Mau Xuyên: Cứu Vớt Nữ Phụ Xinh Đẹp
Chương 42: Nữ sinh bị bạo lực học đường (7)
Trở lại trường học cũng vừa lúc là sinh nhật Vu Yên, cô chuẩn bị kêu Cố Minh cùng đi ăn cơm, nhưng mấy nữ sinh trong phòng ngủ một hai phải đi theo cọ cơm, nếu tên mấy độc thân cẩu này đều không sợ, Vu Yên tự nhiên cũng không có gì để nói.
Khoa máy tính có chút xa, chờ bọn họ một đường tìm được phòng học Cố Minh, bên trong phần lớn đều là nam sinh, bất quá Vu Yên vẫn là liếc mắt một cái liền thấy được Cố Minh, hắn đang ở cùng một nữ sinh dáng người cao gầy nói chuyện, nữ sinh kia cười lên phá lệ tươi đẹp, chung quanh cũng vây quanh rất nhiều nam sinh, chẳng qua trong mắt nữ sinh kia giống như chỉ có Cố Minh.
“Đây là hoa khôi khoa vũ đạo Phương Duyệt Ngưng.” Bên cạnh Chu Hồng đâm một cánh tay cô, nhướng mày, “Nhìn dáng vẻ cậu giống như bị đào góc tường.”
Phòng học cửa đột nhiên nhiều thêm mấy nữ sinh vẫn là hấp dẫn không ít người chú ý, đặc biệt là nữ sinh đứng giữa tựa hồ so với hoa hậu giảng đường còn xinh đẹp hơn, trong lúc nhất thời đại bộ phận người đều hướng về phía cửa mà nhìn, mà người kia cũng đi bước vào trong phòng học, đến chỗ Cố học bá nhà bọn họ.
“Bận sao?” Vu Yên khoanh tay, liền như vậy từ từ nhìn nam sinh.
Chốc lát gian, mấy cái nam sinh chung quanh cũng là một bộ hai mặt nhìn nhau, Cố Minh vận đào hoa cũng thật tốt quá đi, cư nhiên quen biết nhiều mỹ nữ như vậy!
Nhìn đến cô, Cố Minh cũng là lập tức ngoan ngoãn chạy sang, tiến lên ôm vai cô, thuận tiện quay đầu lại đám người đằng sau: “Tôi còn có việc, các cậu vấn đề gì lần sau lại nói.”
Nhìn hành động hai người, Phương Duyệt Ngưng cũng là có chút xấu hổ, cô không nghe Cố Minh có bạn gái nha.
Đi khỏi phòng học, Vu Yên lập tức duỗi tay kéo móng heo đang đặt bên hông mình ra, hung tợn nói: “Anh như thế nào không thành thật như vậy, nơi nơi hái hoa ngắt cỏ, anh như vậy tôi đây cũng nên đi tìm một người đẹp khác đến nhìn đúng không!”
“Không được!” Cố Minh kéo tay Vu Yên, không màng người qua đường kia chung quanh, như cũ một bộ nghiêm túc biểu tình, “Anh không quen biết người kia.”
“Nam nhân mấy người liền thích trợn mắt nói nói dối, nữ sinh kia xinh đẹp như vậy, dáng người cũng tốt như vậy, tôi nếu là nam nhân khẳng định cũng thích người ta.” Vu Yên chẹp miệng ném tay hắn ra lập tức đi ở phía trước.
Mấy người cùng phòng ngủ đều là yên lăng trở về, vốn tưởng có thể chịu đựng cẩu lương đi đòi cơm ăn một lần, hiện tại xem ra bọn họ năng lực còn xa xa mới đủ.
Ra khỏi trường học, bên ngoài tất cả đều là quán ăn vặt, chờ hai người vào một tiệm cơm, Vu Yên tìm một bàn ngồi xuống, ngoài cửa sổ đều là người đến người đi.
Rầu rĩ điểm chút đồ ăn, Vu Yên lại nhịn không được không cao hứng đi xem đối diện người, “Anh có phải hay không đã quên hôm nay là ngày mấy?”
Cô thề, nếu Cố Minh thật sự quên, cô…… hai người tạm thời chia tay!
Gian hai người ngồi đều được kéo màn che, người bên ngoài nhìn không ra tình huống bên trong, Cố Minh không nói gì, mà là yên lặng lấy ra một cái hộp màu đỏ, không nhanh không chậm đẩy đến trước mặt cô.
Nam sinh đối diện đã rút đi một chút ngây ngô, ngũ quan lập thể thành thục lên không ít, dần mất đi hình Cố Minh minh tiến bộ quả thực là bay nhanh nha, cư nhiên nhanh như vậy liền hướng cô cầu hôn?
Chậm rãi mở hộp, vốn tưởng rằng bên trong là nhẫn, bất quá bên trong chỉ là phóng sợi dây chuyền, Vu Yên hoàn toàn sững sờ, cô sớm nên nghĩ đến, Cố Minh sao có thể sẽ có giác ngộ cầu hôn!
“Không thích sao?” Cố Minh đối diện nhìn chằm chằm vào thần sắc trên mặt Vu Yên, trong lòng cũng có chút mông lung, lúc trước nghe nói một cái vòng cổ của cô bị đứt mất, cho nên hắn mới muốn mua một cái, bất quá thoạt nhìn cô cũng không giống như rất thích.
Hít sâu một ngụm, Vu Yên cứng đờ cười một cái, sau đó liền đem hộp thu lấy, “Không có, ta thực thích.”
Cố Minh cảm thấy Vu Yên còn tức giận vì chuyện vừa rồi, Cố Minh bình tĩnh nhìn cô nói: “Anh cùng cô ta không có gì.”
Vu Yên khẽ hừ một tiếng không nói gì, người đối diện ánh mắt càng ngày càng phức tạp, bỗng nhiên duỗi tay cố định gáy Vu Yên, tức khắc phủ lên cái miệng nhỏ đỏ bừng kia, hết sức nhu hòa trằn trọc thâm nhập……
“……” Vu Yên trừng mắt đấm vai hắn.
Nửa ngày, hắn mới chậm rãi buông ra, ánh mắt ám trầm, “Em muốn như thế nào mới có thể tin tưởng anh?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!