Mau Xuyên Nữ Phụ Phản Công: Nam Thần Mời Mắc Câu
Chương 6: Người thừa kế phản công (6)
【 Nhìn thấy có người khi dễ em, rất tức giận. Tại sao? —— Đàm Tử Hi 】
—————
Trong thế giới nội tâm của Đàm Tử Hi, đã nhìn trúng người nào đó, thì người
đó chẳng khác nào là của mình. Nếu đã là của mình, vậy người khác xúc
phạm đối phương chính là xúc phạm chính mình.
Chuyện như vậy, nhất định phải kiên quyết ngăn chặn, ai dám không sợ chết, cứ việc nhào lên, hắn sẽ giết chết kẻ đó.
Nhưng, hiện tại hắn chỉ mới có cảm giác với Tầm Mịch, chỉ đơn thuần yêu thích cô bé nhỏ nhắn này.
(Đơn thuần: đơn giản)
Có lẽ là bị nụ cười của cô hấp dẫn, cũng có lẽ là bị sự kiêu ngạo của cô
làm hắn kinh diễm. Tất cả đều làm hắn có chút không tự giác mà quan tâm, chăm chú nhìn mà không biết.
Lặng im nửa ngày, cũng không thấy
người nào mở miệng nói, ánh mắt của mọi người cũng luôn trốn trốn tránh
tránh, nhìn ra sao cũng thấy bọn họ đều có chút chột dạ.
(Chột dạ: làm điều gì đó sai trái sợ người khác phát hiện)
Thật ra, hiện tại trong lòng bọn họ cũng rất khổ sở, những hành động của Cầm đại tiểu thư đều là nghe người ta nói. Cái gọi là ba người biến thành
một cái chợ chính là như vậy.
Thật muốn làm người tới nói, ngọn nguồn lời đồn đãi là từ đâu mà đến.
Nhìn thấy mọi người yên lặng, Cầm Hoài Sắt lại thiếu chút nữa phát điên lần hai.
Cô ta vốn tính toán hết tất cả, nhưng lại không được như ý muốn, cô ta sao có thể cam tâm, đặc biệt là tại đây còn có người nọ.
(Cam tâm: bằng lòng, cam lòng)
“Chị, em biết chị không muốn chấp nhận những chuyện đó, em cũng tin tưởng chị, khẳng định là chị không có làm những chuyện đó”
“Nhưng không có lửa làm sao có khói, cuối cùng còn bị người ta truyền ra ngoài, đều không phải là những từ dễ nghe”
“Hôm nay là một ngày tốt, càng là ngày thành niên quan trọng nhất của chị, vẫn là không cần nghe những lời dơ bẩn đó”
Chớp đôi mắt to, giả vờ tội nghiệp, yếu đuối nhìn Tầm Mịch, ngón tay vo vo vạt áo, dường như đang rất bứt rứt.
Khiến Tầm Mịch thiếu chút nữa phun máu, đừng hiểu lầm, không phải bị chọc tức mà là bị ghê tởm.
Thứ con gái ngu xuẩn này thật sự cho rằng mọi người ở đây đều là người ngu
hết hay sao? Hay là cô ta cho rằng tất cả mọi người vẫn luôn đứng ở phía cô ta.
Những lời đó rõ ràng là chửi bới cùng trào phúng, cho dù tính người ngu, cũng có thể nghe ra.
Cái gì kêu ngày hôm nay là cái ngày tốt, không cần nghe những lời dơ bẩn.
Quả nhiên, là tâm cơ kỹ nữ, không phải vô duyên vô cớ mà người ta sáng tạo ra câu này.
“A… Phải không, nếu cô biết ngày hôm nay đối với tôi mà nói là một ngày rất quan trọng, vậy tại sao cô còn muốn tới?”
“Cô cho rằng tôi giống Cầm tổng, lúc nào cũng bị cô lừa dối xoay vòng vòng
hay sao? Tưởng mắt tôi cũng mù giống ông ta hay sao? Ha, ngu ngốc”
Nét mặt của Tầm Mịch tràn ngập sự khinh thường, hoàn toàn không che dấu.
Khóe môi nhẹ giương lên, nhìn Cầm Hoài Sắt giống như nhìn một con kiến.
“Cầm Tầm Mịch, Hoài Sắt là em gái ruột thịt của mày, mày tỏ thái độ gì vậy, mau xin lỗi em gái của mày cho tao ngay lập tức”
Cầm Thịnh tức giận đến mức đầu muốn bốc khói.
Con nhỏ này luôn nghe lời hắn, hắn nói một không dám nói hai. Ngày hôm nay, sao lại hỗn hào như vậy, dám cãi lời hắn.
Dự định muốn chờ qua ngày hôm nay sẽ tuyên bố cho Cầm Sắt vào công ty làm
việc, hiện tại xem ra không cần thiết cho nó mặt mũi làm gì, cứ vậy mà
làm thôi.
Đàm Tử Hi không vui, thân là cha sao có thể không công bằng như thế.
Đang chuẩn bị mở miệng, thì phát hiện Tầm Mịch lôi kéo bàn tay của mình, hắn nhanh chóng nhìn cô, thấy cô nhìn mình lắc đầu.
Đàm Tử Hi phản xạ có điều kiện nắm lại tay cô, mới phát hiện xúc cảm thật tuyệt, cảm giác … rất mềm mại.
Giống như là bông gòn, rất thoải mái còn mang theo một chút ấm áp.
Khắp nơi trong đầu nháy mắt tràn ngập bông hoa, cái loại cảm giác này … rất kích thích, cũng rất mê người.
Biểu tình trên gương mặt nhìn vẫn bình thường, nhưng thật ra trong lòng đã kinh ngạc đến không kềm chế được.
Tầm Mịch phát hiện hơi thở của anh chàng này có một chút biến hóa, cô nhanh chóng hiểu rõ … rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Trong mắt hiện lên một tia sáng cảm động, cô giống như trong lúc vô tình khiến nam chính yêu thích mình rồi.
“Hôm nay, vừa lúc Đàm tổng cũng ở đây, tôi cũng xin mượn cơ hội này, hướng mọi người tuyên bố hai chuyện.”
“Chuyện thứ nhất, chính là những lời vừa mới nói, Cầm Hoài Sắt, con gái út của tôi, sẽ chính thức trở lại nhà họ Cầm”
“Chuyện thứ hai, chính là chờ sau khi con gái út của tôi đủ mười tám tuổi sẽ đi vào công ty làm việc. Đến lúc đó, hy vọng mọi người giúp đỡ nhiều hơn”
Cầm Thịnh mang thái độ không muốn ai phản đối, cộng thêm bộ dáng cha hiền, nắm tay Cầm Hoài Sắt, cười kiêu ngạo.
Hai cha con còn đang đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn không phát hiện những lời này mang đến bao nhiêu chấn động?
Chủ của gia tộc nhà họ Cầm lại ở ngày sinh nhật của con gái lớn tuyên bố
cho phép con gái ngoài giá thú nhận tổ quy tông, đề tên vào gia phả nhà
họ Cầm, còn nói sau khi đủ mười tám tuổi sẽ đi vào công ty làm việc.
Điều này tỏ vẻ gì?
Những người ở đây không ai là không hiểu ý nghĩa của những từ đó.
Chính là nói cho Cầm đại tiểu thư biết, người thừa kế nhà họ Cầm không nhất
định là cô. Đây là ngang nhiên muốn hủy đi quyền thừa kế của Cầm đại
tiểu thư.
Mọi người tụ thành tốp ba tốp năm, nhỏ giọng đàm luận,
đa phần đều là thương hại thần Cầm đại tiểu thư, ánh mắt cũng quan sát
sắc mặt của cô.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông đứng cạnh cô, mọi người lại sững sờ một chút. Ngay sau đó là biểu tình vui
sướng khi người gặp họa.
Có kịch hay để xem rồi, sao Đàm tổng có thể mặc kệ người mà mình coi trọng bị người khác khi dễ kia chứ?
Chính xác.
Người mà Đàm Tử Hi bắt đầu chuẩn bị cưng chiều, không những vậy, hắn còn có
chút tình ý đối với đối phương. Bảo hắn làm sao có thể chấp nhận cô bị
người khác bắt nạt.
“Cầm tổng thật là thích nói giỡn, người thừa kế của nhà họ Cạm còn chưa có đi vào công ty”
“Thì đã gấp không chờ nổi, mà để một đứa con gái ngoài giá thú đi vào, ngài
cũng không sợ cổ phiếu của công ty đột nhiên rớt giá?”
Hắn đối
với ông già hồ đồ này một chút cảm tình cũng đều không có, đối với cái
thứ đang khóc lóc giả mù sa mưa kia càng là ghét hơn.
Nhưng, những lời nói này, là đã nói rất khách sáo cũng thuận tiện nói sơ một chút, đối với một công ty lớn mà nói.
Một chút gió thổi cỏ lay, đều là sẽ thương gân động cốt. Huống chi là một chuyện trọng đại như vậy.
Có lẽ, người khác sẽ không để bụng chuyện nhà của ngươi, nhưng những cổ đông cùng những người hợp tác kinh doanh thì lại khác.
Trước tiên, bọn họ sẽ xem xét nhân phẩm, sau đó mới quyết định mọi chuyện.
Nét mặt của Cầm Thịnh cứng đờ, Cầm Hoài Sắt thì khóc lóc thảm thiết. Lần này là thật sự đau lòng mà khóc.
“Anh Tử Hi, anh sao lại nói như vậy, em không có muốn đoạt vị trí người thừa kế với chị Tầm Mịch. Cha cũng không có ý gì mặt, anh sao có thể nói như vậy.”
Gương mặt biểu hiện ra ‘không thể tin được’, đôi mắt đã
khóc đến đỏ, giờ phút này nhìn, rất là yếu đuối mong manh, yêu cầu người ta đến yêu thương.
Đàm Tử Hi nhíu mày, trong mắt lạnh lẽo càng sâu.
“Cô rốt cuộc ai? Đừng nói như tôi cùng cô rất quen thuộc, tôi không quen biết cô”
Tầm Mịch thiếu chút nữa nhịn không được trực tiếp vỗ tay khen ngợi.
Thì ra, nam chính cũng có thể sắc bén như vậy.Chỉ là cô thật sự nghĩ muốn nói một câu.
Kỳ thật, cô cùng anh cũng không thân, aiiiii.
Chẳng qua, Tầm Mịch chỉ nghĩ trong lòng chứ không có nói ra, cô chỉ là nhìn trò hề này mà cảm thấy vô cùng buồn cười.
“Nếu Cầm tổng đều đã nói như vậy, Cầm Tầm Mịch tôi cũng không phải là loại
người không có giáo dưỡng, giống cái thứ người cứ mở miệng là muốn chết
muốn sống kia”
“Như vậy, 10 giờ trưa ngày mai, xin mời Cầm tổng mang theo cô con gái giỏi giang của ngài cùng luật sư đến công ty chờ tôi”
Nếu đã hết tình đoạn nghĩa, cô cũng không cần thiết nể tình.
Đừng cùng cô nói cái gì tình cha con trong mười tám năm, điều đó chỉ làm cô cảm thấy rất là mỉa mai, trào phúng.
Suốt mười tám năm, không phải tám năm, cũng không phải mười năm, đổi lấy kết quả như vậy, còn có cái gì gọi là tình cha con.
Có người, rõ ràng là máu mủ tình thâm lại đả thương mình đến khắc cốt. Có
người, không cùng chung huyết thống lại thật lòng yêu thương mình.
Tựa như giờ phút này, giống như Cầm Thịnh với Đàm Tử Hi!
Tầm Mịch đứng lên, Đàm Tử Hi cũng đứng lên theo, có chút lo lắng nhìn cô.
Trong lòng tức giận, ông già này thật là già quá rồi, tốt xấu chẳng phân biệt nỗi.
Trở về sẽ nói cho mẹ già biết, sau này có nhìn người thì đôi mắt phải đánh bóng một chút.
“Hiện tại, xin mời hai vị đi ra khỏi nhà tôi, nhà họ Cầm không chào đón các ngươi”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!