Mẫu Đan đích kiều dưỡng thủ sách - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Mẫu Đan đích kiều dưỡng thủ sách


Chương 13


Ngụy Tử Ngô có chút mê hoặc đối với thái độ của thái tử, nàng nguyên bổn là tưởng quỳ đến lúc hắn cảm thấy hết giận mới thôi.
Nhưng mà hoảng hốt cũng không lâu, nhất thời phát giác hai người đứng rất gần, bất quá liền tránh xa. Vóc người cùng khí thế của thái tử đều làm nàng cảm thấy áp bách cùng khó chịu, tự nhiên liền tránh xa hắn một chút.
Nhìn đối với đối với hắn như hồng thủy mãnh thú (tai họa ghê gớm), mâu trung thái tử đen kịt một mảnh.
Thái tử càng trầm mặc, nàng lại càng thấp thỏm. Nhịn không được nhìn về phía hắn.
Ngụy Tử Ngô đối với thái tử cũng không xa lạ. Trước đây có đoạn thời gian nàng cùng hắn rất “quen thuộc”. Hơn nữa thái tử sinh ra đã rất thích ngắm mặt của các cô nương, từ nhỏ đến lớn đều có vài cô nương ở bên cạnh, Ngụy Tử Ngô đối với rất nhiều chuyện xưa của người này đều nghe nát.
Nhưng quả nhiên là nàng không có cẩn thận đánh giá hắn. Thái tử đối với mình quan sát cẩn thận như vậy, vẫn là một hồi. Nàng đang cân nhắc tại sao thái tử không cần nàng quỳ, thậm chí là tự tay giúp nàng. Thái tử tùy ý nhìn nàng.
Thái tử đối với đối thủ từ trước đến nay là tâm ngoan thủ lạt, lãnh huyết lõi đời, Ngụy Tử Ngô làm nữ nhi Ngụy gia, tất nhiên là từ lúc còn nhỏ cư xử với hắn như vậy.
Ngụy Tử Ngô thu hồi ánh mắt, nàng dần dần suy nghĩ cẩn thận, ý tứ này của thái tử là không chịu nhận sự yếu thế cùng nhượng bộ của nàng.
Thạch tiểu thái giám im lặng đột nhiên âm thanh bên ngoài vang lên: “Điện hạ, bệ hạ cho người mời ngài đi Cần Hòa Đường.” Cần Hòa Đường là thư phòng của hoàng đế.
Trong mắt thái tử xẹt qua một tia bực mình.
Ngụy Tử Ngô trong lúc này cũng bình tĩnh lại, nói: “Nếu điện hạ có việc, ta xin được cáo lui trước.”
… Là lúc trước nàng rất muốn Phó Dư Châu giúp đỡ, nhất thời liều lĩnh, lỗ mãng.
Cũng không chờ thái tử trả lời, Ngụy Tử Ngô lướt qua thái tử đi ra ngoài.
Nhưng nàng rất nhanh nghe tiếng nam tử cười nhẹ, tiếp theo là tiếng nói trầm thấp quanh quẩn trong điện: “Ta còn tưởng rằng Ngụy nhị cô nương là thật tâm muốn vì phụ thân xem bệnh.”
Rõ ràng châm chọc. Ngụy Tử Ngô dừng bước, nhìn về phía đối phương: “Lời này của điện hạ là có ý gì?”
Cố Kiến Thúy cũng nhìn qua: “Chính là ý tứ trong lời nói của ta.”
Ngụy Tử Ngô xiết chặt hai tay, cảm thấy thái tử quả nhiên là như vậy, mặc kệ bề ngoài của hắn nhìn cũng không có vẻ lừa gạt. Rõ ràng hắn cố ý dùng phương thức trầm mặc làm người ta biết khó mà lui, cự tuyệt nàng lại còn muốn châm chọc khiêu khích, nói nàng không muốn thành tâm cứu cha mình.
Ngụy Tử Ngô nói: “Ta đã hướng điện hạ quỳ xuống, còn chưa đủ để thể hiện thành ý của ta?”
Thái tử nói: “Ngươi cảm thấy quỳ trước mặt bản thái tử, chuyện ủy khuất như vậy đủ để thể hiện thành ý. Nhưng mà đối với ta, ngươi quỳ thì có thể cho ta cái gì tốt?”
Ngụy Tử Ngô nghe hiểu, ý tứ của thái tử là, thành ý của nàng không đủ tốt. Lúc trước một câu hắn cũng không nói, nàng nghĩ đến căn bản là hắn không muốn nghe nàng thỉnh cầu.
Ngụy Tử Ngô nhớ tới lúc trước Phó Dư Châu trả lời câu hỏi của nàng thì luôn nhìn biểu tình thái tử. Nàng hiểu được, Phó Dư Châu có đi Liêu Tây hay không, quyền quyết định ở thái tử. Nếu thái tử đồng ý nói điều kiện, đương nhiên nàng phải thử một lần.
Đối với Ngụy Tử Ngô mà nói, trên đời quan trọng nhất là Ngụy Nghiêu.
Nàng không chần chờ, nói: “Nếu Phó Dư Châu có thể chữa khỏi cho cha ta, sản nghiệp nhỏ bé của Ngụy gia, cũng có thể dâng cho điện hạ.”
Nhưng thái tử lại phát ra tiếng cười khẽ: “Ngụy nhị cô nương thật sự là có rất ít thời điểm ngây thơ như hôm nay.”
Ngụy Tử Ngô cảm thấy ý cười trên khóe miệng nam nhân thực sự chói mắt.
Thạch thái giám im lặng bên ngoài lúc này lại hô một câu: “Điện hạ.”
Thái tử bừng tỉnh không nghe thấy, chỉ nhìn Ngụy Tử Ngô.
“Lấy năng lực cha ngươi, uy vọng cùng nhân mạch, còn có Cố Kiến Tự ở phía sau chống đỡ, có thể xem như gia sản Ngụy gia không nhỏ. Cũng không nói đến, tài sản Ngụy gia, ta còn không để trong mắt.”
Ngụy Tử Ngô vẫn không để ý, nàng biết Cố Kiến Thúy nói rất đúng tình hình hiện này, trừ lần này ra, nàng không nghĩ đến cái khác.
“Xúc Xúc, Xúc Xúc!” Cố Hi Nhạc ở ngoài cửa nói. Nàng thật sự không thể đợi nữa, tuy rằng nàng đối với Cố Kiến Thúy có tâm kính sợ, nhưng mà nàng đối với Ngụy Tử Ngô cũng xem như tỷ muội. Hắn một mình ở trong như vậy, ngay cả phụ hoàng cho truyền cũng không ra… Nàng có chút không yên lòng.
Nghe được tiếng của Cố Hi Nhạc, thái tử nói: “Ngụy nhị cô nương về trước đi.”
Ngụy Tử Ngô nhìn hắn, gật đầu, biết thái tử cần đi trước Cần Hòa Đường gặp hoàng đế.
Trở lại Dực Hoa Cung, nhân thời tiết tốt, Ngụy Tử Ngô liền bồi Ngụy quý phi đi Ngọc Hồ Biên, sau khi nghỉ trưa dậy, Cố Kiến Tự đã tới.
Ngụy Tử Ngô tiến cung là không thể mang theo tỳ nữ, các cung nữ Dực Hoa Cung đều nháy mắt với nhau, thức thời cho Cố Kiến Tự đi vào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN