đây là trước khi anh hôn cô, nhẹ giọng nói bên tai cô, một câu cuối cùng, “Lễ Tình Nhân vui vẻ, Chu Sanh Sanh.”

Giờ phút này, Chu Sanh Sanh mới hiểu được, nguyên nhân anh lựa chọn món quà Lễ Tình Nhân, là giúp cô biến đổi gương mặt.

Lúc này đây, anh ôm cô, hôn lấy cô.

Nếu tâm trạng tốt xấu sẽ ảnh hưởng gương mặt xấu đẹp, thì anh sẵn sàng cố gắng hết mình, làm cô cảm thấy an toàn lại yên tâm vào lúc này.

Cô cười, ôm lấy cổ anh, nhắm mắt lại cảm nhận nụ hôn kia.

Đại minh tinh trên đài, dưới đài muôn vàn người xem, giờ phút này đều chỉ là râu ria xa xôi tồn tại trên thế giới này.

Ở trong thế giới của cô, chỉ có một mình Lục Gia Xuyên.

Chỉ có anh là người duy nhất tỏa sáng, đáng giá để cô vừa khóc vừa cười nói ra câu kia: Nói em làm sao không yêu anh.

Đêm nay, cho đến khi buổi biểu diễn kết thúc, Lục Gia Xuyên giơ ô che mưa trở lại bãi đỗ xe cùng với Chu Sanh Sanh.

Cô vẫn luôn hỏi suốt trên đường: “Đẹp không? Gương mặt này đẹp không?”

Ôm mặt như là cô gái nhỏ, không có chỗ nào có dáng vẻ trưởng thành nữ tính của 26 tuổi.

Lục Gia Xuyên sắc mặt như thường, không buồn không vui, chỉ nói: “Ở trong mắt anh, em như thế nào cũng đẹp.”

Anh muốn úp úp mở mở, cô cũng không có biện pháp, chỉ có thể trở lại trong xe với tâm trạng thấp thỏm bất an, gấp không chờ nổi nhìn kính chiếu hậu.

Chỉ liếc mắt một cái, cô liền vui mừng phấn khởi.

Trải qua thời gian một năm, Chu Sanh Sanh rốt cuộc trở về giá trị nhan sắc đỉnh cao.

Cô ôm mặt nhiều lần vì xúc động, một bên vui sướng với diện mạo xinh đẹp đã trở lại, một bên lại bắt đầu lo lắng mẹ Lục bên kia có thể không có mối quan hệ tốt với cô.

Lục Gia Xuyên cười, nhìn bộ dạng lúc buồn lúc vui của cô, đột nhiên mở miệng hỏi câu: “Chu Sanh Sanh, nếu em thích mẹ anh như vậy, có nghĩ tới việc thẳng thắn với bà một lần hay không?”

Chu Sanh Sanh sửng sốt.

Lại thấy đuôi lông mày khóe mắt của anh đều là ý cười dịu dàng lưu luyến, mặt mày như tranh vẽ, ánh mắt trong trẻo: “Nếu sớm hay muộn đều phải đổi giọng gọi mẹ, đối với mẹ của mình, có lẽ thẳng thắn một chút cũng là cần thiết nhỉ?”

Gương mặt cô bỗng nhiên đỏ lên, di chuyển tầm mắt, ấp úng: “Cái, cái gì sớm hay muộn đổi giọng gọi mẹ, chuyện chưa đâu vào đâu cả, lúc này anh liền bắt đầu nói bậy bạ…”

Cô không thể nói hết lời.

Bởi vì người đàn ông kia không biết lấy ra một cái hộp từ khi nào, mặt ngoài là vải nhung màu lam, chi tiết mượt mà.

Chỉ liếc mắt một cái, bất luận là ai đều có thể đoán được đó là cái gì.

Cô hoàn toàn cứng lại rồi.

Mà người ngồi ở ghế lái, ho nhẹ một tiếng, không quá tự tại mà nói: “Vốn dĩ muốn chọn một chỗ long trọng hơn, muốn quỳ một gối xuống đất, muốn chuẩn bị một bó hoa hồng, muốn làm chút hành động lãng mạn, tốt nhất giấu nhẫn ở nơi nào đó sẽ làm em kinh ngạc mừng rỡ. Chỉ là thời gian quá gấp, buổi biểu diễn kết thúc quá muộn, sau đó lại nghĩ, thật ra trên thế giới này nơi lãng mạn nhất, có lẽ chính là nơi chỉ có anh và em.”

Anh cười hai tiếng, rất thẳng thắn thành khẩn: “Chu Sanh Sanh, anh chính là một người đàn ông không quá lãng mạn còn có chút gây mất hứng như vậy. Không biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng cả đời này muốn nói cũng chỉ nói với một mình em. Không thích mặc âu phục, nhưng nếu có thể cưới em về nhà, anh cũng sẵn sàng vì em làm một hôn lễ linh đình một lần. Tính tình không tốt lắm, nhưng đời này sẽ cúi đầu khom lưng nỗ lực khắc chế trước mặt em. Thỉnh thoảng trẻ con thỉnh thoảng xúc động, thỉnh thoảng ngớ ngẩn, tuy rằng thật sự chắc chắn đời này em sẽ có thể giống bây giờ không chê anh không rời không bỏ, nhưng vẫn là muốn giải thích một câu cho mình, bởi vì những cái đó không trưởng thành, những cái ngây ngô và ngốc nghếch đó, đều xuất phát từ việc anh yêu em.”

Chu Sanh Sanh cười che mặt lại, có nước mắt từ khe hở ngón tay chảy ra.

Lục Gia Xuyên thở dài: “Em xem, cầu hôn cũng có thể làm cho em khóc, quả nhiên anh là người gây mất hứng nhất trên đời này.”

Anh thu lại hộp nhẫn, buồn bã thở dài.

Ngay sau đó, người trước mặt lại nhanh chóng rút nó, mở ra, lấy ra chiếc nhẫn kia tự mình đeo lên.

“Gây mất hứng em cũng chấp nhận.” Cô khóc rồi lại cười, cười rồi lại khóc, lau khô nước mắt nhìn anh.

Chỉ liếc mắt một cái, Lục Gia Xuyên rốt cuộc có gây mất hứng hay không thì cô không biết, nhưng anh giảo hoạt gian trá, sẽ giả vờ vô tội, cô vẫn có thể cảm nhận sâu sắc.

Bởi vì trước đó một giây người đàn ông còn buồn bã thở dài, vốn vẫn ung dung chờ cô.

Một màn câu cá của Khương Thái Công thôi.

Cô lại lập tức muốn tháo chiếc nhẫn kia ra, tay lại bị người đàn ông bắt lấy, nắm trong lòng bàn tay.

“Chu Sanh Sanh.” Anh gọi tên cô, với vẻ nghiêm túc chưa bao giờ có.

Cô ngẩn ra, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của anh.

Lục Gia Xuyên cười, trong đôi mắt đen nhánh chỉ có hình ảnh phản chiếu của một người ngây ngốc là cô, mà anh cứ chuyên chú giấu cả người cô vào trong mắt như vậy, đưa vào sinh mệnh, nói ra lại hết sức khó nghe, rồi lại khắc cốt ghi tâm ba chữ đến tột cùng.

Xinh đẹp cũng tốt, khó coi cũng vậy.

Sẽ biến đổi gương mặt cũng tốt, cả đời không chịu kiểm soát cũng được.

Cho dù vô số người mỗi ngày đều lặp lại vấn đề giống nhau: Vì sao anh yêu cô?

Mà anh chỉ có một trả lời.

… Nói anh làm sao không yêu em.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN