Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính - Quyển 7 - Chương 13: Khi nam chính Ma đạo tà mị bị bẻ cong (13)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
32


Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính


Quyển 7 - Chương 13: Khi nam chính Ma đạo tà mị bị bẻ cong (13)


Edit: Khả Tịch Nguyệt

Beta: Snivy

– —————————

Đại hội đồ ma hôm nay, các đại thế gia cùng toàn bộ phân gia tề tựu tại Vân Phong cùng đến tham dự.

Triển gia ở đại lục Thương Vân cũng rất có danh vọng, Triển Nghê Thường gả cho giáo chủ Ma giáo, xét đến cùng vẫn yêu cầu Triển gia cho bọn họ cái công đạo.

Triển gia chủ thân là vai chính trong trận đại hội này, hoa phục khí vũ hiên ngang càng tôn lên sự tang thương lại không mất đi khí phách của ông ta, khi sắp đến buổi trưa, ông ta mở tay áo thuộc gia huy ra, dùng chân khí đem quyển trục đồ đằng nổi trong không trung, chân khí kim sắc hội tụ vào đó khiến tự thể dần dần hiển lộ ra ba chữ Triển Nghê Thường cứng cáp hữu lực.

“Mọi người đều biết, vì đích nữ Triển gia Triển Nghê Thường đắm mình trụy lạc, không tự mình tiến thủ. Sau khi phản bội thế gia còn làm vợ cho giáo chủ Ma giáo, hành động này chính là kín đáo sỉ nhục tu giả chính đạo. Tại đây! Ta Triển Cổ Diệu —— gia chủ đời thứ năm của Triển gia, đem nghịch nữ Triển Nghê Thường này, khai trừ ra khỏi gia phả, từ đây Triển Nghê Thường cùng Triển gia không còn quan hệ, bắt đầu từ ngày hôm nay!”

Nói xong, chân khí quấn quanh cổ kiếm trong tay Triển Cổ Diệu, dùng sức bổ vào ba chữ Triển Nghê Thường.

Ánh vàng giống như pháo hoa rơi xuống làm người xung quanh thổn thức, trong đám người, ánh mắt Triển Nhu Đại đắc ý, kiêu ngạo được che giấu thực tốt. Tên Triển Nghê Thường ở trên gia phả đã hoàn toàn biến mất, điều này như một nghi thức, cũng như phủi sạch quan hệ.

Kỳ Ngôn ngồi sau Kỳ Thiên Hành, yên lặng không tiếng động.

Thấy bộ dáng nhi tử nhà mình buồn bực không vui, Kỳ Thiên Hành nhìn kỹ phía trước: “Có một số việc, cũng không phải đơn giản như mặt ngoài ngươi thấy.”

Kỳ Ngôn biết, lời này là nói cho mình nghe.

Y chỉ cho là Kỳ Thiên Hành hiểu lầm nên an ủi y, lại không nghĩ rằng đây là một ý tứ khác của Kỳ Thiên Hành.

Biết tử chi bằng phụ, có lẽ ngay lần đầu tiên Kỳ Ngôn đi Ma giáo, Kỳ Thiên Hành đã sớm biết rõ.

(*) Biết tử chi bằng phụ: 知子莫若父: Không ai hiểu con trai hơn cha cả.

“Phụ thân, Triển gia có phải là muốn để Triển Nhu Đại lên đích nữ không?” Kỳ Ngôn hỏi, ngữ khí mang theo một tia không tán đồng: “Nhưng thứ nữ chính là thứ nữ.”

“Triển Cổ Diệu bất quá là muốn phủi sạch quan hệ với Triển Nghê Thường.”

“…” Kỳ Ngôn không nói chuyện nữa, mà là cười trào phúng ở trong lòng.

Cái gọi là chính đạo, so ra có khi còn kém hơn cả Ma giáo giết người như ma.

Hết thảy đều phi thường thuận lợi tiến hành, Kỳ Ngôn chỉ nghĩ là đi theo phía sau Kỳ Thiên Hành xem náo nhiệt, xem hết rồi càng tốt.

Sắp kết thúc, cũng không có phát sinh bất cứ chuyện gì, Kỳ Ngôn nghĩ thầm cốt truyện hẳn là không phải lần này, liền chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, lại bị Triển Cổ Diệu mang theo Triển Nhu Đại ngăn cản.

“Hiền chất mấy ngày gần đây có tốt không?” Triển Cổ Diệu ra vẻ một bộ quan tâm: “Nghe nói ngươi đem chính mình nhốt ở trong phòng, ta thực sự rất lo lắng, dù sao cũng nhìn ngươi và Nhu Đại cùng lớn lên, tựa như nhi tử của ta vậy.”

