Mặt Trời và Mặt Trăng có bao giờ hoán đổi?
Chương 4:Xin chào Trần thiếu !
Hai hôm sau, buổi chiều, tại cổng biệt thự Trần Gia,
2 người con trai cao lớn, điển trai, phong độ , 1 người tóc đen, 1 tóc vàng nâu đang từ từ bước vào. 1 hàng dài người hầu kẻ hạ trong nhà cung kính: “ Mừng thiếu gia trở về!”
Giai Ảnh , Tiêu Vân và Mao Tử từ trên lầu bước xuống, Tiêu Vân vui mừng chạy nhanh ra ôm chầm lấy người con trai tóc đen . Rồi quay ra, nói với Giai Ảnh và Mao Tử:
– Tỷ tỷ, tiểu Mao, đây là ca ca của tiểu Vân, Trần Hạ Thiên_cô bé chỉ vào người con trai tóc vàng nâu đứng kế bên rồi tiếp_ Còn đây là Vũ Phong ca, bạn thân của ca ca_ Lại quay mặt về Hạ Thiên và Vũ Phong nhanh nhảu nói_ Tỷ ấy là Giai Ảnh, tiểu Vân đã nhắc với ca, còn đây là Mao Tử mọi người hay gọi cậu ấy là tiểu Mao.
– Chào 2 vị thiếu gia, tôi là Mao Tử. _ Mao Tử hơi cúi đầu.Giai Ảnh kế bên cũng gật nhẹ nhưng ko lên tiếng.
Vũ Phong ghé sát tai Hạ Thiên, thì thầm:
– Vậy ra cô bé ấy là Giai Ảnh , là người cách đây 2 tháng có màn chào hỏi với chúng ta trên mạng lưới Mousion đó_ Vừa nói vừa hướng mắt nhìn về phía Giai Ảnh, bị ánh mắt lạnh băng của cô làm ớn lạnh, nhìn về phía khác rồi tiếp lời _ Cha cậu đúng là thật biết nhận con nuôi.
– Hừm… Phải nói là ông ấy ko bỏ sót nhân tài đi! _ Hạ Thiên nói như có ý cười nhẹ. Xong gật đầu chào lại và lên phòng thăm cha. ‘ Cha, con về rồi đây’ Hạ Thiên nghĩ thầm.
Cùng lúc đó, phía dưới lầu:
– Tiểu Mao ! _ Giai Ảnh lên tiếng. Âm vực đều đều, ko nhanh ko chậm.
– Tiêu quản gia, con và Giai Ảnh tỷ có việc gấp cần ra ngoài, có thể sẽ về trễ, ko cần đợi cơm. _ Mao Tử nhanh nhẹn ,hiểu ý và nói với quản gia. Rồi 2 đứa lên xe rời khỏi biệt thự.
Tại bữa cơm tối, trên bàn ăn có Hạ Thiên, Tiêu Vân và Vũ Phong
– Nè, tiểu Vân ! Sao em lại gọi Giai Ảnh là tỷ tỷ? Ko phải là bằng tuổi sao ?_ Vũ Phong tò mò hỏi
– Tỷ ấy từ khi chuyển đến đây rất cưng chiều em, vả lại chuyện gì của em cũng đều là 1 tay tỷ ấy lo lắng , sắp xếp_ Tiêu Vân vừa nói, vừa cười híp mắt, chân còn khẽ đung đưa.
– Vậy chắc em biết lý do gì mà cha lại nhận nuôi 2 người bọn họ nhỉ ?_ Hạ Thiên nhẹ nhàng nói.
– Tỷ ấy và tiểu Mao giúp cha rất nhiều việc. Tỷ ấy tinh thông các lĩnh vực về máy tính, giúp cha nắm được rất nhiều bí mật thương nghiệp. Ko những thế, tỷ ấy còn rất giỏi võ nha. Đợt đặc huấn 5 năm trước , tỷ ấy đã đứng nhất đấy. Và thành tích của tỷ ấy ở khu đặc huấn cho tới nay chưa ai vượt qua.Tiểu Mao ko giỏi như tỷ ấy nhưng cậu bé là 1 thiên tài về vũ khí.Những năm gần đây, vũ khí của địa bàn đều là cậu ấy 1 mình tự sáng tạo.Ko những vậy còn đem xuất khẩu qua các thị trường khu vực Bắc Phi và vùng ven Châu Á. Doanh thu từ những nguồn đó cũng ko hề nhỏ_ Tiêu Vân say sưa kể, giống như đang tự hào khoe chiến công vậy.
– Lợi hại vậy sao? Tiểu Vân à, em có nghĩ mình khoa trương quá rồi ko?_ Vũ Phong nghe kể xong trố mắt nhìn, rồi trêu ghẹo Tiêu Vân.
– Không hề nhé! Nếu 2 người ko tin có thể tham dự buổi huấn luyện đặc biệt vào 3 ngày tới_ Tiêu Vân chu môi, lắc đầu rồi nở nụ cười.
– Buổi huấn luyện đặc biệt?_ Hạ Thiên đang ăn ngước nhìn
– Dạ, vì em nghe tiểu Mao nói từ ngày cha gặp tai nạn, địa bàn thường xuyên bị tập kích, lực lượng lại đông. Bên chúng ta ko thể đối phó kịp, Giai Ảnh tỷ lại phải thường xuyên qua Thượng Hải để kiểm soát bên đó. Vì vậy, phải huấn luyện đặc biệt để cai quản những khu vực ở đây _ Tiêu Vân ngoan ngoãn trả lời.
– Chắc sẽ thú vị lắm đây_ Vũ Phong quay sang Hạ Thiên nghiêng đầu, cười nhẹ.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!