Máu Ma - Chương 5: chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
192


Máu Ma


Chương 5: chương 5



Tên lùn mập coi bộ còn tiếc rẻ, nó ngồi xà xuống bên Oanh thực nhanh, kéo phăng chiếc quần nàng ra. Nhéo mạnh vô đùi non Oanh một cái thực mạnh rồi mới chịu đứng lên đi trở ngược lại lối cũ. Oanh bị nhéo, đau điếng, nhướn người lên. Nàng có ngờ đâu, vô tình hành động đó đã kích thích tên lùn còn lại hơn bao giờ hết. Nó rít lên, vục mặt vô ngực nàng như một đứa trẻ khát sữa.

Mặt trời đang từ từ ngả xiên về một mé núi. Khí hậu đã bớt nóng nực. Tên lùn ốm yếu hùng hục trên thân thể Oanh như một con thằn lằn bám khúc cây. Nó chẳng làm nên trò trống gì. Lúc đầu Oanh còn sợ hãi, sau thấy nó côn thua cả đứa trẻ ở tuổi tắm truồng ngoài mưa bên quê nhà nên nàng thật yên bụng.

Từ nãy tới giờ, chiếc áo mấy tên lùn nhét vô miệng nàng, cột lại đã buột tung ra từ lâu. Oanh suy tính thực nhanh trong đầu, nếu mình la lên bây giờ, có thể con em vợ thằng lân mập nghe được tới giải cứu cho mình. Mà cũng có thể nó tới đây đồng lõa với mấy tên này hành hạ mình thêm không chừng.

Còn bây giờ, chỉ có một thằng lùn này ở đây. Nàng có thể dụ nó cởi trói cho nàng rồi chạy trốn không chừng lại nhiều hy vọng thoát thân hơn. Bởi vậy Oanh cứ nằm yên cho nó hùng hục, nhấp nhổm trên thân thể nàng. Từ trước tới giờ, khi còn làm trong quán cà phê ôm trá hình ở trong tỉnh. Oanh đã ngủ với không biết bao nhiêu đàn ông. Bây giờ chỉ có một thằng lùn này có thấm tháp gì với nàng.

Oanh chờ một lúc thực lâu, nàng mới nhỏ nhẹ lên tiếng:

– Anh đã mệt chưạ. Có cần em làm gì nữa không?

Tên lùn đang nhấp nhổm, ngạc nhiên ngóc đầu nhìn Oanh thích thú hỏi:

– Tại sao em không la lên như lúc nãy?

Oanh nói dối thực gọn:

– Em nói thực với anh. Trong đời em sợ nhất mấy thằng có râu sồm. Bạn anh râu ria như vậy làm sao em chịu nổi. Còn như anh đây có sao đâu. Anh muốn gì em không chìu được cơ chứ.

Tên lùn khoái trí cười hinh hích.

-Vậy mà lúc nãy tại sao em không nói, để anh thương lượng với nó chứ.

Oanh cười mím chi.

– Thương lượng được cái gì cơ chứ. Anh không thấy lúc trước khi hắn phải bó đi, còn nhéo em một cái muốn chết đó hay sao?

– Ờ héng.

Oanh thấy tên lùn có vé tin nàng nên nói tiếp:

– Hơn nữa, lúc ấy các anh bịt miệng em lại rồi, còn nói cái gì được nữa cơ chứ.

– Ai bảo em la.

– Anh thấy bây giờ em có la không. Ai lại không biết con em vợ anh bạn anh, đang ở cách đây đâu có xa. Nếu em la lên, bộ cô ta không nghe được hay sao. Lúc ấy cô ta biết, nói lại với cả vợ anh và vợ bạn anh nữa, liệu các anh có yên thân không? ,

– Biết vậy sao em không la lên chứ?

– Em nói thực, anh đừng cười em nhé.

– Ừ, nói đi.

– Em đã có chồng, có con rồi. Thằng chồng em to như một con bò mộng. Tối tối nó hành hạ em khổ sở biết là dường nào. Bởi vậy, em thường mơ ước gặp được những người nhỏ nhắn như anh, ngủ với nhau sung sướng biết mấy.

– Em nói thực không?

– Bây giờ mà anh còn chưa tin em hay sao. Tại anh không để ý. Nếu từ lúc nãy tới giờ, dù chân em bị trói. Em co chân lên thì anh có sung sướng được hay không cơ chứ. Hay là nó lọt thỏn vô mình em như cây đũa khua ống tre thôi Tại em thích anh, nên kẹp cứng hai chân lại cho anh hưởng thụ mà không để ý à.

Mặt tên lùn ngẩn ngơ tới thích thú. Nó cười lên ha hả nói:

– Trời ơi, có thế mà tôi cũng không hay. Ngu ơi là ngu.

Thấy tên lùn cười nói oang oang. Oanh đánh luôn một đòn tâm lý nữa.

– Trời ơi. Anh nói nho nhỏ chứ. Bộ muốn cho con em vợ bạn anh, nó’nghe được hay sao mà la lớn lên như vậy?

Tên lùn đưa tay bịt miệng mình lại. Ngó nháo nhác, nói nho nhỏ:

– Ừ nhỉ, nếu em không nhắc thì lộ chuyện rồi.

Oanh nói ngay.

– Em chỉ sợ không kịp nữa rồi, thế nào cô nàng kia cũng đã nghe anh cười hô hố lên rồi chứ còn gì nữa. Thế nào nó cũng tới đây bây giờ thôi.

Tên lùn có vẻ sợ hãi hỏi:

– Bây giờ phải làm sao hả?

– Thì tụi mình chạy thực nhanh lên đỉnh núi đi chứ còn nằm đây chờ cho nó tới nơi hay sao?

– Ừ héng, nhưng mà làm sao em đi được?

– Thì anh cởi trói cho em đi chứ còn làm sao mà chạy kịp nữa.

Oanh vừa nói xong, cả hai cũng đã nghe thấy tiếng nói lào xào tiếng tay vạch bụi thật gần. Oanh nói nho nhỏ thực nhanh:

– Cởi trói cho em rồi chạy ngay đi, chứ còn chần chờ gì nữa chứ.

Không còn kịp suy nghĩ gì hơn, tên lùn cởi trói cho Oanh ngay. Oanh vừa được cởi trói, nàng định trở mặt liền. Nhưng chợt nghĩ lại, chưa chắc gì mình đã địch lại thằng lùn này, trong khi mình còn đuối sức như vậy. Nàng nghĩ thực nhanh. Phải dụ thằng này chạy ngược lên gần nhà thân chủ quảng cáo của mình, nàng mới hòng dễ thoát thân được Trong khi đó, tên lùn thấy Oanh im lặng, vịn vào vai nó chạy lên núi nên an tâm vô cùng. Nó thấy Oanh chẳng những không la làng mà lại còn theo nó chạy ngược lên đỉnh núi nữa thì thật là hứng khởi, nên nó để cho nàng bám lấy vai mà chạy. Chẳng những thế, nó còn vòng tay ngang hông đỡ cho nàng chạy vững vàng hơn. Chạy được một lúc thực lâu. Oanh mệt muốn ngất ngư, nàng đã nhìn thấy xa xa, mái nhà của thân chủ quảng cáo mình. Nhưng Oanh không thế nào chạy được nữa. Nàng bảo tên lùn:

– Thôi, chúng ta tạm ngồi xuống đây nghỉ một lát đi anh. Chạy mệt quá rồi.

Tên lùn cũng đã thở hồng hộc. Oanh biết nó vừa đè nàng ra như vậy, lại chạy thục mạng như thế này thì làm sao không mệt mỏi cho được. Nàng ngồi dựa lưng vào nó nhìn về phía mái nhà của thân chủ quảng cáo, thầm mong ông ta nhìn thấy nàng. Bỗng tên lùn vòng tay ôm lấy ngang mình Oanh, đè nàng xuống. Khi lưng Oanh vừa chạm thảm cỏ nàng co chân đạp một cái chí tử vô bộ hạ tên lùn. Y bị đá trúng chỗ nhược, chu lên như heo bị thọc huyết. Nhân cơ hội ấy, Oanh nhổm dậy, chạy thục mạng về phía căn nhà trước mặt. Nhưng có điều nàng không ngờ. Sức chịu dựng dẻo dai của giống người lùn này thật phi thường.

Tuy bị đá một cái như trời giáng, nhưng chỉ một giây sau, tên lùn đuổi theo nàng bén gót và không đầy mười phút sau, nó đã túm được nàng. Những trái đấm liên tục của nó vung ra, nhắm ngay bụng Oanh làm nàng ngã gục xuống thảm cỏ. Oanh thét lên nhưng vô ích, tên lùn đã đè nàng xuống và ngồi trên bụng nàng.

Nếu đứng mà đánh nhau với tên lùn này, Oanh còn có lợi thế để đá vào mặt nó dễ dàng. Bây giờ nàng bị té ngửa trên mặt đất, mà nó lại ngồi trên bụng Oanh rồi thì hết hy vọng lật ngược thế cờ. Hơn thế nữa, hai tay nó đã nắm được cổ tay nàng, bất tréo lại cứng ngắc. Và không hiểụ nó quơ được một sợi giây leo ở đâu, trói nghiến ngay hai tay nàng lại. Oanh chỉ còn nước duy nhất là la thật lớn, kêu cứu. Nàng hy vọng người thân chủ quảng cáo ma quái kia sẽ nghe được tiếng la thét của nàng.

Trong khi đó, tên lùn ngồi trên bụng nàng, cười hì hì nói:

– Lúc nãy sao mày không la. Bây giờ lên tới gần đỉnh núỉ rồi, còn la lối làm chi nữa. Con em vợ thằng bạn tao làm sao nghe được tiếng mày nữa mà tới đây cứu chứ. Nói xong, nó lấy luôn mấy sợi giây leo nữa, trói cứng hai chân nàng vào với nhau rồi cười hì hì nói: Bây giờ mày không có co chân lên được, cũng không có dạng cẳng ra nữa rồi nhe. Cái ống tre của mày bị tao đập dẹp lại vừa khuôn cho hai đứa mình ân ái đêm nay rồi phải không. Dù sao tao cũng phải cám ơn mày căi chiêu này.

Oanh tức tới ứa nước mất. Nàng không ngờ mình lại ở vào tình thế này. Bây giờ mới phải làm sao. Thân thể trần truồng đầy vết trầy sướt. Máu rỉ ra khắp mình mẩy. Tên lùn lại bắt đầu trườn lên mình nàng. Nó hôn mạnh lên miệng Oanh thì thầm nói:

– Tao sẽ trói mày nhưthếnày hoài, để mày hết chống cự Rồi đem lên đĩnh núi, dấu mày vô một cái hang, xem măy chạy đi đâu cho biết.

Oanh la lên:

– Cởi trói cho tao, cởi trói cho tao.

Tên lùn cười khanh khách, vục mặt xuống ngực Oanh, liến lên vùng da thịt nhạy cảm nhất của nàng. Oanh cố dẫy dụa, la thật lớn.

– Ai cứu tôi với, cứu tôi với.

Mặt trời vừa khuất sau ngọn núi. Bóng tối ụp xuống rừng cây thực mau. Tên lùn bỗng hốt hoảng ngửng lên la lớn.

– Chết cha, trời tối rồi à.

Y vừa nói dứt câu thì bị một bàn chân đá văng ra khỏi mình Oanh. Một cánh tay dài nắm lấy đầu y, nhấc bổng cái thân thể lùn tịt ấy lên khỏi mặt đất, rồi máng vào một cành cây gãy ở gần đó. Oanh nhìn rõ đầu cành cây xuyên qua xương vai, lòi ra trước ngực thằng lùn. Y dẫy dụa như một con đĩa phải vôi. Nhưng càng dẫy dụa bao nhiêu, máu càng chẩy ra bấy nhiêu. Hai mất y trợn ngược, miệng méo

sẹo rên rỉ.

Bây giờ Oanh mới nhìn rõ kẻ ra tay chính là thân chủ quảng cáo của nàng. Người mà tự nhận mình lặ Ma Cà Rồng, chuyên hút máu người. Oanh đã muốn không tin câu chuyện của ông ta là sự thực. Nhưng bây giờ nàng không còn giữ được ý nghĩ của nàng lúc ban đầu nữa. Con Mà Cà Rồng này đang ghé sát miệng vô giòng máu của tên lùn nút chùn chụt.

Oanh rụng rời trước cảng tượng kinh hãi ấy. Nàng thét lên và ngất sỉu…

Khi Oanh tỉnh dậy. Nàng thấy mình nằm trên một chiếc giường thực sang trọng. Mình không một vết trầy sướt và sạch trơn. Bỗng có tiếng chân người đi vô phòng. Oanh ngồi nhỏm dậy. Người thanh niên tên Lâm, chủ nhân căn nhà này, cũng là thân chủ quảng cáo của nàng và là người tự nhận mình là loài Mà Cà Rồng chuyên hút máu người, từ từ bước vô phòng.

Tự nhiên trống ngực Oanh đập thình thịch. Nàng không biết chuyện gì sẽ xảy ra cho nàng khi đối diện con người này. Mặc dù anh ta chưa hề làm gì phương hại tới nàng. Nhưng sau khi chứng kiến cảnh Lâm ghé miệng vô vết thương tên lùn, nút hết những giòng máu chảy ra từ thân thể y, làm Oanh kinh sợ.

Mà Cà Rồng bước vô phòng, nhìn Oanh mỉm cười.

– Bây giờ chắc chắn cô tin tôi là Mà Cà Rồng chuyên hút máu người rồi phải không?

Oanh sợ sệt, gật đầu nhè nhẹ, hỏi:

– Thế ông có định hút máu tôi không?

Mà Cà Rồng liếm môi nói:

– Thú thực, tôi thèm giòng máu tươi mát của cô lắm.

Nhưng mà cho tới giờ phút này, tôi phải kiềm chế ma tính của tôi lại.

– Tại sao vậy?

– Cô không nhớ mục đích cô tới gặp tôi làm gì hay sao?

– Ông muơn nói cái quảng cáo, ông nhờ chúng tôi viết lên báo đó chăng?

– Đúng vậy. Nó rất quan trọng đối với tôi.

– Với mục ớm cô Hồng à? .

– Đúng thế. Cô có biết tại sao không?

– Xin ông cho biết.

Mà Cà Rồng nhìn thẳng vô mắt Oanh mỉm cười. Ngồi xuống mép giường, đối diện với Oanh:

– Cô bắt đầu ăn nói khách sáo quá rồi.

Oanh hơi rùng mình khi nhìn vô mắt con Mà Cà Rồng này. Nhưng chỉ một giây sau, tự nhiên nàng thấy yên tâm lạ thường. Từ con mắt đó, Oanh đọc được những thương yêu, gần gủi, và che chở vô biên của một cái gì đó mà không thể nào nàng tự giải thích nổi.

Nàng nhỏ nhẹ hỏi lại:

– Ông thấy như vậy thực sao?

Mà Cà Rồng cười nhẹ nhàng, cầm lấy tay Oanh và nói:

– Thực hay không bây giờ nào có gì quan trọng đâu. Điều cần thiết nhất lúc này là cô đã hiểu tôi nhiều rồi phải không?

– Thú thực tôi cũng không biết tại sao.

– Cái đó cũng lại chẳng cần thiết gì. Bây giờ em cứ nhìn thẫng vào mắt anh như vậy đi, rồi sẽ hiểu hết mọi chuyện. Vừa rồi anh nói cái quảng cáo anh nhờ em đăng báo đó rất quan trọng. Nhưng bây giờ không còn cần thiết nữa rồi.

