Máu Ma - Chương 14: chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
187


Máu Ma


Chương 14: chương 14



Oanh đưa Hồng tới một hang động nhỏ nhưng ăn thực sâu vô lòng núi. Đường đi ngoằn ngoèo và nhỏ hẹp, nhiều chỗ chỉ vừa một người chui qua. Nơi đây thực lý tưởng để nàng trị thương. Hang động này, Oanh cũng vừa kiếm ra được. Tuy nhiên, nàng không ngờ nơi tận cùng của hang động lại phình ra nhưmột căn phòng nho nhỏ như thế.

Hồng cũng thích thú vô cùng. Nàng không ngờ lại có một nơi lý tưởng như thế này để ẩn thân. Từ trước tới nay. Hồng chỉ tìm tới những nghĩa địa hoang vu, trốn trong những quan tài mục nát ở các ngôi cổ mộ nhỏ hẹp. Hồng thích thú ôm lấy Oanh nói:

– Chúng ta có thể ở trọn đời nơi đây cũng thú vị rồi.

Oanh mỉm cười. Hôn nhẹ lên môi Hồng. Hai người quyện lấy nhau, lăn lộn trên lớp rêu dầy như ột tấm thảm dưới nền đất. Quần áo của cả hai bật tung ra thực nhanh. Bộ ngực con gái của Hồng trắng mơn mởn, cứng ngắc và đỏ ao. Nếu so về tuổi tác. Hồng phải lớn hơn Oanh mấy chục tuổi. Nhưng nàng lại nhập vô ma giới năm chưa đầy hai mươi, nên thân thể đã giữ lại ở thời gian đó. Còn Oanh đã hơn ba mươi rồi. Tuổi tác nàng kém xa Hồng, nhưng bề ngoài bây giờ lại là thiếu phụ quá ba mươi. Tuy nhiên, da thịt Oanh vẫn còn cãng cứng và đầy ăm ắp. Vì dù sao, sống ở Mỹ vật chất cũng đầy đủ nên da thịt nàng vẫn còn hấp dẫn vô cùng.

Oanh thì thào nói bên tai Hồng:

– Hồng ơi, nói thực cho mình biết đi. Làm sao mà Hồng biết được hết quyền phép của ma giới.

Hồng mỉm cười, hiểu ý Oanh ngay. Nàng nói:

– Oanh chưa tin mình phải không. Hãy coi này.

Vừa nói, Hồng vừa đưa lưỡi liếm nhè nhẹ trên bàn tay Oanh. Những vết nứt nẻ rướm máu biến hình thực nhanh. Những lớp da cứng và dầy như vỏ cây cháy, từ tư mềm mại trở lại. Tuy nhiên, vẫn còn giữ mầu thật xậm. Oanh mừng rỡ la lên.

Hồng ơi, liếm đi, hãy liếm hết mặt mũi của Oanh cho trở lại bình thường đi nghe Hồng. Nhất định mình không quên ơn Hồng đâu.

Hồng thì thào:

– Chúng mình đã chịu kết nghĩa với nhau, còn có cái gì Hồng tiếc Oanh nữa chứ.

Oanh rà cả hai tay lên thân thể Hồng mơn trớn.

-Thân thể Hồng đẹp quá đi. Thếnày làm gì mà thằng cha Lâm không mê Hồng cơ chứ.

Cả hai ôm ấp nhau cho tới khi gà gáy sáng. Mặt mũi Oanh cũng đã trở lại bình thường. Tuy nhiên, mầu sắc vẫn còn đen sạm như bàn tay.

Hồng nói:

– Oanh đừng lo, chúng mình chỉ ở đây chừng một tuần lễ nữa, Hồng sẽ liếm cho da mặt Oanh trắng trẻo như xưa ngay.

– Hồng làm sao học được những phép thuật này ?

– Chẳng dấu gì Oanh. Hồi đó, sau khi mình ăn hết trái tim lão Thiên rồi trốn đi liền. Nhưng tối hôm sau trở lại tính đem xác chị Tám đi chôn. Ai ngờ thấy lão Thiên vẫn còn nằm đó. Ông ta lại chưa chết mới kỳ. Mình vác ông ta đi ngay, và cho tới bây giờ ông ấy vẫn còn trong tay mình.

Oanh chợt hiều.

– Và từ đó Hồng học hỏi được nhiều điều từ khối óc này phải không?

– Đúng vậy. Cũng vì thế mà anh Lâm không thế nào tìm được mình. Anh ấy đã nghi ngờ mình dấu một cái gì đó nhưng đâu có ngờ sư phụ anh ta lại ở trong tay mình.

– Nhưng tại sao ông ta lại chịu nằm im trong tay Hồng cơ chứ?

– Chắc anh Lâm đã nói hết câu chuyện của sư phụ anh ấy cho Oanh nghe rồi phải không. Oanh không nhớ ông ta bị anh Lâm trói bằng hai sợi dây cà tha của mình

và chị Tám rồi hay sao.

– Tới bây giờ vẫn chưa cởi ra được à?

– Ai mà dám mó tới nó chứ.

– Nếu muốn, Hồng có thể nhờ một người nào đó, không ở trong ma giới, cởi dùm được mà, có đúng như vậy không?

Hồng cười khanh khách nói:

– Không lý mình lại ngu tới như vậy sao.

Oanh chợt hiểu. Thì ra con bé này cố tình cầm tù ông ta để lợi dụng học hết quyền phép của ma giới. Mặt trời ngoài kia đã bắt đầu nhú lên. Một ý nghĩ chợt thoáng ra trong đầu Oanh, nàng vội vàng cốquên đi ngay vì sợ Hồng biết. Tuy nhiên, Hồng cũng đã cảm thấy có điều gì bất lợi cho nàng rồi. Hồng nhổm dậy hốt hoảng hỏi:

– Oanh định làm cái gì đó?

– Oanh nói liếm lấp ngay.

– Không có gì đâu. Mình định đi bắt một thằng lùn về cho Hồng hút máu đó mà.

Hồng mừng rỡ nói ngay:

– Phải đó, Oanh đi liền đi. Nếu không đề ánh nắng mặt trời đúng ngọ, Oanh cũng không chịu nổi đâu.

Oanh mừng rỡ chạy như bay ra khỏi hang động liền. Nàng sợ những ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, Hồng hiểu được sẽ làm hư dự tính của mình. Chạy được một quãng thực xa. Oanh biết rằng Hồng không đủ sức nghe được ý nghĩ của mình nữa mới an tâm. Nhưng nàng đã lầm. Hồng đã đoấn được ý đồ của Oanh rồi. Tuy nhiên, vừa định chạy ra ngoài hang thì gặp ánh mặt trời làm cho nàng dội ngược

trở lại.

Trong khi đó, Oanh tới hang đám người lùn, huy động tất cả mọi người nhổ thực nhiều cỏ mặt trời, đem về hang động nàng, trồng khắp lối, từ cửa hang vô tới gần phía trong. Bây giờ tất cả mọi người đã ở trong tầm tay điều khiển của nàng. Mọi người từ già tới trẻ, nghe lệnh nàng như được ban một ân huệ siêu phàm gì đó.

Tới gần trưa, Oanh vội vàng nói đám lùn theo nàng trở về hang động của họ. Nàng bắt đầu phân chia công việc và tỏ ý muốn có một chỗ rành riêng cho nàng trong chiếc hang này. Thế là mọi người hội ý nhau lấy đá chắn phần trong cùng của hang động thành một căn phòng nhỏ. Tự nhiên Oanh nẩy ra ý không muốn cho tụi lùn tò mò nhìn vô trong phòng của nàng, nên bảo họ lấp luôn cửa ra vào. Khi cần vô trong, nàng nhảy qua bức tường cao gần sát nóc hầm. Cẩn thận hơn nữa. Oanh lại ra lệnh cho họ xây thêm một tấm vách thứ hai ở phía ngoài, cũng không có cửa ăn thông vô trong. Nhưvậy, ai muốn tới chỗ nàng nằm, phải nhảy qua hai vách tường cao gần đụng nóc hầm. Lẽ tất nhiên, đám người lùn này làm gì có khả năng đó.

Cái vách tường thứ hai này còn tránh được những kẻ tò mò, có thể đục thủng vách tường dòm vô trong. Bây giờ, nếu trường hợp ấy xảy ra, kẻ ở ngoài chỉ có thể nhìn thấy căn phòng trống trải phía ngoài, chứ không thế nào nhìn thấy những gì ở bên trong phòng của Oanh được. Bây giờ thì nàng thật yên trí để mà thực sự dưỡng thương rồi. Khi căn phòng đã hoàn tất. Oanh thích thú ôm một chú

lùn to con nhất đám nhảy vô trong phòng. Nàng từ từ cởi hết quần áo y ra. Mặt mũi y khờ khạo nhìn nàng như một vị thần thánh giáng phàm. Oanh ngồi xuống, ôm y vô lòng như ôm một đứa con nít cho bú sữa. Lúc đầu tên lùn còn rụt dè. Nhưng càng về sau, y càng mạnh bạo hơn. Nó đã bắt đầu làm nàng cong cớn trong ham muốn cùng cực. Nhưng dù sao. Thân thể nhó nhấn của tên lùn này cũng không thế nào làm Oanh thỏa mãn được.

Sau cùng, nàng cắn vô cổ nó, hút máu cho tới khi tên lùn có vẻ hơi yếu đi, Oanh mới buông nó ra. Nàng không muốn cho nó phải chết dưới tay nàng, đúng như lời lão Lâm nói: “Hãy nuôi chúng như những con bò sữa, đừng giết chúng chết.” Có lẽ trời đã tối rồi. Oanh đem tên lùn ra ngoài và lần lượt đem từng tên vô phòng, hút máu cho tới khi no bụng mới lăn ra ngủ.

Tới sáng, Oanh thức dậy. Nàng vô cùng thích thú khi thấy mặt mũi trắng trẻo như xưa. Khỏi cần phải nhờ tới Hồng giúp nàng nữa. Oanh lững thững ra phỏi hang động. Mặt trời mới vừa nhú lên, ánh bình minh bây giờ không làm nàng cảm thấy một chút gì khó chịu như mấy hôm trước nữa. Oanh nhớ tới Hồng và những lời hứa với cô nàng này. Bây giờ nàng cũng không sợ cô ta biến mất vì đã bị nhốt trong hang động bằng cỏ mặt trời ở ngoài rồi. Oanh bắt một tên lùn, lấy chiếc tô lớn cắt máu nơi tay nó cho đầy tô, đem về chỗ hang động nhốt Hồng.

Nàng vừa tới cửa hang đã nghe tiếng Hồng chửi ma vang lên trong đầu:

-Quân phản bội, mày lừa tao tới đây nhốt ở trong này với mưu đồ gì hả?

Oanh mỉm cười đem tô máu vô trong hang đưa cho Hồng hỏi:

– Nếu Hồng có muốn chửi mình thì cứ việc chửi đi. Đây là tô máu của giống người trừ ánh sấng và cỏ mặt trời, có uống thì uống. Ngày ngày, mình sẽ đem vô đây cho Hồng uống, cho tới khi nào tương đương với số lượng máu Hồng hút được từ trước tới giờ, tự nhiên Hồng sẽ ra khỏi được hang động này ngay.

Hồng cầmtô máu húp vội vàng. Nàng thấy những ngụm máu chảy vô cơ thề như một thần dược làm cho thân thể nàng dễ chịu vô cùng. Húp hết tô máu, Hồng thèm thuồng hỏi:

– Mỗi ngày chỉ có thế này thôi hay sao?

Oanh mỉm cười.

– Lẽ dĩ nhiên có nhiều có ít, chứ không phải chỉ có bấy nhiêu thôi, làm sao đủ cho Hồng chứ. Côn một điều nữa, Hồng chưa hiểu được mình. Đó là hàng ngày mình sẽ hút máu Hồng, để cho lượng máu trong người Hồng giảm xuống, cho dễ tương đồng với máu Hồng đã uống vô. Như vậy Hồng có thấy mình nhốt Hồng ở đây là quá đáng hay không?

– Oanh không nói dối mình phải không?

Oanh mỉm cười. Nụ cười hình như luôn luôn nàng giữ trên môi.

– Hồng hãy nhìn kỹ gương mặt mình coi, có phải đã trở lại như xưn rồi không. Thử hỏi, mình có phải giữ Hồng ở đây để lợi dụng Hồng nữa hay không?

Lần đầu tiên khi từ khi trở thành Ma Cà Rồng tới giờ, Hồng chảy nước mắt vì cảm động. Nàng ôm lấy Oanh nức nở nói:

– Oanh ơi, mình trách lầm bồ rồi. Hãy tha thứ cho mình nghe Oanh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN