Mặt Trời và Mặt Trăng có bao giờ hoán đổi?
Chương 11: Vụ nổ kinh hoàng (2).
Tối hôm đó.Biệt thự chính Trần gia:
– Ôi, Trần thiếu , lâu ngày ko gặp, chắc anh quên mất 1 người chú như tôi rồi nhỉ ?_ Trần Siêu vừa thấy Hạ Thiên liền mỉa mai.( Ai quên đọc lại chương 1 nha! )
– Cháu đây nào dám. Chú đâu cần phải nhắc khéo cháu thế?_ Hạ Thiên cũng đáp trả lại 1 cách khôn ngoan.
– Đủ rồi… Khụ…khụ…khụ _ Trần lão ngồi trên 1 chiếc xe lăn, ho xụ xụ, lên tiếng dẹp yên. Năm nay ông cũng đã 80 rồi, đi đứng khó khăn do những vết tích lăn lộn thời trẻ. Dù tóc đã bạc gần hết nhưng vẫn rất nghiêm nghị và đẹp lão._ Nay họp mặt, ko phải gọi đến để nghe các người nói qua nói lại.
– Ông nội à, sức khỏe của ông dạo này sao ạ ? _ Hạ Thiên nhẹ giọng hỏi han
– Ta vẫn ổn, cháu yên tâm, chỉ vì cha cháu gặp tai nạn nên cháu phải 1 mình gánh vác hết việc thay cha .Nếu có chỗ nào cần giúp đỡ, cứ nói ta, ta sẽ cho người hỗ trợ cháu._ Trần lão từ từ nói.
– Ko phải còn có con bé bất cần, láo xược (nói Ảnh tỷ nhà ta đấy) đó giúp sao ? _ Trần Bằng –con trai Trần Siêu- lên tiếng xỉa xói.
– 1 đám nít ranh, ko biết gì về quản lý thì nên mở miệng cầu xin người khác giúp. Chứ cứ tự kiêu tự đắc cho mình là giỏi rồi lại đem 1đống tai tiếng bôi nhọ tập đoàn.Đúng là mất mặt!_ Trần Siêu tiếp lời con trai với 1 giọng điệu khoái chí.
– Dạ thưa ông nội, vụ việc vừa qua là lỗi của cháu, là do cháu ko tốt nên mới để xảy ra chuyện, cháu nguyện chịu phạt_ Hạ Thiên ko để tâm đến 2 cha con nhà kia, kẻ tung người hứng, mà quay qua Trần lão trả lời.
– Ta hiểu, đó ko phải lỗi của con , mấy năm qua nếu ko có con và tiểu Ảnh thì tập đoàn Trần gia ko thể vững mạnh như bây giờ được. Mà tại sao nay tiểu Ảnh ko đi cùng con?_ Trần lão từ tốn hỏi.
– Em ấy đi làm nhiệm vụ ở Thượng Hải rồi ạ!_ Hạ Thiên nhanh nhẹn trả lời.
– Chứ ko phải trốn tránh trách nhiệm à?_ Trần Bằng cười nhếch mép.
– ĐỦ RỒI_ Trần lão quát lên_ Chúng ta đều là người trong nhà, tập đoàn Trần gia là tâm huyết của tất cả mọi người, nên khi xảy ra chuyện đáng lí các ngươi phải giúp đỡ nhau cùng chống đỡ. Ngối đây nói nhau qua lại như vầy để người ngoài vào đây hưởng lợi à ? Ngu xuẩn…Khụ…khụ…khụ_ Trần lão nói với giọng giận dữ , làm im ắng cả 1 tòa biệt thự _ Ta mệt rồi, hôm nay vậy là đủ rồi, ai về nhà nấy đi.
Mọi người đều lẳng lặng ra về, trả lại ko gian yên ắng cho tòa biệt thự chính.
Thượng Hải, 9.00 pm,
– Ảnh tỷ, mai em sẽ giao phó công việc ở bên đây, tầm tối mai em sẽ về lại đó. Em sẽ bay qua Thượng Hải để đón tỷ về chung luôn_ Mao Tử vui vẻ, mừng rỡ nói qua điện thoại.
– Ừm_ Giai Ảnh mắt vẫn ko rời lap, tay vẫn gõ nhanh,chợt cô khựng lại, cúp máy của Mao Tử, nhìn chằm chằm vào màn hình.
– HÀ VÂN PHÙ _ Giai Ảnh nhìn đăm chiêu, đồng tử giãn ra, nhíu mày nhăn nhó khó hiểu.
Tối hôm sau, tại khách sạn Mei đối diện nhà hàng Van.
– Chúng ta phải thật nhanh gọn, bây giờ là 6.37 pm , 23 phút nữa người của tập đoàn A sẽ xuất hiện , từ cổng nhà hàng đi vào và lên tầng 8 mất 2 phút 13 giây. Chúng ta sẽ phải lấy được bản hợp đồng cùng với dấu vân tay của lão chủ tịch tập đoàn A_ Giai Ảnh vẫn với giọng điệu lạnh lùng, lên kế hoạch tỉ mỉ và dứt khoát.
– Dạ được, chúng tôi đã hiểu thưa S_ Nhiệm vụ này chỉ có Giai Ảnh và 5 người thân cận mà cô mang theo hôm trước được tham gia .
– Xíu tôi sẽ vào trước rồi cứ theo kế hoạch mà làm_ Giai Ảnh với âm vực ko đổi nói.
– Dạ vâng, đã rõ_ 5 người kia đồng thanh đáp.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!