Oanh ngạc niên hỏi:

– Chưa đầy một giây mà đang từ rất quan trọng đã không còn cần thiết nữa rồi hay sao?

Mà Cà Rồng gật đầu nói:

– Đúng vậy, khi anh bước vô phòng này nói chuyện với em thì cái quảng cáo đó vẫn còn quan trọng. Vì em chưa thực sự hiểu anh. Bây giờ mọi chuyện đã yên lành.

– Em vẫn chưa hiểu anh muốn nói gì.

Mà Cà Rồng kéo nhẹ Oanh sát lại gần hơn. Không hiểu sao, tự nhiên nàng ngả hẳn mình vô lòng con Mà Cà Rồng này. Mặc dù nàng biết rằng; thân thể mình đang trần truồng trước một người đàn ông lạ, và người đó hơn ai hết, nàng

đã biết chắc y là một loài ma chuyên hút máu người.

– Có lẽ anh phải nói dài giòng một chút. Dù sao, bây giờ em cũng còn đang đứng trước ngưỡng cửa của thế giới Mà Cà Rồng thôi. Em hãy nhan lại mình em xem. Những vết thương rướm máu đã lành lặn hẳn rồi phải không?

– Dạ, tại sao vậy anh?

– Em có nhớ hồi sáng, anh có nói với em lã khi hút máu người xong, anh liếm những vết thương đó thì da thịt sẽ lành lặn lại như thường hay không?

– Dạ, nhớ chứ. Một điều khác hẳn với những chuyện ma quỉ em được nghe và coi trên màn ảnh.

Mà Cà Rồng mỉm cười thực hiền lành nói:

– Loài người chẳng biết gì về loài Mà Cà Rồng đâu.

Họ đã tưởng tượng ra nhiều chuyện thực nực cười. Nhưng cứ để họ nghĩ như vậy đi cũng chẳng sao. Còn em, có lẽ là cái duyên từ kiếp nào đó, em đã có liên hệ tới giòng giống Mà Cà Rồng này rồi hay chãng. Lúc đầu anh chỉ muốn nhờ tòa báo em, cử anh chàng Tuân nào đó, tới đây viết cái phóng sự quầng cáo. Ai ngờ không thấy anh ta đâu mã lại là em lò dò tới đây.

Như em đã biết, loài Mà Cà Rồng mà phải đứng trước một người con gái đẹp như em thế này, trong một cãn phòng chĩ có hai đứa để nói chuyện khơi khơi thôi thì thật là hiếm hoi. Anh đã phải kiềm chế ma tính của mình một cách khó khăn lắm mới không nhẩy sổ tới, đè em ra mà hút máu, cũng chỉ vì phải tìm cho bằng được con Hồng, để đối phó với cái đám người lùn trong những hang động trên núi này.

Ngưng một lát, Mà Cà Rồng nói tiếp:

– Bởi vậy, anh mới thả em đi một cách đễ đàng như thế Ai ngờ, xe em lại đâm vào một bụi cây. Để em phải đi bộ xuống núi mà vướng vào bẫy thú của thấy thằng lùn kia mới là hay. Lúc em mắc nạn, không phải anh không biết. Nhưng mặt trời còn lơ lửng trên bầu trời, anh không thế nào ra khỏi nhà được. Tới khi trời vừa tất nắng, cũng là lúc tên lùn đang làm hỗn với em, và bị anh bắt, hút máu tới chết. Khi đó, nhìn thấy thân thể em trần truồng. Mình mẩy máu me bê bết vì những vết cứa của lá rừng. Anh không thếnào cầm lòng được nữa, nên đã ôm lấy em, liếm sạch những giòng máu đang rỉ ra. Cũng vì vậy mà nước miếng của anh đã làm những vết thương của em lành lặn và mình mẩy em sạch sẽ như bây giờ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN