Tác giả: Vân Phi Mặc
– Thế giới Chủ Thần-
Những cung điện tinh mỹ tuyệt luân lơ lửng trên không, tiên khí vấn quanh, cảnh sắc xa hoa lộng lẫy tựa như tiên cảnh. Ấy ấy, không đúng, nơi này còn cao cấp hơn cả tiên cảnh.
Trong cung điện lớn nhất, xa hoa nhất, tinh mỹ nhất, một nữ tử tuyệt mỹ đang lười biếng nằm trên giường, thoải mái híp mắt phơi nắng.
Ngoài tường cung, vài tiên tì đang bưng đồ từ ngoài điện vào.
“Nghe nói nữ tử phàm trần được Thần Vương đại nhân mang về đang được sắp xếp ở đây.”
“Đúng vậy.”
“Đây là tẩm cung của Thần Vương đại nhân mà!” Tiểu tiên tì rất kinh ngạc.
“Các ngươi chưa thấy Thần Vương đại nhân đối xử với nữ tử phàm trần kia thế nào thôi, nói ra cũng sợ dọa các ngươi lắm.” Tiên tì biết chuyện nói.
“Gì mà doạ được chúng ta thế? Mẫu Đơn tỷ tỷ đừng úp úp mở mở nữa, nói rõ đi mà.” Các tiểu tiên tì làm nũng.
Tiên tì tên Mẫu Đơn nhỏ giọng nói, “Lúc ấy ta từ Vân Đức Điện về, trên đường thấy Thần Vương đại nhân trở lại, đang định tiến lên thì thấy Thần Vương đang ôm một nữ tử. Các ngươi không biết đâu, Thần Vương đại nhân che chở nàng ấy trong lòng, ánh mắt đó quả là ngọt chết người luôn. Ta chưa bao giờ thấy Thần Vương đại nhân đối xử với ai như thế chứ đừng nói là một nữ tử.”
“Không thể nào đâu?”
Mấy tiên tì không tin lắm.
Tính cách của Thần Vương đại nhân thế nào, các nàng sao mà hiểu được.
Tiên tì Mẫu Đơn cười nói, “Sau này các ngươi thấy sẽ biết.”
Trong tường cung, Bắc Vũ Đường mở mắt, ánh mắt lướt ra ngoài.
Người mà các nàng đang nhắc tới chính là nàng đó nhỉ.
Bắc Vũ Đường ngồi dậy, rời khỏi cung điện, đâu đâu cũng xa hoa lộng lẫy, đây là tiên cảnh trong truyền thuyết sao? Đúng là đẹp.
“Ngươi là ai?” Một tiểu tiên tì mặc phấn y đột nhiên thấy Bắc Vũ Đường đang đi bộ nên hỏi.
“Ta, ta mới tới.”
Tiểu tiên tì đánh giá nàng, khá đẹp, khuôn mặt xa lạ, chưa gặp bao giờ.
Nàng ấy chỉ cung điện cách đó không xa, “Không thể qua bên đó, nhớ chưa?”
Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua cung điện mình đã tới, gật đầu.
“Nếu ngươi không có việc gì thì giúp ta chút đi.” Tiểu tiên tì nói.
“Được.”
Hai người đi về phía đại điện tiền viện, dọc đường thấy các tiên tì đang bận rộn bố trí màn lụa lấp lánh.
“Đây là gì?” Bắc Vũ Đường tò mò đánh giá màn lụa ngũ sắc rủ xuống tứ phía, vừa tới gần đã cảm nhận được tiên khí thuần tịnh quẩn quanh thân, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Tiểu tiên tì thấy nàng không biết cả cái này thì hỏi, “Ngươi mới từ phía dưới lên hả?”
Bắc Vũ Đường gật đầu.