Kỳ Ngôn cười lạnh trong lòng, trên mặt lại làm đủ tư thái: “Làm phiền bá phụ lo lắng.”

“Ai, thật ra ta cũng còn tốt, chẳng qua Nhu Đại lại lo lắng không thôi, năm lần bảy lượt muốn đi xem ngươi…”

“Phụ thân!” Triển Nhu Đại Phía sau thẹn thùng kêu lên.

“Tốt lắm, nữ nhi nhà ta thẹn thùng, ta liền không nói nữa!” Triển Cổ Diệu cười ha ha.

Kỳ Ngôn mặt không có biểu tình nhìn hai cha con này ở trước mặt mình diễn trò, nghĩ thầm ta đành lẳng lặng coi các ngươi diễn kịch vậy…

Bên kia Kỳ Thiên Hành chuẩn bị rời đi, nếu Kỳ Ngôn không đuổi theo kịp, có lẽ sẽ bị cha con Triển gia kéo đi ôn chuyện gì đó. Nhưng chính Kỳ Ngôn một chút cũng không muốn đối mặt với này hai con người đeo cái gương mặt giả tạo này, liền giơ tay lên, cung kính nói: “Bá phụ, nhị tiểu thư, nếu không có việc gì, Kỳ Ngôn liền cáo từ trước.”

“Ai, hiền chất.” Triển Cổ Diệu từ từ đánh tiếng: “Đừng cứ kêu nhị tiểu thư hoài chứ, Nhu Đại hiện tại là đại tiểu thư của Triển gia ta.”

Kỳ Ngôn mặt không đổi sắc: “Hiền chất cáo từ.”

“Ngươi —”

“Có vẻ như ta tới chậm rồi.”

Triển Cổ Diệu còn chưa nói xong, đã bị một âm thanh khác từ trên trời giáng xuống đánh gãy.

Trong nháy mắt nghe được âm thanh kia, Kỳ Ngôn liền ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một thân áo dài ám sắc từ trước mắt xẹt qua, dâng lên một mảnh bụi bậm.

Chờ đến trần ai lạc định, một nam một nữ đã nghiễm nhiên đứng ở trung tâm đồ ma đài.

(*) Trần ai lạc định: Mọi thứ đã xong xuôi, lắng xuống.

Nữ nhân kia đúng là Triển Nghê Thường vừa mới bị xoá tên, mà nam nhân…

Kỳ Ngôn ngơ ngác nhìn nam nhân kia, trong mắt là kinh hỉ cùng không thể tin, cuối cùng toàn bộ hóa thành thống khổ cùng cô đơn.

Quay đầu đi chỗ khác, Kỳ Ngôn không hề nhìn phương hướng tuấn nam mỹ nữ đang đứng kia.

Triển Nghê Thường trải qua phi thường tốt đẹp, Lâu Cốt Tu cùng nàng đến đây làm cho nàng cực kỳ có mặt mũi. Khi nhìn đến Triển Cổ Diệu mang theo Triển Nhu Đại đứng chung một chỗ với Kỳ Ngôn, trong lòng nàng lại là dị thường phẫn hận.

Ả Triển Nhu Đại này, cứ mãi như vậy, cái gì cũng phải đoạt cùng mình…

Còn lại Lâu Cốt Tu đem toàn bộ phản ứng của Kỳ Ngôn rơi vào đáy mắt, ánh mắt hắn hơi trầm xuống, trên mặt hiện ra một tia không vui.

Tại sao có thể làm lơ mình chứ? Không phải nói thích mình sao?

Tuy rằng không có ai đáp lại, nhưng tâm trạng Lâu Cốt Tu đã xảy ra biến hóa.

“Nghịch nữ!” Triển Cổ Diệu lập tức phát hỏa, tức giận đè ép nãy giờ trong lúc nhất thời đều phóng thích, toàn bộ chân khí hội tụ trên thân kiếm, làm tốt tư thái chuẩn bị chiến tranh.

Triển Nhu Đại ra vẻ kinh hách đi qua chỗ của Kỳ Ngôn, làm như chấn kinh thấp giọng gọi: “Kỳ Ngôn ca ca…”

Kỳ Ngôn vừa định nói ngươi cút xéo cho lão tử, âm thanh Lâu Cốt Tu bên kia liền vang lên.

“Triển gia này cũng thật là hồ đồ a, xoá tên thì coi như huỷ bỏ đích nữ? Này thật là thiên đại chê cười.”

(*) Thiên đại chê cười: Trò đùa lớn, chuyện cười của thiên hạ.

Con ngươi Lâu Cốt Tu phiếm tà quang tỏa sáng cố định trên mặt Triển Cổ Diệu, khóe miệng gợi lên độ cung hiện lên hết thảy trào phúng.

“Triển Nghê Thường không chết, cả đời Triển Nhu Đại chỉ là thứ nữ.”

Triển Nghê Thường nghe vậy, tuy trong lòng có một tia không thích hợp, nhưng rất nhanh liền đắm chìm trong hành động bảo hộ của Lâu Cốt Tu.

Cái nàng thấy được, là Lâu Cốt Tu tranh thủ thân phận vì nàng.

Đắc ý cùng vui sướng hiện lên trên mặt, Triển Nghê Thường nhìn Triển Nhu Đại, vẻ mặt cười lạnh: “Muội muội, đã lâu không gặp.”

Triển Nhu Đại ra vẻ ủy khuất mà nhìn Triển Nghê Thường, hai mắt còn thường thường nhìn Kỳ Ngôn: “Tỷ tỷ, ngươi với ta chưa từng liên quan, ta chỉ thích Kỳ Ngôn ca ca mà thôi… Ngươi đã gả chồng, cũng không nên quản chuyện của chúng ta nữa, đúng không?”

Nghe xong, Kỳ Ngôn hết sức choáng váng (*).

(*) Nguyên văn: mộng bức: choáng váng, khó hiểu cực độ trước chuyện đang diễn ra, hay bất ngờ gặp phải.

Nữ nhân này sao lại thế này? Như thế nào đem mình kéo vào? Lời này như có ý tứ khác, cứ giống như là bọn họ đã đính hôn rồi vậy…

Vừa định phản bác, liền nghe thấy Triển Nghê Thường tức giận gầm rú.Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

“Ngươi, đồ tiện nhân! Nếu không phải các ngươi khi dễ ta, thì làm sao ta sẽ rời khỏi Kỳ Ngôn ca ca chứ?!”

“Tỷ tỷ, lời này không thể nói bậy, ta chưa bao giờ khinh nhục ngươi.” Giọng nói Triển Nhu Đại vừa chuyển, nhắm ngay Kỳ Ngôn, tràn đầy đáng thương nói: “Kỳ Ngôn ca ca, tỷ tỷ bàn lộng thị phi như vậy, kêu ta làm thế nào cho phải?”

(*) Bàn lộng thị phi: Nói chuyện vô nghĩa, nói điều không nên nói.

“Ngươi ——!” Triển Nghê Thường tức giận đến phát run, ánh mắt cũng hướng về phía Kỳ Ngôn.

Kỳ Ngôn trầm mặc nhìn Triển Nhu Đại, sau một lúc lâu mới hơi hơi lui một bước.

“Nhị tiểu thư, ta không thích ngươi, đừng có dây dưa với ta. Hơn nữa, đây là chuyện nhà Triển gia của các ngươi, không liên quan đến ta.”

Nói xong, y không nhìn bất luận người nào, thẳng tắp đi đến chỗ Kỳ Thiên Hành.

Triển Nhu Đại bị bỏ rơi mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, sắc mặt không tốt lắm, nàng nhìn bóng dáng Kỳ Ngôn, hung hăng mà cắn răng một cái: “Chẳng lẽ ngươi muốn vứt bỏ ta sao? Muốn bội tình bạc nghĩa sao?”

Giọng nói vừa dứt, bốn phía một mảnh yên tĩnh.

Bước chân Kỳ Ngôn đi về trước dừng lại, cả người tản mát ra một cổ hơi thở âm lãnh. Y quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Triển Nhu Đại.

“Ta cho rằng ngươi sẽ gần gũi nhiều hơn, lại không nghĩ rằng ngươi không biết liêm sỉ như thế, hôm nay thật là làm ta mở rộng tầm mắt.”

Triển Nhu Đại bị nhìn đến phát run, lại cường ngạnh nói: “Ta nói sai cái gì? Ngươi vốn chính là bội tình bạc nghĩa!”

Triển Nghê Thường khiếp sợ nhìn Kỳ Ngôn, thanh âm run rẩy: “Kỳ Ngôn ca ca…?”

Quả thực không hiểu được ý nghĩa hôm nay đến đây ở chỗ nào, Kỳ Ngôn không nghĩ tới Triển Nhu Đại không biết xấu hổ như vậy, cũng không nghĩ tới cốt truyện sẽ phát triển như thế này, lúc này hắn chỉ muốn chạy nhanh rời khỏi đây.

Xoay người muốn nhanh chóng rời khỏi, nhưng phía sau lại truyền đến tiếng gầm lên giận dữ.

“Thì ra tiểu tử ngươi đã sớm chiếm hữu nữ nhi của ta! Chịu chết đi!”

Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

__end chương 13 TG5__

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN