Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần, Ngươi Đoạt Diễn
Chương 5: Đích nữ trùng sinh (4)
Dư Duyệt thấy sắc mặt Yến Ngữ một mảng ngưng trọng, nên cũng không miễn cưỡng, thấp giọng nói:
“Chúng ta trước tiên rời khỏi nơi này.”
Nử tử Đại Sở tuy rằng không bị trói buộc như các thời đại trước, ngay cả đại môn cũng không được ra, nhưng danh dự và thanh danh còn quan trọng hơn cả sinh mạng, nếu có người biết được việc dơ bẩn của nàng, dù có thế nào thì thanh danh của nàng nhất định sẽ bị tổn hại.
Ấn đường Yến Ngữ xẹt qua nét kinh ngạc, lại nhớ tới quận chúa nhà mình luôn luôn thông tuệ, nàng nói vậy mà quận chúa cũng đoán được có chuyện. Trong lòng nàng như có tảng đá đè nặng, hai người các nàng hiện tại có thể đi ra ngoài, nhưng nếu có những người khác tiến vào bắt gặp cảnh tượng này đối với phủ Công chúa ảnh hưởng cũng không tốt.
Dư Duyệt biết được băn khoăn của Yến Ngữ, than nhẹ một tiếng. Tiến vào rừng đào bất quá chỉ là thuận theo cốt truyện, quy tắc của Thiên Đạo nếu muốn nàng trở thành trợ lực của Bạch Du Nhi, tất nhiên sẽ không có sự việc gì vượt khỏi dự liệu, cho nên nàng không lo lắng sẽ có người khác đi vào đây, bất quá nàng lại không thể nói cho Yến Ngữ.
Sau một phen cân nhắc, trước tiên Yến Ngữ vẫn nên đưa Dư Duyệt rời khỏi đây đã.
Nhưng trong lúc các nàng phải rời khỏi, Yến Ngữ đột nhiên nghe được động tĩnh từ một phương hướng khác, nàng nheo mắt lại khi nhìn thấy một mảnh góc váy bạch nguyệt biến mất ở sau cây đào.
“Yến Ngữ?” Dư Duyệt nhìn theo ánh mắt của nàng, cái gì cũng không thấy nhưng trong lòng lại rõ ràng mọi chuyện, chỉ là trên mặt không biểu lộ ra. Nàng nghi hoặc nhìn về phía Yến Ngữ.
“Không có việc gì, quận chúa, chúng ta mau đi ra thôi.” Yến Ngữ thu liễm hàn ý trong đáy mắt, chuyên tâm dẫn Dư Duyệt rời khỏi rừng đào.
Vừa tới phủ, Dư Duyệt liền để ám vệ đem sự tình bên trong bẩm báo cho mẫu thân nàng. Sau đó vì dấu đi tai mắt người khác, hai người làm bộ vẫn luôn ở bên ngoài ngắm hoa, hái cánh hoa.
“Bổn tiểu thư chính là không cho ngươi đi qua đấy, thì sao?”
Bỗng nhiên thanh âm cường thế kiêu ngạo vang lên, ánh mắt Dư Duyệt hơi đổi, nhìn theo phương hướng đó, khóe môi khẽ nhếch hiện lên ý cười nhàn nhạt.
“Quận chúa?”
Dư Duyệt thu lại tay áo vân cẩm tơ tằm, chậm rãi đi lên trước:
“Đi xem.”
Đến gần, chỉ thấy một nữ tử dung mạo mỹ lệ, mặt mày kiêu ngạo, ánh mắt sắc bén cầm roi da đặc chế chỉ vào nữ hài phẫn* vân cẩm có thêu khổng tước màu thạch lựu, dung mạo đồng dạng không tầm thường.
*Phẫn: Mặc
“Là nàng?” Ánh mắt Yến Ngữ trở lên lạnh lùng.
“Ân?” Dư Duyệt nghiêng mắt nhìn về phía Yến Ngữ.
“Hồi quận chúa, vừa rồi ở trong rừng đào không chỉ có người cùng nô tỳ.”
Dư Duyệt trong mắt xẹt qua một tia tinh quang, cũng không nói thêm.
“Quận chúa, có hay không?” Trong mắt Yến Ngữ hiện lên sát ý, ở hoàng tộc giết người diệt khẩu, nhổ cỏ tận gốc là chuyện thường ngày. Hơn nữa Bạch Du Nhi thanh danh quá kém, phẩm hạnh cũng không có, nếu nàng có ý muốn hủy hoại quận chúa thanh danh..
Dư Duyệt nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói:
“Hành động thiếu suy nghĩ.”
Dưới ánh mắt thanh lãnh không gợi sóng của nàng, Yến Ngữ cúi đầu.
“Là nô tỳ xúc động.”
Dư Duyệt cười nhạt:
“Yến Ngữ, giết người cũng không phải vạn năng.”
“Vâng.”
“Bạch Du Nhi, ngươi không cần quá đáng như vậy.”
Nữ hài tựa hồ bị Bạch Du Nhi làm cho tức giận đến cả người đều run lên, nhịn không được lớn tiếng trách cứ.
Bạch Du Nhi làm như không thấy lửa hận của nàng, hừ lạnh một tiếng, ngón tay bạch ngọc khẽ sờ hoa văn trên thân roi, ngữ điệu từ từ không nhanh không chậm:
“Ôi, Vệ đại tiểu thư, bổn tiểu thư như thế nào là quá phận? Bổn tiểu thư tại đây ngắm hoa vô cùng vui vẻ, nơi này nhiều người như vậy ngươi lại cố tình đâm phải ta, bổn tiểu thư còn muốn hỏi Vệ đại tiểu thư có phải hay không tới tìm giáo huấn đâu?”
Vệ tiểu thư bị nàng đổi trắng thay đen, tức giận tới mức sắc mặt nháy mắt trắng bệch, tiểu thư khuê các cho dù đấu đá lẫn nhau cũng là trong bông có kim, một ý tam vòng**. Nào ai lại giống Bạch Nhu Nhi lý luận như lưu manh, nhất thời bị nghẹn đến hộc máu:
“Bạch Du Nhi, ngươi.. Cưỡng từ đoạt lí.”
**một ý tam vòng: Ý là nói vòng vo tam quốc ấy ^^
“Bạch Du Nhi, nơi này là Công chúa phủ, không phải là nơi để ngươi giương oai.”
Quý nữ bên cạnh cũng không quen nhìn Bạch Du Nhi kiêu ngạo, hơn nữa tất cả quý nữ ở kinh thành không ai có ấn tượng tốt với Bạch Du Nhi. Vì vậy còn chưa biết sự tình như thế nào đã nhận định nàng lại ở đây gây chuyện thị phi, một đám nhảy ra chỉ trích nàng.
Bạch Du Nhi mắt lạnh nhìn các nàng cố làm ra vẻ mặt đoan trang nhưng lại nói ra những lời khinh thường bản thân. Nàng cười lạnh một tiếng, đời trước nàng luôn bị các nàng dắt mũi, nói những lời không hay chọc giận nàng, làm nàng mất khống chế, trước mặt người khác làm biết bao chuyện ngu xuẩn, thanh danh một ngày so với một ngày càng kém. Mọi người đều nói Đại Sở dưới chân thiên tử thái bình phồn hoa, nhưng lại không biết trong đó giết người không thấy máu mới là đáng sợ nhất. (LoBe cũng không hiểu câu này lắm)
Bang
Bạch Du Nhi hung hăng quăng roi, âm thanh thanh thúy vang lên, cánh hoa phiêu tán trong không khí, nháy mắt làm cho các quý nữ an tĩnh không ít.
“Nói đi a, như thế nào không nói tiếp?”
Thấy Bạch Du Nhi chậm rãi cười thanh âm nhu nhu, mọi người không tự chủ mà lạnh sống lưng nếu roi này rơi vào người các nàng, thậm chí là trên mặt.. sắc mặt các quý nữ đồng loạt trắng bệch.
“Bạch Du Nhi, nơi này chính là phủ Vĩnh Bình trưởng công chúa.”
Vệ tiểu thư tuy kiêng kị roi của nàng, nhưng hôm nay kẻ điên Bạch Du Nhi trước mắt mọi người làm nàng mất hết mặt mũi, nàng tất nhiên không cam lòng chịu thiệt, cắn răng đem cụm từ “Vĩnh Bình trưởng công chúa” này nhấn mạnh.
“Bổn tiểu thư tự biết nơi này là phủ Trưởng công chúa, bằng không ngươi cho rằng ngươi còn có thể đứng ở đây?”
Bạch Du Nhi tựa như nhìn ngốc tử liếc mắt nhìn nàng một cái, ý tứ rất đơn giản, nếu là ở bên ngoài, roi của ta đã sớm đã rơi xuống người của ngươi, làm gì còn để ngươi lải nhải dài dòng như bây giờ.
“Ngươi..”
“Đây là có chuyện gì xảy ra?”
Thanh âm trong trẻo như tiếng suối reo, lại mang theo ý cười nhợt nhạt, thanh âm mềm mại mà không yêu đuối truyền vào tai mọi người.
Các quý nữ cả kinh vội vàng xoay người, mắt thấy người chậm rãi đi tới, đẹp như minh nguyệt thanh phong, dáng người yểu điệu thướt tha, tỏa sáng nhưng không chói mắt, nàng chỉ lẳng lặng đứng ở kia, cây hoa đào nở rộ càng thêm điểm xuyến làm nền cho nàng.
Mọi người trong mắt có chút hoảng hốt, các nàng từ nhỏ đã được dạy dỗ lễ nghi nên vô cùng tự nhiên cúi người, hành lễ.
“Gặp qua Trường Ninh quận chúa.”
()
LoBe: Cụm từ in đậm đó LoBe hiểu đại khái là trăng sáng gió mát, nhưng có vẻ không hay nên giữ nguyên. Hihi
11/6/2019
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!