Mẫu Nghi Thiên Hạ : Bất Tài Bất Sắc - Chương 5 : Muốn.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
343


Mẫu Nghi Thiên Hạ : Bất Tài Bất Sắc


Chương 5 : Muốn.


Đêm động phòng cứ thể yên ả trôi, chỉ nằm cùng giường, đơn giản ôm nhau. Đêm xuân hai ta, khởi đầu tình yêu và thù hận, khởi đầu của sự trả thù.

Ta và chàng, ân ân ái ái, uyên ương chìm trong tình nồng ý đậm. Thiên hạ trứng kiến.

Nhưng là trước mặt chàng, trước mặt mọi người, ta vẫn là người tinh thần không ổn, ban ngày yên lặng, ban đêm nũng nịu gọi tên chàng, sáng là người gỗ, đêm là hài tử.

Chỉ thế, ta mới có thể lẳng lặng lập âm mưu, chỉ thế, ta mới có thể trả thù, chỉ thế, mới được nhiều sủng ái từ chàng.

Sủng ái, yêu thương, càng nhiều thì ta càng lợi. Ta và phụ thân có thỏa thuận, chỉ cần ta được thái tử là chàng sủng ái, phụ thân sẽ giúp ta…

Cuối cùng ngày ấy cũng đến.

Trong cung diễn ra yến tiệc, yến tiệc hôm đó xuất hiện thích khách, thích khách đến hành thích hoàng đế, nhưng là không thành, không giết được hoàng để, bởi tướng quân đã lấy thân chắn tên, mũi tên tẩm loại kịch độc, thêm bắn trúng tim nên tướng quân không chịu được, chết tại chỗ.

Những tên thích khách còn sống bị bắt, bị tra khảo, vốn lúc đầu cứng miệng, lâu dần bọn chúng chịu hết nổi định khai, rất không may ngày sau bị thủ tiêu ở trong ngục, khiến cho manh mối suýt chút bị hủy.

Trong số những tên sát thủ bị thủ tiêu bằng kịch độc đã làm tướng quân chết, một tẻn trước khi chết đã cắn ngón tay lấy máu ghi lên hai chữ ngược ở cổ tay.

Hai chữ đó đã được giải : Nữ Tướng. Ở đây, ngoài Dạ Am ra không ai là nữ tướng, càng không ai đặt tên Nữ Tướng.

Sau khi điều tra kĩ càng thì phát hiện thêm, nô tì thân cận của Dạ Am giữ loại kịch đốc kia, nô tì đó khai ra là Dạ Am chỉ thị, sai người làm, Hoàng đế do dự một hồi, cuối cùng lệnh tạm bắt Dạ Am.

Chưa dừng lại, một biến cố nữa xảy đến, tể tướng, tức phụ thân ta, người nhận tra xét vụ án thích khách này bị thích sát, may là không làm sao, người thích sát đã chết, vũ khí của hắn ta có kí hiệu riêng của Dạ Am, thân phận hắn ta là tướng sĩ giỏi bên người Dạ Am.

Thích sát vua, giết mệnh quan triều đình. Đã có thể tru di cả tộc, chết ngàn lần cũng không đủ, dù cho không phải Dạ Am giết thì cũng đã liên quan, sao có thể tha tội.

Nhưng… haha, ta biết, ta biết chứ, Dạ Am như vậy Phượng Diệm và cả Phượng Hồng đều sẽ lo lắng, tìm cách cứu Dạ Am, điều ta không ngờ là cả trời cũng giúp nàng ta!

Biên cương có biến, cần người tới giúp đỡ, những người ở triều, không một ai có bản lĩnh. Người có bản lĩnh đã chết không thì từ chối, còn Dạ Am.

Một thái tử được lòng dân, một vương gia có quyền lực, năng lực, cộng thêm tướng sĩ và những người dân đứng về phía Dạ Am, thêm chuyện biên cương, cần cầu xin hoàng đế, mượn cớ lấy công chuộc tội, Dạ Am nhanh chómg được thả.

Mà, ta là ai chứ? Tể tướng là ai? Sao có thể dễ dàng để một kể hoạch hoàn mỹ sụp đổ? Hao tổn tâm tư dồn Dạ Am như thế?

Ta biết, Phượng Diệm sẽ lén lên dự tính, chàng để Dạ Am đi theo Phượng Hồng, bảo hắn mang Dạ Am đi trong đêm, sau khi thành, Phượng Hồng sẽ thay Dạ Am ra biên cương giải quyết.

Chính đêm hôm mưa to, sấm đánh như muốn cho rách trời đó, ta tháo bỏ lớp mặt nạ ngây thơ.

“Diệm, cắn một miếng đi.” Ta ngồi trong lòng chàng, trên tay ta cầm một miếng bánh quế hoa đưa lên miệng chàng.

Chàng nhìn nhìn bánh quế hoa rồi nhìn ta, chàng nhìn cái bĩu môi vì thấy chàng lâu không ăn thì bật cười, chàng cắn một miếng nhỏ.

Ta cười hài lòng, “Diệm, Mộng Mộng muốn ngủ.” Ta ngáp một cái. Chàng dừng động tác viết, ôn nhu nói : “Vậy thì chúng ta đi ngủ.” Chàng nói xong chàng ôm ta đứng lên, bước ra khỏi thư phòng.

Ta luôn là tiểu yêu tinh, thơ ngây khi đêm đến, khi bên chàng, làm đủ kiểu mê hoặc, làm nũng chàng.

Vì thế, bánh quế hoa tẩm thuốc chàng có thể ăn chỉ bởi cái bĩu môi của ta. Ta ngồi bên cạnh, nhìn chàng ngủ mê, ta cười khẽ, “Diệm, chàng sẽ ra sao nếu biết Dạ Am chết nhỉ? Đau? Hay trầm mặc? Là gì đi nữa ta sẽ rất rất vui.” Ánh mắt ngoan độc ta hiện hữu.

Thiếu nữ cẩm trượng kiếm, y phục trên người một màu đen âm u, đứng dưới mưa, đôi mắt đen kia lạnh lẽo.

Đối mặt thiếu nữ là một đôi nam nữ, nam nhân che chắn nữ nhân sau lưng, “Hoa Mộng, đứng sau tất cả chuyện này?” Giọng Phượng Hồng trầm thấp.

“Ha, tam vương gia hỏi câu thật nực cười. Bổn cung nếu đứng sau thì sao có thể lộ diện ở đây?” Ta chỉ kiếm về phía nữ nhân sau lưng hắn luôn luôn không biểu cảm, Dạ Am.

Ta buông lời châm chọc : “Cuối cùng, Dạ Am nữ tướng cũng chỉ thế.” Dạ Am ngẩng đầu, “Vì sao? Ngươi giết ta được rồi! Vì sao giết tướng quân?!” Dạ Am bỗng điên cuồng hét.

“Bổn cung biết, ngươi yêu tướng quân… không giết tướng quân thì sao bổn cung có thể giết ngươi?” Ta cười như không cười.

Tiếc thay, hai nam nhân ưu tú thích nàng ta, bảo vệ nàng ta, nhưng nàng ta đã yêu người khác, mà ta giết chết người nàng ta yêu, để nàng ta thẫn thờ, mất đề phòng, ta mới thay thế tất cả người cạnh nàng ta dễ dàng.

Dạ Am đau khổ nói : “Ngươi yêu Phượng Hồng đến độ chiếm hữu? Yêu đến sát hại người vô tội? Yêu lừ phải hy sinh cho người kia! Chứ không phải như ngươi đâu Hoa Mộng!”

Ta cười rộ lên, “Ta yêu hắn? Không, hắn giết con ta! Rút cạn máu nó để cho ngươi uống! Ta còn có thể yêu sao? Lúc này ta chỉ lấy lại thứ thuộc về con ta mà thôi!”

Phượng Hồng bất đắc đi, “Hài tử đã chết, Hoa Mộng, nàng hà cớ xây lên thù hận?”

“Không cần nhiều lời. Người đâu, mời tam vương gia trở về!” Ta vừa nói, một đám người xuất hiện quanh hắn. Dạ Am nhìn ta, nàng ta chạy ra khỏi vòng vây, ta đuổi theo.

Tia chớp ngàng trời xuất hiện, ta và Dạ Am đứng mặt đối mặt với nhau.

“Hoa Mộng, máu hay mạng ta, cô cứ lấy, nhưng tha cho Phượng Hồng…” Dạ Am chậm rãi tiến gần ta.

Ta giơ trượng kiếm lên, “Hắn còn phải sống, nếm trải nỗi đau mất ngươi.”

Dạ Am đột nhiên hỏi :”Hoa Mộng, cô lừa thái tử vậy, cô không thích hắn sao?”

“Ta không thích kẻ hại đến con ta.” Ta nói xong thẳng tay đâm trượng kiếm vào ngực nàng ta.

Dạ Am mỉm cười, “Giấc mộng này, tỉnh là đủ rồi.” Ta rút kiếm ra, nàng ta ngã xuống.

Đùng đoàng…

Tiếng sấm vang vọng. Ta nhìn máu tươi đang chảy ra từ người Dạ Am. Bảo Bảo, máu của con… cuối cùng thì đã trở về…. nhưng chỉ có máu, không có con… Bảo Bảo, mẫu thân nhớ con.

Ta lau đi giọt nước mắt đang chảy, gượng cười.

(Cho ta xin vài nhận xét với đề cử nhé!)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN