Mặt Trời và Mặt Trăng có bao giờ hoán đổi?
Chương 7: Tập đoàn bí ẩn (P1).
Lời chú thích từ tác giả : Trong nhà , đa số mọi người gọi Giai Ảnh là tiểu Ảnh, Mao Tử là tiểu Mao. Nhưng trong nhiệm vụ hay đối với người ngoài, tên thật ko đc tiết lộ, phải dùng biệt hiệu. Hồi lúc còn ở khu đặc huấn Giai Ảnh là S1, là sát thủ đúng đầu khu sát thủ, Mao Tử là K1, đứng đầu khu vũ khí. Bây giờ ko ở khu đặc huấn nữa thì bỏ số thứ tự đi nên chỉ gọi bằng kí hiệu.Đa phần chỉ có người thân cận mới thấy được mặt thật của Giai Ảnh, người ngoài thì ko thể thấy.
– Tỷ, bên căn cứ địa mới ở Pháp báo lại là 1 lô hàng dược của chúng ta biến mất, nhập cảng chỉ có 19 lô, họ đã lục tung bến cảng mà vẫn ko tìm ra.
– Ừm, hiểu rồi _tay Giai Ảnh nhanh nhẹn, bật camera bến cảng, xử lý 1 chuỗi con số, các lô hàng nhập bến vốn dĩ đã thiếu, tức là lô hàng đã biến mất trước khi cập bến, vậy là có người gây chuyện.
– Để em qua đó xử lý, tỷ ko cần đi, tỷ yên tâm, em sẽ xử lý 1 cách nhanh gọn_ Tiểu Mao nhìn camera xong nói.
– Được, cẩn thận._ Giai Ảnh đáp
– Đi sớm về sớm nhé tiểu Mao_ Tiêu Vân nói.
– Xử lý cẩn thận, ko về cũng được _ Vũ Phong đưa mắt về phía Hạ Thiên cười khoái chí.Hạ Thiên quay sang Mao Tử nháy mắt, nhướng mày.
Mao Tử nhăn nhó,mấy ông anh này quả thực tâm địa thật xấu xa nha, chỉ vì cậu luôn được ở gần Giai Ảnh và cản trở những người khác tiếp cận mà giờ ai cũng xem cậu như gai trong mắt. -_-
Vũ Phong bị Tiêu Vân đấm 1 cái vào cánh tay, Hạ Thiên ngồi nhìn cười nham nhở. Mao Tử ngao ngán , lắc đầu rồi bỏ đi.
Tối hôm đó,
– Tiểu Ảnh, em ko ra ăn tối sao ? _ Hạ Thiên dịu dàng đến gần chỗ Giai Ảnh đang ôm lap.
Giai Ảnh khẽ lắc đầu, mắt ko rời lap. Cô có lẽ đang lo cho Mao Tử. Nói gì thì căn cứ địa mới cũng chưa an toàn hẳn, bom rơi loạn lạc mà tiểu Mao sự nhạy bén rất kém.
– Hạ Thiên, tiểu Ảnh ăn cơm tối nào_ tiếng Vũ Phong từ phòng ăn vọng ra
– Đi thôi, tiểu Ảnh, tiểu Vân và Vũ Phong đang đợi_ Anh biết chỉ còn cách đem tiểu Vân ra thì cô mới chịu nghe lời.
Giai Ảnh đặt lap xuống bàn, lê chân đi về phía phòng ăn. Trong lúc ăn, Hạ Thiên đưa đũa khắp 1 con tôm đưa về chén Tiêu Vân, rồi cũng làm y hệt với Giai Ảnh. Tiêu Vân nói như trách:
– Ca ca, Giai Ảnh tỷ ko ăn được hải sản, em đã nói với anh rồi mà ?_ Vừa nói cô vừa gắp con tôm ra khỏi chén Giai Ảnh rồi thay vào đó bằng miếng trứng cuộn_ Tỷ ấy thích ăn cái này hơn.
– Anh ko nhớ_ Mắt Hạ Thiên có chút thoáng buồn. Chả là từ khi về đây, anh ko hề ăn chung với Giai Ảnh bữa cơm nào cả. Lúc thì anh bận nên ăn ở thư phong, lúc thì cô bận nên đi ăn ngoài. Đây là bữa đầu tiên, anh lại ko thấy biểu cảm cô khó chịu nên cứ thế ko hay biết.
– Thôi, lần sau nhớ là được, tiểu Ảnh ăn nhiều lên nhé_ Vũ Phong ngồi cạnh thấy Hạ Thiên liền nhận ra tâm trạng ko vui của bạn mình, bèn lên tiếng giải vây.
– Ko sao_ Giai Ảnh khẽ lên tiếng, ánh mắt nhìn vào Hạ Thiên. Cô cũng ko biết cảm xúc của cô với con người trước mặt là như thế nào, chỉ là ko ghét, rất bình thường.
Màn đêm buông xuống, yên tĩnh lặng lẽ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!