Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Chương 32: Nhiệm vụ thí luyện thứ hai 8
Cho dù thế nào, cũng là khác biệt nam nữ, không thể để nàng một tiểu cô nương đi lục lọi trên người một lão đầu.
Lão đầu cũng không nói nhảm, đối với Vũ Lai Bảo nói: “Ở.. Ở bên trong trong túi trên ngực ta, màu lam.. Lam..”
Vũ Lai Bảo nhìn lão giả ngay cả nói chuyện cũng tốn sức, không chờ lão ta nói hết lời đã duỗi tay lục lọi trong ngực lão giả, quả nhiên tìm được một túi da nhỏ, chế tác cực kỳ tinh xảo, rất mỏng nhưng dáng vẻ vô cùng bền chắc.
Vũ Lai Bảo mở túi ra, bên trong là mấy tấm ngân phiếu, vài khối bạc vụn và hơn mười miếng vàng lá, còn có ba cái bình rất nhỏ màu lam màu đỏ và màu đen. Vũ Lai Bảo cầm bình màu lam nhìn lão đầu, trong mắt mang theo dò hỏi.
Lão giả gật đầu một cái: “Chính là cái này.. Cái này, cho ta ba.. Ba viên..”
Lão đầu này cũng đã không thể tự mình mở ra cái bình nho nhỏ, Lâm Tịch hơi hối hận, vừa rồi trực tiếp lôi kéo Vũ Lai Bảo chạy trốn là xong chuyện, đoán chừng lão già lừa đảo này cũng chống đỡ không được bao lâu thì sẽ thật sự đi gặp thần tiên đấy.
Lão đầu miễn cưỡng dùng đôi tay run rẩy nuốt viên thuốc vào, nhắm mắt một lát, lúc mở mắt ra lần nữa, khí thế cả người cũng thay đổi!
“Mang lão phu đến nhà các ngươi.” Ý vị trong lời nói của lão đầu không cho phép từ chối, trong lòng Lâm Tịch lập tức không thoải mái, dù sao ta cũng cứu ngươi đúng không? Ngươi trở mặt vô tình như vậy thật sự được chứ?
Nhưng mà cũng không biết hôm nay Vũ Lai Bảo xảy ra chuyện gì, đầu giống như bị lừa đá, lão đầu bảo làm gì thì làm cái đó, thật sự là chỉ đâu đánh đó, ngay cả đối mặt Vũ cha hắn cũng không nghe lời như vậy.
Lão đầu mân mê mặt đất một lúc, xóa đi tất cả dấu vết lão ta để lại, rồi mở bình màu đen ra, từ bên trong đổ ra vài giọt chất lỏng trong suốt, chỉ một lát liền có một mùi hương kì lạ xông vào mũi.
Lâm Tịch và Vũ Lai Bảo cũng không biết lão đầu làm những việc này có dụng ý gì, chỉ ngây ngốc nhìn lão ta giày vò.
Sau một thời gian, lão đầu liền đứng dậy, thản nhiên nói: “Đi thôi!”
Trên vai lão đầu có thương tích, một thân áo trắng không nhiễm hạt bụi nhìn rất chói mắt, vì thế cầm tấm vải thô dính đầy bụi bẩn của Vũ Lai Bảo khoác lên vai, cũng có thể che giấu.
Cũng không biết lão đầu cho mình dùng là thuốc gì, rõ ràng một khắc đồng hồ trước vẫn còn thoi thóp ngay cả lời nói cũng nói không ra, kết quả sau khi ăn xong mặc dù không có sinh long hoạt hổ*, nhưng cũng bước đi như bay, tốc độ nhanh hơn so với Lâm Tịch một chút.
*Sinh long hoạt hổ (生龙活虎): Là thành ngữ tiếng Trung có nghĩa là khoẻ như vâm, mạnh như rồng như hổ, sinh khí dồi dào.
Mắt thấy một đường vô sự sắp đến cửa thôn, Lâm Tịch cẩn thận thêm một chút, vẫy tay gọi Vũ Lai Bảo tới: “Tiểu Bảo, ngươi đi nhanh một chút, nhìn xem trên đường về nhà có người hay không, nếu là không có ai thì không sao, có người lập tức gào to lên một tiếng.”
Vũ Lai Bảo sảng khoái đồng ý, đi vài bước vượt lên phía trước.
Lâm Tịch quay đầu, thấy trong mắt lão đầu hiện lên một chút khen ngợi: “Ngược lại nha đầu ngươi rất cẩn thận.”
Ấn tượng của Lâm Tịch đối với lão già lừa đảo này càng ngày càng kém, mặt đen lại nói: “Lão nhân gia ngài dưỡng thương tốt rồi, phủi mông chạy trốn một cái, chúng ta tiểu hộ nghèo còn phải ở đây kiếm sống đấy, tính mệnh cả nhà năm người, không dám không cẩn thận!”
“Yên tâm, có ta ở đây..”
Không đợi lão đầu khoác lác xong, Lâm Tịch liền lạnh lùng nói: “Cũng bởi vì có ngươi ở đây, ta mới không yên tâm!”
Lão đầu:.
Hai người dọc theo đường nhỏ đang đi về phía trước, bỗng nghe trước mặt truyền đến tiếng Vũ Lai Bảo âm lượng có thể so sánh với loa công suất lớn: “Lão Trung thúc, người muốn đi đâu vậy!”
Giọng nói tức giận của một lão đầu truyền tới: “Ngươi tiểu tử này, lớn tiếng như thế là muốn làm điếc tai lão già này sao? Dọa chết người.”
“Ha ha, không phải ta cố ý, gần đây cũng không biết thế nào, giọng lớn như vậy!” Đây là giọng cười làm lành của Vũ Lai Bảo, chẳng qua âm lượng phát ra to rõ, đoán chừng cũng có thể nhìn thấy đầu lưỡi.
Lâm Tịch vừa nghe cũng biết, chắc chắn lão Trung thúc đi về phía bên này, phải làm sao bây giờ? Vậy mà thấy vẻ mặt lão già lừa đảo kia không chút hoang mang còn cười xấu xa, giống như chờ nhìn đến chuyện cười của nàng, trong lòng Lâm Tịch buồn bực, không quan tâm đẩy lão đầu ngồi dưới đất, sau đó xoay người giả vờ ngồi phía sau lưng lão đầu, cầm sọt mây đặt ở bên chân, rồi cầm mũ rơm đan từ nhánh cây quạt mát, vừa vặn che kín thân ảnh của lão đầu.
Đợi đến lúc lão Trung thúc đi qua, Lâm Tịch đứng dậy, mang sọt trên lưng, đắc ý thè lưỡi làm mặt quỷ đối với lão đầu mặt đã đen đến mức có thể nhỏ ra mực: “Đi thôi!”
Ngược lại lão đầu cũng có thể nhịn, không nói một lời đi theo hai tỷ đệ đến sân nhỏ Vũ gia.
Lão đầu hỏi phòng nào là của Lâm Tịch, không chút khách khí đi vào, sau đó phân phó bọn họ nấu nước.
Cũng không biết Vũ Lai Bảo trúng tà gì, ngoan không tưởng tượng nổi, giống như lửa thiêu mông ôm bó củi tới, Lâm Tịch nhóm lửa nấu nước, lại giúp đỡ lão đầu rửa sạch vết thương, xé áo trắng trên người lão thành vải, rửa sạch sẽ dùng làm băng vải. Cũng may là mùa hè, đồ vật phơi khô rất nhanh, Lâm Tịch giúp lão đầu rắc một loại thuốc bột không biết lão ta mò ra từ nơi nào, rồi băng bó kỹ lưỡng vết thương cho lão.
Xét thấy thái độ ác liệt của lão, lúc Lâm Tịch buộc lại cố ý tay chân vụng về, hại lão đầu chịu thật nhiều đau khổ, nhưng mà lão đầu này thật sự kiên cường, không nói tiếng nào, sau đó Lâm Tịch cũng hơi ngượng ngùng, nên không đùa dai nữa.
Lão đầu chỉ nói một tiếng không nên quấy rầy ta, sau đó liền bất tỉnh ngủ mất.
Lâm Tịch lặng lẽ lôi kéo Vũ Lai Bảo ra khỏi phòng, nhỏ giọng hỏi Vũ Lai Bảo: “Không ai nhìn thấy chứ.”
“Ừm, cũng chỉ gặp lão Trung thúc. Nhị Nha, các ngươi làm thế nào tránh được, phía sau cũng không có gì có thể che giấu, ta cũng đã có thể nghĩ lần này xong rồi, chắc chắn lão Trung thúc sẽ nhìn thấy.”
Lâm Tịch gõ một cái lên đầu Vũ Lai Bảo: “Gọi Nhị tỷ!” Sau đó nói đại khái một lần, Vũ Lai Bảo càng nghe con mắt càng sáng: “Nhị Nha, không nhìn ra, ngươi thật sự thông minh đó!”
Lâm Tịch cúi đầu không nói, nhớ tới vẻ mặt lão già lừa đảo đen như đáy nồi, bị một nha đầu cưỡi ở trên cổ, đoán chừng bất kỳ một nam nhân cổ đại nào cũng sẽ coi là vô cùng nhục nhã, không phải ai cũng giống như Hàn Tín* có thể chịu đựng.
* Hàn Tín (230 TCN – 196 TCN): Thường được gọi theo tước hiệu là Hoài Âm hầu, là một danh tướng bách chiến bách thắng, thiên hạ vô địch, được Hán Cao Tổ Lưu Bang ca ngợi là “Nắm trong tay trăm vạn quân đã đánh là thắng, tiến công là nhất định lấy thì ta không bằng Hoài Âm hầu” thời Hán Sở tranh hùng.
Cùng với Trương Lương và Tiêu Hà, ông là một trong “Hán sơ tam kiệt” có công rất lớn giúp Hán Cao Tổ Lưu Bang đánh bại Hạng Vũ, lập nên nhà Hán kéo dài 400 năm.
Buổi tối Vũ cha Vũ mẹ trở về, lão đầu vẫn ngủ mê không tỉnh.
Vũ Lai Bảo giống như lập được nhiều công lớn líu ríu nói ra bọn họ gặp được lão thần tiên như thế nào, thông minh nhanh nhẹn như thế nào thần không biết quỷ không hay mang lão thần tiên trở về nhà, lúc ấy Vũ cha Vũ mẹ vừa nghe đã muốn đi qua bái kiến, Lâm Tịch cũng không biết làm sao giải thích đó là một lão già lừa đảo, cùng lão đầu nàng nằm mơ không có bất cứ quan hệ gì. Nhưng vừa thay đổi ý nghĩ, vẫn nên cứ tiếp tục hiểu lầm như vậy đi, lão đầu này một thân máu mười phần thì tám chín là kẻ thù truy sát gây ra, nếu như ăn ngay nói thật, đoán chừng lão đầu không đi, mỗi ngày Vũ cha Vũ mẹ sẽ sống trong lo lắng đề phòng, dứt khoát để mình một người lo lắng hãi hùng là được rồi.
Ta thiện lương cỡ nào ta chứ, Lâm Tịch tự mình cho điểm khen thưởng.
Hiện tại Lưu thị và Vũ cha đi đứng rất linh hoạt, cũng không còn đau đớn nhức mỏi khó nhịn mỗi khi trời mưa gió thổi, ấn tượng sâu sắc bởi đơn thuốc của lão thần tiên linh nghiệm, cho nên rất kính sợ đối với lão Tiên gia trong miệng Lâm Tịch, cả nhà lập tức quyết định, nhất định phải giữ kín như bưng, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào biết trong nhà có người như thế tồn tại.
“Vậy ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy thì sao?” Vũ Lai Bảo hỏi.
Lưu thị suy nghĩ, nói là biểu cữu bà con xa tới tìm người thân.
Cũng may vị trí phòng ở Vũ gia khá lệch, vì vậy chỉ đơn độc một cái nhà này, lẻ loi trơ trọi đứng ở hướng tây bắc của thôn, dưới tình huống bình thường, thật sự không có nhiều người đến trước cửa, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chắc hẳn bí mật này sẽ không được tiết lộ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!