“Chẳng trách.” Tiểu tiên tì ra vẻ đã hiểu, “Cái này tên là thất thải khinh vũ sa, lấy từ thiên hà, vạn năm mới có một cuộn, cực kỳ trân quý. Dùng thất thải khinh vũ sa làm nghê thường không những đẹp mà còn có thể thông qua nó hấp thụ tiên linh khí, cung cấp cho người mặc, nó chính là một pháp khí tăng tốc tu luyện đấy.”
Bắc Vũ Đường nhìn cả cung điện treo đầy thất thải khinh vũ sa mỏng, “Thì ra là thế, suýt nữa thì ta tưởng nó là vật bình thường.”
Tiểu tiên tì thấy biểu cảm của nàng thì cười khẽ, “Ngươi tới các điện khác sẽ không thấy được nhiều như thế đâu. Nhưng đây là cung điện của Phong Thần đại nhân. Trong thế giới này, chỉ có Phong Thần đại nhân của chúng ta mới hào phóng thế thôi.”
“Định tổ chức lễ mừng gì sao?” Bắc Vũ Đường hỏi.
Tiểu tiên tì kinh ngạc nhìn nàng, “Ngươi không biết cả cái này hả?”
Bắc Vũ Đường cười ha ha.
Tiểu tiên tì thở dài, kiên nhẫn giải thích, “Phong Thần đại nhân sắp thành hôn. Ngươi không biết đâu, tin này khiến chư thần đều bị tạc banh xác. Giờ tất cả mọi người đều muốn tham gia hôn lễ của Phong Thần đại nhân, muốn xem thử nữ nhân Phong Thần đại nhân sắp nghênh thú.”
Vì sao nàng không biết gì hết?!!!
Bắc Vũ Đường hung hăng gạch một bút cho Phong Ly Ngân, quay đầu lại tính sổ với y!
“Ngoại giới tò mò, ta cũng tò mò. Không biết nữ tử khuynh quốc khuynh thành thế nào mới khiến Phong Thần đại nhân của chúng ta cam nguyện thành hôn đây. Từ khi Phong Thần đại nhân thành thần đến giờ thì ngài vẫn luôn độc thân. Ngàn vạn năm qua, vô số tiên cơ, thiên nữ đều muốn thành gia với Phong Thần đại nhân. Nhưng mà thần nữ có ý, thần vương vô tình, bao nhiêu thiên nữ, thần nữ đã phải buồn thương rồi đấy.” Tiểu tiên nữ mở máy nói là không dừng được.
“Ngươi rất sùng bái Phong Thần đại nhân?” Bắc Vũ Đường thuận miệng hỏi.
Tiểu tiên tì trợn mắt, tức giận phồng má, “Chẳng lẽ ngươi không sùng bái Phong Thần đại nhân sao? Ngài chính là thần vương tuấn mỹ nhất, mê người nhất ta từng thấy đấy!”
“Nếu ngươi biết sự tích về Phong Thần đại nhân, chắc chắn ngươi cũng sẽ hâm mộ ngài.”
Bắc Vũ Đường có hứng, “Ồ, ta chưa bao giờ nghe sự tích về Phong Thần đại nhân đâu.”
“Để ta kể cho mà nghe nè. Năm đó Thiên Ma thường đến gây chuyện với chư thần, Phong Thần đại nhân và tam đại thần vương khác giết Thiên Ma không còn một manh giáp. Ngài thậm chí còn một mình giết tới Thiên Ma Giới, tắm máu giết chết tám đại Thiên Ma…”
Tiểu tiên tì bắt đầu kể về những sự tích vĩ đại của Phong Thần đại nhân.
Bắc Vũ Đường nghe rất chăm chú, thì ra y lợi hại như thế.
Khi tiểu tiên tì nói khô hết cả miệng, Bắc Vũ Đường rót một ly tiên linh dịch đưa cho nàng ấy.
Tiểu tiên tì thuận tay nhận lấy, uống một ngụm xong, đôi mắt trợn tròn.
“Đây, đây… Sao ngươi lại có tiên linh dịch? Chỉ có Phong Thần đại nhân mới được dùng nó thôi!” Tiêu tiên tì cảnh giác nhìn nàng như đang nhìn một kẻ trộm.
“Đây là…”
Bắc Vũ Đường chưa nói hết lời, một giọng nói trầm thấp êm tai đã xen ngang.
“Thì ra nương tử chạy tới đây.”
Ngay sau đó, eo Bắc Vũ Đường bị ai đó ôm vào lòng.
Tiểu tiên tì thấy người tới, đôi mắt linh động trợn to hơn.
“Phong, Phong, Phong, Phong Thần đại nhân!” Tiểu tiên tì vừa kích động vừa khiếp sợ quỳ xuống hành lễ.
Bắc Vũ Đường nâng nàng ấy dậy. Tiểu tiên tì vừa ngẩng đầu đã bắt gặp đôi mắt dịu dàng chan chứa ý cười của nàng.
“Không cần câu nệ như thế.”
Tiểu tiên tì trộm nhìn Phong Ly Ngân một cái, lại nhìn nữ tử còn đang được y ôm trong lòng, cảm thấy hình như có gì đó nổ tung trong đầu.
Sau khi Phong Ly Ngân và Bắc Vũ Đường rời đi, tiểu tiên tì vẫn còn sững sờ.
Mãi nửa ngày sau, nàng mới lẩm bẩm, “Thì ra nàng ấy chính là ý trung nhân của Phong Thần đại nhân.”
Nàng ấy chưa bao giờ thấy Phong Thần đại nhân ôn nhu săn sóc như vậy đâu, mê người quá rồi!!
Toang rồi, càng ngày càng thích Phong Thần đại nhân rồi!!
Tiểu tiên tì si ngốc nhìn hướng họ rời đi.
Toàn bộ Phong thần cung mau chóng biết Phong Thần đại nhân yêu thương vị nương nương này đến mức nào, quả là nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan.
– Tẩm cung-
Vị thần vương đại nhân nào đó giờ đang ngoan ngoãn quỳ bàn phím đối mặt với ánh mắt bất thiện của người nào đó.
“Vì sao gạt ta?”
“Muốn nương tử kinh hỉ.” Thái độ của Phong Ly Ngân vô cùng tốt đẹp, thỉnh thoảng còn chớp đôi mắt đen, vẻ mặt lấy lòng.
Nhìn y khom lưng cúi đầu mong nàng mềm lòng, Bắc Vũ Đường đỡ trán.
Vì sao gia hoả này càng ngày càng vô sỉ thế?!
Nàng vốn không phải giận thật, thấy y như vậy thì mềm lòng, đôi mắt đầy nhu tình.
“Không phải thành hôn rồi à?”
Lần trước đã cử hành một hôn lễ, nàng vẫn còn nhớ lúc đó mệt đến mức nào đây.
Phong Ly Ngân thấy được nhu tình trong mắt nàng, vô cùng vui vẻ quỳ bàn phím, y thích nương tử nhìn mình như thế.
Nhưng y không dám lộ ra nửa phần vui mừng, nghiêm mặt nói, “Ở đó là Đường Nhi thành hôn với Phong Ly Ngân, nhưng ở đây là Phong Dịch, sao mà giống được.”
Nghe lý do cưỡng từ đoạt lý ấy, Bắc Vũ Đường bật cười, đúng là ngày càng không biết xấu hổ. Nếu những tiểu tiên tì ngoài cung sùng bái y thấy, chắc chắn một đời anh danh của y sẽ mất hết.
“Nhưng mệt lắm.” Bắc Vũ Đường dịu dàng nói.
“Không mệt đâu. Không thể quấy rầy nương tử được.”
“Nếu mệt…” Đôi mắt Bắc Vũ Đường lộ vẻ giảo hoạt, “Nửa năm không cho lên giường của ta.”
Phong Ly Ngân lập tức suy sụp, nửa năm lâu lắm.
“Nương tử, nửa năm hơi tàn nhẫn.”
“Lâu à? Ta vốn định nói ba năm đấy. Dù sao chàng nói không mệt mà, nếu không mệt thì bao lâu cũng chỉ là nói suông thôi. Chúng ta định ba năm nhé.” Bắc Vũ Đường cười tủm tỉm nói.
Khuôn mặt tuấn mỹ của người nào đó đầy đáng thương, “Nương tử…”
“Tướng công không hài lòng với thời gian này à? Vậy chúng ta đổi thành mười…”
Phong Ly Ngân vội hô trước khi nàng nói ra từ cuối cùng, “Vừa lòng. Ba năm, ba năm thôi.”
Chờ đến tối, sau khi Vũ Đường ngủ, Phong Ly Ngân lặng lẽ rời khỏi tẩm điện.
– Chính điện-
Phong Ly Ngân ngồi trên cùng, tay cầm ngọc giản ghi chép tiến trình lễ thành hôn.
“Làm theo nó.” Phong Ly Ngân ném lại ngọc giản về tay thần tướng.
Thần tướng vừa thấy, đôi mắt trợn to, “Thần Vương đại nhân, có đơn giản quá rồi không?”
Vốn tiến trình dài mấy chục bước, giờ chỉ còn lại một, hơn nữa còn là cái đơn giản nhất. Đi từ ngoại điện vào chính điện, chào hỏi chúng thần, hết.
Chúc phúc, đốt đèn, thừa loan,… không còn gì cả.
“Ngươi có ý kiến?” Phong Ly Ngân nghiêm mặt, hơi thở uy nghiêm đè xuống.
Thần tướng sợ không dám cãi lại, “Tiểu thần không dám.”
Phong Ly Ngân hừ lạnh.
Ai dám chậm trễ cuộc sống tính phúc của y thì liệu thần hồn.
Thần tướng đang định rời đi thì bị gọi lại.
“Từ từ.”
Phong Ly Ngân ném một ngọc phù vào tay hắn.
“Đây là quy củ cần chú ý khi tham gia yến hội. Nhớ, khách đến đều phải hành sự theo quy củ trên đó. Ai làm trái thì ném ra ngoài.”
Phong Ly Ngân vuốt cằm, như vậy thì sẽ không có ai dám đi quấy rầy nương tử.
Nương tử sẽ không mệt, không mệt thì cuộc sống tính phúc của y vẫn còn.
Phong Ly Ngân nghĩ rất đẹp, mà thần tướng nhận được lệnh xem xong toàn bộ quy củ thì cảm thấy không tốt tẹo nào.
Phong Thần đại nhân của ta ơi, ngài chắc chắn đang mời khách chứ không phải tìm phạm nhân à?
Thần tướng nhìn thấy lời uy hiếp cuối cùng từ Phong Thần đại nhân, chỉ đành ngửa đầu nhìn trời.
“Ai dám cố ý phá huỷ quy củ chính là đang đối đầu với ta”.
Người đối nghịch với Phong Thần đại nhân cuối cùng có kết cục thế nào? Toàn bộ chư thần đều biết.
Uy hiếp khách khứa, sợ là trước giờ chưa từng có hôn lễ nào như thế.
Thần tướng đại nhân bắt đầu lo lắng, đến ngày đó, các thần vương khác thấy liệu có quay đầu đi luôn không đây?
Ưu thương quá đi…
Phong Thần đại nhân nhà họ không thành thân đã khiến người ta sốt ruột.
Giờ thành thân lại khiến người ta kinh tâm động phách.
– Mùng bảy tháng bảy-
Chúng thần sôi nổi đáp mây bay đến, thường thường có thiên thần, thần nữ cười nói náo nhiệt đáp xuống chân trời, nhưng khi đến cổng lớn, nụ cười trên mặt họ biến mất.
Một đám cần ngọc giản, biểu cảm cổ quái.
Kẻ tới sau nhìn người tới trước như vậy thì đều tò mò.
“Phía trước làm sao thế nhỉ?”
“Sao lại nghe thấy có người tức giận thế?”
“Hình như xảy ra chuyện gì rồi.”
Những người không hiểu ra sao nhận được ngọc giản, nghe được lời tiểu tiên tì nói thì đều lộ ra vẻ nghi hoăc.
“Thiên thần đại nhân, đây là quy củ khi tham gia yến hội, cần làm theo quy củ trên đó. Nếu thiên thần đại nhân đồng ý thì mới được vào.” Tiểu tiên tì cung kính nói.
“Quy củ? Quy củ gì?”
Các thiên thần, thần nữ nghi hoặc đọc, đọc xong, sắc mặt đều trở nên rất xuất sắc.
Một thiên thần khờ khạo hỏi thần nữ bên cạnh, “Thần nữ Liên Hoa, nếu ta nhớ không nhầm, ta tới tham gia hôn lễ nhỉ?”
Thần nữ Liên Hoa dở khóc dở cười, “Thiên thần Ngự Thuỷ không nhớ lầm đầu. Chúng ta tới tham gia hôn lễ.”
“Nhưng đây là…”
Thần nữ Liên Hoa đọc kỹ, cảm thán một câu, “Thần Vương đại nhân đối với Bắc cô nương thật tốt. Đúng là bảo vệ và yêu thương khắc tận xương. Aizz, ta càng muốn xem nàng là thần thánh phương nào mà lại khiến Phong thần đại nhân kiệt ngạo khó thuần thành như vậy.”
Không ít người có cùng suy nghĩ với nàng, trước đó chúng thần đã tò mò không biết ai hàng phục được y. Giờ thấy y che chở người ta như thế, chúng thần càng tò mò hơn.
Các thiên thần và thần nữ sôi nổi ký hiệp ước nhục nước mất chủ quyền để tiến vào chủ điện.
Thần tướng chấp hành mệnh lệnh thấy chúng thần ký rồi thì thở dài nhẹ nhõm.
Hắn rất sợ chúng thần tức giận rồi quay đầu đi luôn.
Nhưng nghĩ lại thì cũng không thể, hôm nay ai mà đi thì chính là vả mặt Thần vương đại nhân, sau này còn bị Thần vương đại nhân âm thầm nhớ thương.
Tứ đại Thần vương không ai dễ chọc, mà Phong thần đại nhân chính là người không nên dây vào nhất.
Nếu bị y nhớ thương, ngày lành chấm hết.
Sau khi chư thần tiến vào, một đội ngũ lắc lư tiến tới từ phía chân trời. Có người thấy tiên hồ tám đầu kéo tiên kiệu thì đều dừng bước.
“Vân Thần đại nhân tới.”
Người nọ vừa dứt lời, có người kinh hô, “Chiến Thần đại nhân cũng tới.”
Một đội thiên binh mặc giáp đầy khí thế cũng đang tiến về phía Phong Thần Cũng từ phía chân trời.
Chúng thần đều đứng cửa chào đón, không ai dám vào trước.
“Không biết Ngự Thần đại nhân có tới không nữa?” Có thiên thần nhỏ giọng nói.
“Chắc chắn sẽ đến.”
Quả nhiên, sau khi thiên thần kia nói xong, Ngự Thần cưỡi thất sắc hoả điểu đến.
Tứ đại Thần vương tề tựu là chuyện bao nhiêu năm qua chưa từng xảy ra. Hôm nay may mắn nhìn thấy, chư thần đều cảm thấy không uổng công đi chuyến này.
Đột nhiên, có người hỏi, “Theo các ngươi, lát các Thần vương đại nhân có bị bắt ký cái hiệp ước kia không?”
Người nọ suýt thì nói là hiệp ước không bình đẳng, nhưng nhớ mình còn đang ở Phong Thần Cung nên cẩn thận tìm từ.
Các thiên thần và thần nữ nghe xong đều lộ vẻ mặt cổ quái, có người hưng phấn, có người khẩn trương, có người lạnh nhạt quan sát.
“Theo bản thần thì hẳn là không.”
“Đúng vậy, dù sao họ cũng là Thần vương.”
Thần vương, sự tồn tại đứng đầu chư thần, bá chủ một phương.
Tứ đại Thần vương, mỗi người một phương, thực lực tương đương.
Ba vị Thần vương gần như đáp xuống cùng lúc, ba người hàn huyên xong rồi đi về phía Phong Thần Cung.
“Nếu Phong thần đại nhân thật sự bắt ba vị Thần vương ký, liệu ba vị Thần vương có thoả hiệp không?”
Chúng thần nghe vậy đều lộ ra ánh mắt chờ mong.
Vốn chư thần chỉ định ngoan ngoãn chờ đón tam đại Thần vương thôi, giờ cả đám đều nhón chân chờ mong xem họ sẽ đi vào thế nào.
Chư thần chờ xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, cả đám bừng bừng hứng thú, nhưng có người lại hốt hoảng.
Đó không phải ai khác ngoài đệ nhất Thần tướng của Phong Thần Cung.
Lúc này, Thần tướng thấp thỏm bất an chắn trước ba vị Thần vương, khiến cả ba hơi sửng sốt.
Có người hưng phấn nói, “Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi!”
“Vì sao bản thần lại kích động thế này!”
“Bản thần cũng thế!”
….
Thần tướng hành lễ với ba vị Thần vương, “Ba vị Thần vương đại nhân, đây là Phong Thần đại nhân bảo thuộc hạ đưa cho ba vị, mong ba vị đọc hết.”
Ba người nhìn nhau, ba cái ngọc giản trôi nổi bay lên, rơi vào tay ba người.
Sau khi xem xong, sắc mặt cả ba đều trở nên cổ quái, đặc biệt là Ngự Thần.
Chiến Thần rùng mình, “Đây là chuẩn bị riêng cho chúng ta à?”
Thần tướng nghe ra Chiến Thần không vui, lòng run run, nhưng khuôn mặt vẫn trấn định, “Không phải. Người tiến vào Phong Thần Cung đều phải làm theo quy củ trên đó.”
Vân Thần đại nhân cười ha ha, “Thú vị lắm. Bổn vương muốn xem thử nữ tử thế nào mới khiến hũ nút kia làm được đến mức này!”
Vân Thần đại nhân hoa tay, ngọc giản xuất hiện ấn ký của Vân Thần.
Hai Thần vương khác cũng hành động tương tự.
Ba ngọc giản vững vàng rơi vào tay Thần tướng.
Chúng thần cùng hành lễ, “Thần Vương đại nhân.”
Ba người đi qua chúng thần, chúng thần cũng theo sát sau đó.
Bên kia, Bắc Vũ Đường đang ngáp, vài tiên tì muốn thúc giục, nhưng thấy nàng mơ màng sắp ngủ thì lại không dám tiến lên giục.
Phong Thần đại nhân đã dặn là không được giục, không được làm nương nương cảm thấy mệt mỏi, nhưng giờ chúng thần đã đến cả rồi, chỉ chờ nàng thôi.
Nhưng nương nương lại thích ngủ như thế, khiến các tiểu tiên tì hầu hạ đều lo lắng.
“Chi Tử tỷ tỷ, phải làm sao đây?”
“Chờ thôi.”
Bắc Vũ Đường mở mắt ra thì thấy các tiên tì nôn nóng bất an đi qua đi lại.
Nàng nhìn thoáng qua sắc trời, nhớ hôm nay là ngày thành hôn, vội vàng đứng dậy.
“Người đâu.”
Các tiên tì đứng ở ngoài nghe được tiếng gọi thì vội vàng vào trong.
“Nương nương cuối cùng cũng tỉnh rồi. Khách khứa bên ngoài chỉ chờ mình người thôi đấy.” Tiểu tiên tì kia oán trách.
“Vì sao không gọi ta?” Bắc Vũ Đường nhìn tiểu tiên tì đó.
Tiểu tiên tì đó lập tức không dám tiếp lời nữa.
Tiên tì tên Chi Tử nói, “Nương nương, chúng ta giúp người thay y phục.”
“Được.”
Từng tầng thiên vũ linh sa được mặc lên, nữ tử vốn khuynh quốc khuynh thành giờ càng thêm thanh lệ tuyệt sắc.
“Nương nương thật đẹp, đẹp hơn cả thần nữ của Thánh Điện.” Tiểu tiên tì thực lòng khen.
Có người đẹp dáng vẻ.
Có người đẹp ý vị.
Có người lại đẹp từ trong ra ngoài, đẹp trời sinh.
Ngoài điện, Phong Ly Ngân yên lặng chờ đợi. Khi cửa điện từ từ mở ra, ánh sáng nhu hoà rơi trên khuôn mặt tuyệt mỹ ấy, đôi mắt sáng trong như nước tràn đầy tình ý đó lọt thẳng vào lòng y, khiến khuôn mặt lạnh lùng của y dần trở nên nhu hoà.
“Đường Nhi.” Phong Ly Ngân nắm tay nàng, cúi đầu nhỏ giọng nói với nàng, “Hôm nay nàng đẹp lắm.”
Hai người bước lên lưng Phương Hoàng, phía trước có mười sáu tiên hạc cùng kêu to, thất thải tường vân dần dâng lên theo cánh hạc, chiếu rọi toàn bộ Phong Thần Cung, cả Phong Thần Cung tựa như đặt mình trong thất sắc tường vân.
“Tới rồi.”
Trong đại điện, cùng âm thanh đó, vô số cánh hoa hồng nhạt rơi xuống, đội hỉ được tiên hạc dẫn lối chậm rãi tiến về phía họ.
Khi phượng hoàng đáp xuống, Phong Ly Ngân cẩn thận nắm tay đưa nàng xuống, vô số ánh mắt hướng về phía Bắc Vũ Đường, có người sáng mắt, có người lại tò mò đánh giá.
Người khiến người ta chú ý nhất hôm nay chính là Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường không hề nhút nhát hay khẩn trương, nàng thong dong bước lên bậc thang, cùng Phong Ly Ngân nắm tay đi đến đại điện.
Khi hai người đến cửa điện, chúng thần cùng chúc mừng.
“Chúc mừng Phong Thần đại nhân, chúc Phong Thần đại nhân và nương nương cầm sắt hoà minh, thọ ngang trời đất.”
Ba vị Thần vương cũng đánh giá Bắc Vũ Đường.
Chiến Thần sâu kín nói, “Không nhìn ra có gì đặc biệt.”
Ngự Thần cười nói, “Chuyện này chỉ có trải qua mới biết được thôi.”
Vân Thần nhướng mày, hứng thú hỏi, “Nói như Ngự Cảnh đã nếm thử rồi vậy, thế vì sao ngươi vẫn cô đơn một mình, không thấy giai nhân bầu bạn thế?”
Ngự Thần cứng đờ người, hung hăng trừng Vân Thần, “Vân Điền, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe câu “Chưa ăn thịt heo nhưng đã thấy heo chạy” ở phàm giới à? Nếu không như thế, tên Phong Dịch kia sẽ thành hôn?”
Chiến Thần gật đầu tán đồng.
Chiến Thần nhìn Phong Dịch che chở nữ nhân kia như thế thì thì thầm một câu, “Thứ này quá khủng bố, hai vị đừng có chạm vào.”
Từ khi Chiến Thần thấy bộ dạng chân chó của Phong Dịch, hắn âm thầm hạ quyết tâm, đánh chết cũng không chạm vào thứ gọi là “yêu” kia, khủng bố quá đi mất!