Mặt trời ẩn trong anh
Phần 4
Mình với anh đã từng cãi nhau rất nhiều. Duy nhất một lần cho đến bây giờ mình đã buông lời chia tay.
Sau lần thi trượt đầu tiên, mình tiếp tục thi trượt lần thứ 2. Anh thì luôn bận việc học hành rồi anh cũng đang nghiên cứu một dự án mới. Anh và mình cũng không gặp nhau được nhiều. Mình đâm ra bị tiêu cực. Không hẳn đến mức như trầm cảm nhưng thực sự là khi đó mình thấy rất cô đơn. Anh thì dường như có để ra được thời gian hẹn hò với mình, còn bạn bè ai cũng có cuộc sống riêng cả. Nhiều đêm mình đã khóc nhưng không để cho ai biết cả. Mình thấy chán nản với nhiều thứ…
Một tối, mình ngồi ở nhà rồi nhấc máy gọi cho anh:
“Anh à, mình chia tay đi.”
Anh tắt máy luôn.
Mình thật sự rất hụt hẫng, mình đã hi vọng anh sẽ hỏi lí do, rồi sẽ níu kéo mình lại. Mình khác nấc lên, mình thấy anh hết yêu mình…
“Này, em sao thế?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy của anh, mình quay lại, giương khuôn mặt tèm lem nước mắt của mình lên. Xong mình lại gào lên:
“Anh không đi học đi làm đi ở đây làm cái gì?”
“Anh không muốn để em một mình.”
Anh nói vậy mình càng khóc khiếp hơn. Tối hôm ấy, anh xin phép mẹ mình cho anh ngủ lại nhà mình một đêm. Mình sướng, thao thao bất tuyệt với anh cả đêm hại anh phải nghỉ một buổi học ngày hôm sau.
#14
Cuối cùng thì mình cũng đỗ đại học. Một phần thành công này là gửi ngàn yêu thương tới anh đã giúp đỡ mình rất nhiệt tình trong việc ôn luyện. Trường mình không xa trường anh lắm nên thỉnh thoảng mình lại sang trường anh chơi.
Dạo gần đây có một cậu em cùng lớp hay gọi mình là chị. Thằng bé và mình rất hay giúp đỡ nhau nên mình có thiện cảm với nó lắm. Chẳng là thình lình một hôm nó tỏ tình với mình…
“Em thật sự thích chị lắm.”
Mình có kể cho anh nghe. Anh chẳng nói chẳng rằng, mình nghĩ là anh không quan tâm.
Thế mà từ hôm mình kể như thế, ngày nào anh cũng đưa đón mình đi học. Nhà mình cũng khá là gần trường nên mình quyết định không ở kí túc xá hay thuê trọ ngoài.
Mình tuy không trả lời cậu nhóc đó nên mình vẫn coi nó là bạn bè cho đến khi mình nghe đồn nó đã bị “bẻ cong” vì anh. Mình đã quyết định không chơi với nó nữa, lại còn dám lăm le anh của mình, chán sống à?
Quá trình yêu đương của mình cũng quá vất vả để dọn dẹp lũ háo sắc kia đi aaa…
#15
Mình, Lan và My là bạn của nhau từ hồi cởi chuồng tắm chung. Nhà chúng mình cùng một phường nên từ bé đã suốt ngày quấn với nhau. Cái My tính tình bộc trực, thẳng thắn. Cái Lan thì là chúa bánh bèo. Còn mình thì kiểu người hướng ngoại, tự lập, dễ kết bạn. Bọn mình học cùng lớp với nhau năm cấp 1,2. Còn lên cấp 3 tuy học chung trường nhưng hai đứa kia học lớp Xã Hội. Chúng nó là những thanh niên đã chứng kiến mình thích thầm anh từ cấp 2.
Vì anh học giỏi , đẹp trai, nhà giàu có tiếng trong thành phố nên mình đã cảm nắng anh ngay từ lớp 9. Có những lần mình ghi kín tên “Phạm Huân” vào trong quyển sổ ghi chú xong bị 2 đứa nó chụp ảnh gửi vào facebook anh.
Anh không có trả lời vì tin nhắn đó được xếp vào danh sách chờ. Mãi sau này anh mới mở ra xem thì trong nó có có tin nhắn của cái My là ảnh quyển sổ ghi kín tên anh của mình.
Hiện tại anh vẫn đặt ảnh đó làm ảnh bìa trên facebook và màn hình khóa điện thoại. Anh còn bảo với mình:
“Tiếc là anh không nhìn thấy ảnh này sớm hơn.”
Mình thấy trong lòng ấm áp thật sự. Dù sao thì cũng cảm ơn 2 đứa vì việc làm ngày ấy…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!