Mẫu Đan đích kiều dưỡng thủ sách - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Mẫu Đan đích kiều dưỡng thủ sách


Chương 7


Lúc trước Ngụy Tử Ngô là thư đồng của tam công chúa Cố Hi Nhạc, hai người tiêu bất li mạnh, làm cái gì cũng đều ở cùng nhau, ngay cả ngủ trưa cũng muốn cùng giường, tình cảm vô cùng tốt.
Ngụy Tử Ngô lộ ra ý cười, nói: “Ta đây không phải vừa mới tiến cung sao, trước thỉnh an thái hậu nương nương, tiếp theo sẽ tới tìm ngươi.”
“Coi như ngươi còn có lương tâm!” Cố Hi Nhạc mày hơi lỏng, đi nắm mặt Ngụy Tử Ngô: “Không uổng công ta mỗi ngày nhớ ngươi.”
Tam công chúa Cố Hi Nhạc là do Thục phi sinh ra. Thục phi làm người hiền lành, không có hoàng tử, sau khi sinh tam công chúa liền không thể sinh được nữa, đối với các hoàng tử khác không có uy hiếp, hơn nữa nhà mẹ đẻ địa vị cao, cho nên nương nương các cung và các hoàng tử đều yêu thích Cố Hi Nhạc.
Các hoàng tử đều hướng hoàng đế chứng tỏ mình thân tình yêu thương cô muội muội này. Mặc dù không biết có bao nhiêu phần nhiệt tình, nhưng ít ra Cố Hi Nhạc ở trong cung được sủng ái là thật.
Ngụy Tử Ngô cùng Cố Hi Nhạc vừa thấy mặt, đủ thứ chuyện để nói, thái hậu cũng biết chuyện này, cho nhóm các nàng đến Noãn Các nói chuyện phiếm.
Hai người bữa trưa uống chút rượu, Noãn Các lại ấm áp, nằm ở trên giường mềm nhũn một chỗ, nói xong liền đi ngủ.
Ngụy Tử Ngô hai má trắng nhỏ nhiễm một tầng hồng mỏng, lông mi dài buông xuống, cánh môi đỏ tươi khẽ nhếch, hơi thở tác động đến bộ ngực nhẹ nhàng phập phồng, nàng ngủ nghiêng người, càng làm cho người ta dễ dàng thưởng thức gương mặt xinh đẹp.
Thân ảnh nam nhân ở ngoài cửa sổ tiến vào, ngón tay nắm cằm đối phương, đem mặt của nàng nâng lên cao.
Góc độ này làm cho Ngụy Tử Ngô rất không thoải mái, nàng đang ngủ phát ra tiếng ưm, nhíu mi lại tránh hai cái, nhưng không cách nào giãy dụa.
Nàng mơ hồ biết có người đáng ghét mạnh mẽ nào đó chế ngự cằm nàng, nhưng đối phương sức lực quá lớn, khí lực của nàng đối với hắn không đáng giá để nhắc tới. Người nọ không có ý tứ buông tay, nàng liền phản kháng không được.
Nàng thử trợn mắt, trước mắt thủy chung mơ hồ một mảnh, nhìn không thấy người.
Lúc trước thấy Cố Hi Nhạc cao hứng, nàng uống nhiều hơn mấy chén, đầu như đang quay tròn. Có lẽ là nàng đang nằm mơ, nghĩ như vậy liền tiếp tục ngủ.
Lúc trước Ngụy Tử Ngô muốn cùng Cố Hi Nhạc lặng lẽ nói chuyện, cung nhân đều bị đuổi ra ngoài. Chỉ có cung nhân già Phương Linh cô cô bên cạnh tam công chúa tiến vào nhìn xem.
Bởi vì tam công chúa là một giường bá, không nói đến chuyện đem chân để trên bụng Ngụy nhị cô nương, còn cướp chăn của người ta.
Phương Linh lúc trước tiến vào một chuyến, chỉ thấy bản thân tam công chúa xốc thảm nhung mỏng, đem chăn Ngụy nhị cô nương cuốn đi, hồn nhiên khiến cho bạn tốt của mình phơi ngoài không khí, còn thừa nhận sức mạnh một chân của nàng.
Phương Kinh cảm thấy, Ngụy nhị cô nương này ngủ cho dù trời sụp cũng không tỉnh, mới có thể cùng công chúa nhà nàng duy trì tình bạn đến bây giờ.
Nhưng một chuyến này tiến vào, nàng cư nhiên thấy tam công chúa dính sát trên vách tường, giống như bị tát một cái rồi chụp lại giống một cái nem rán. Mà chăn Ngụy nhị cô nương hoàn hảo ở trên người nàng.
Thật sự là… Không thể tin được. Phương Linh kinh ngạc trừng lớn mắt, yên lặng lại lui ra ngoài.
Phương Linh ra Noãn Các, liền gặp Cố Kiến Tự vừa mới đến, đang ở một bên hỏi cung nhân Từ Di Cung: “Thái hậu ở đâu?”
“Hồi điện hạ, thái hậu ở Tập Vân Lâu.” Cung nhân kia đáp.
Từ Di Cung không giống cung điện hậu phi khác, mà là cung tường chạy dài, từ thành nhất thể, hoa viên xanh um, kiến trúc gồm mười hai tòa nhà. Bao gồm chính điện cùng nhiều cung khác để thái hậu lễ phật, xem cuộc vui, nhàn khế, ngắm cảnh lầu các.
Cố Kiến Tự gật đầu, lại hỏi Ngụy Tử Ngô.
Phương Linh tiến lên đáp: “Ngụy nhị cô nương cùng tam công chúa ở Đông Noãn Các ngủ trưa chưa thức.”
Biết Ngụy Tử Ngô đang ngủ, Cố Kiến Tự nhân tiện nói: “Ta đi thỉnh an thái hậu trước. Trong chốc lát nàng tỉnh, bảo nàng lại đây.”
Phương Linh gật đầu.
Tập Vân Lâu có bạch ngọc hồ để chơi thuyền, là nơi chơi đùa của thái hậu.
Chờ Ngụy Tử Ngô cùng Cố Hi Nhạc đến đó, cung nhân Thiện Tẩu Băng đang biểu diễn viên môn bắn cầu. Băng hồ không náo nhiệt, mà Tập Vân Lâu náo nhiệt.
Một đám người cùng thái hậu xem băng đùa, hoàng tử có Cố Kiến Thúy, Cố Kiến Tự, Cố Kiến Kình, nữ có nhị công chúa, Tiêu Lệnh Phất, còn có đám người Gia Ngọc quận chúa. Tiêu Lệnh Phất còn bày ra tư thế đoan trang tao nhã.
Thái hậu nhìn thấy hai người, nói: “Hai nha đầu các ngươi, bây giờ mới tỉnh ngủ.”
Tất cả mọi người nhìn qua, hơn nữa tất cả ánh mắt đều dừng trên người Ngụy Tử Ngô.
Nghe trong lời nói thái hậu, lại bị nhiều người nhìn cùng một lúc như vậy, bên tai Ngụy Tử Ngô một mảnh đỏ ửng. Nàng từ nhỏ bị giáo dưỡng rằng lớn lên sẽ gả cho biểu ca, cô nói với nàng năm sau sẽ đính hôn. nàng đã xem Cố Kiến Tự trở thành phu quân tương lai.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN