Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính - Quyển 7 - Chương 18: Khi nam chính Ma đạo tà mị bị bẻ cong (Phiên ngoại)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
35


Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính


Quyển 7 - Chương 18: Khi nam chính Ma đạo tà mị bị bẻ cong (Phiên ngoại)


Edit: Khả Tịch Nguyệt

Beta: Snivy

– ——————————

Xuân về hoa nở, trong nháy mắt, là một khởi đầu của mùa xuân lần nữa.

Kỳ Ngôn mơ mơ màng màng từ trên giường lớn của giáo chủ bò dậy, cúi đầu một cái, liền thấy điểm điểm hồng ấn điểm xuyết trên làn da lộ ra bên ngoài của mình.

Sắc mặt lập tức ửng đỏ, Kỳ Ngôn cắn răng, hướng về ngoài cửa la lên một tiếng: “Đại Tra Tử!”

Một bóng dáng màu đen phi nhanh lại đây, nằm ở mép giường.

Kỳ Ngôn vuốt đầu Ngao Luân, nói: “Một lát nữa Lâu Cốt Tu vào đây, ngươi liền cắn hắn cho ta!”

“Cắn ta?”

Ngoài cửa truyền đến âm thanh cười như không cười của Lâu Cốt Tu, Kỳ Ngôn trừng mắt, ồn ào: “Đương nhiên là cắn ngươi!”

“Vì sao cắn ta?” Lâu Cốt Tu mặc trường bào trên thân, thân hình dị thường cao gầy và rộng lớn: “Ta không đồng ý để ngươi dạy Ngao Luân mấy cái lung tung đó.”

“Bởi vì ngươi cắn ta!” Kỳ Ngôn đem cánh tay vươn tới, cổ cùng trên vai đều là dấu vết bị mút vào: “Ngươi xem nơi này, còn có nơi này, ngươi dám nói không phải ngươi làm?!”

“Là ta làm thì như thế nào, đêm qua cũng không biết là ai ở bên tai ta nói muốn…”

“Ô oa! Câm miệng, câm miệng, đừng nói!” Kỳ Ngôn đỏ bừng mặt, trong ánh mắt tiếu ý của Lâu Cốt Tu, chính mình chui vào trong chăn chơi trốn tìm.

Lâu Cốt Tu cười khẽ ra tiếng, vỗ vỗ y, nhẹ giọng nói: ” Đứng dậy, ngươi nên trở về nhìn xem.”

Một năm trước, Kỳ Ngôn rời khỏi Kỳ gia, không chỗ để đi, nghĩ tới nghĩ lui, trộm trà trộn vào Ma giáo, tránh ở nhà gỗ nhỏ của Ngao Luân. Mỗi ngày ăn thịt heo tỳ nữ đưa tới, đương nhiên, y nướng chín mới có thể ăn.

Sau đó, Lâu Cốt Tu phát hiện y, từ đây về sau, y liền ở trong Ma giáo, thật thật tại tại làm một con sâu gạo.

Lâu Cốt Tu không thể không nuôi y, cũng nguyện ý nuôi y, mỗi ngày thấy y lắc lư ở trước mặt mình, đều cực vui vẻ.

Thời gian đần trôi, rốt cuộc Triển phủ trong các thế gia ngay cả một chút mặt mũi cũng không có, Thành gia cùng Vinh gia tự nhiên bảo vệ Kỳ gia, chuyện ở đài đồ ma vừa xong, khiến quan hệ của Kỳ Thiên Hành cùng Triển Cổ Diệu hoàn toàn chuyển xấu.

Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

Thanh danh Triển Nhu Đại cũng rách nát theo đó, một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng Triển Nhu Đại liền thành dâm phụ không biết xấu hổ trong miệng dân chúng, trước không nói đến việc công chúng nghe nhìn lẫn lộn, nhưng vì tư dục của chính mình mà bức bách cường cưới thiếu gia Kỳ gia, quả thực là ác liệt đến cực điểm.

Nghe nói, cuối cùng Triển Nhu Đại chỉ gả được cho một gã thiếu gia phú thương, là thiếu gia thấp bé mập mạp, lấm la lấm lét kia.

Kỳ Ngôn đối với chuyện này vốn rất lười nghe ngóng, nhưng sau khi Lâu Cốt Tu biết y rời khỏi Kỳ gia, sẽ thường xuyên tìm hiểu chút tin tức của chính đạo, rồi ra vẻ vô tình nói cho y nghe.

Kỳ Ngôn biết, Lâu Cốt Tu là vì muốn làm trọn đạo hiếu tâm cho y.

Kỳ gia đối với bên ngoài tuyên bố, Kỳ Ngôn rơi xuống huyền nhai đến nay vẫn chưa tìm được. Ngay từ đầu có người hoài nghi, còn nói ở trên phố hoặc là cửa hàng có thấy qua Kỳ Ngôn, nhưng ngày đó đã qua lâu rồi, nên không có người nghĩ đến những việc gặp lại này.

Thật ra Kỳ Ngôn không cố tình giấu diếm thân phận của mình, mà là tự do tự tại trải qua sinh hoạt của riêng y.

Lúc ban đầu, y vứt bỏ thân phận thiếu gia, đem toàn bộ những chuyện mà chính mình muốn làm lại bị thân phận thiếu gia Kỳ gia này hạn chế đều thay đổi. Khiến cho Lâu Cốt Tu rất không vui, cái khác không nói, vậy mà có một lần Kỳ Ngôn đi thanh lâu…

Khụ khụ, nhắc lại chuyện xưa thì thật không thú vị.

Rời nhà đại khái năm tháng sau, ban đêm một ngày nào đó, Kỳ Ngôn lặng lẽ về nhà. Đứng ở trước cửa sương phòng cha mẹ, dùng ngón tay thọc một cái lỗ ở trên cửa sổ giấy, nhìn vào bên trong.

Kỳ phụ Kỳ mẫu sớm đã đi ngủ, Kỳ Ngôn chỉ là muốn biết bọn họ sống tốt hay không.

Ba ngày liên tiếp, mỗi ngày Kỳ Ngôn đều đi thọc cửa sổ giấy.

Buổi tối ngày thứ tư, y vừa muốn thọc cửa sổ giấy, cửa sổ liền bị mở ra.

Kỳ Thiên Hành khoác một kiện áo ngoài, cau mày đứng ở bên trong: “Ta đoán một cái đã biết là cái tên tiểu tử thúi nhà ngươi này! Ngươi trở về làm chi?”

Bị bắt gặp, Kỳ Ngôn cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Muốn nhìn ngài cùng mẫu thân…”

“Nhìn thì nhìn đi, cần gì thọc cửa sổ giấy! Lão tử dán cửa sổ ba ngày liên tiếp rồi đó!”

Kỳ Ngôn ủy khuất bẹp miệng: “Không thọc thì không nhìn thấy a…”

Kỳ Thiên Hành nhìn bộ dáng này của y, phất phất tay: “Được rồi, lần sau muốn tới thì nhanh một chút, chọn thời gian mà nương ngươi chưa ngủ để nàng nhìn ngươi một chút. Đỡ phải mỗi ngày khóc với ta, oán ta đuổi đi ngươi.”

Kỳ Ngôn nghe vậy liền sửng sốt, khiếp sợ thật lâu, không thể tin tưởng nói: “Ngài, ngài đồng ý cho ta trở về?”

“Ai đồng ý!” Râu Kỳ Thiên Hành vừa động: “Lặng lẽ trở về thăm nương ngươi, đừng làm cho những người khác phát hiện!”

Được chấp thuận, Kỳ Ngôn phi thường vui vẻ: “Dạ, con đã biết!”

“Tiểu tử ngốc…”

Kỳ Thiên Hành hừ nhẹ một tiếng, đóng cửa sổ lại.

Bắt đầu từ hôm ấy, mỗi khi đến ngày hẹn trong nhà, Kỳ Ngôn sẽ lén lút chạy về, có khi bồi Kỳ mẫu làm việc nhà, có khi cùng Kỳ phụ chơi cờ, ngày qua ngày dường như không có gì khác biệt với trước kia.

Sau này, một lần may mắn vô tình, Kỳ Ngôn mới biết được, một khắc ngày đầu tiên y bước vào Ma giáo kia, Kỳ phụ sớm đã biết rõ.

Y đối với ” tên sai vặt ” Lâu Cốt Tu sinh ra cảm tình, đi tham gia hôn lễ của Triển Nghê Thường, những việc đó, Kỳ Thiên Hành đều biết.

Cũng bởi vì biết được hết thảy, cho nên thừa dịp Kỳ Ngôn rơi xuống vực sâu, liền đơn giản dùng cớ này cho y sự tự do, phóng túng y đi làm chuyện mà y muốn làm, cùng người y thích không hề có băn khoăn mà ở bên nhau.

Kỳ phụ thấu hiểu cho làm Kỳ Ngôn rất kinh ngạc, vì ở cổ đại, lão nhân có thể có giác ngộ như vậy là ít càng thêm ít.

Ngược lại với Kỳ phụ, Kỳ mẫu lại phi thường không hiểu chuyện đó, rất nhiều lần nàng đều lôi kéo tay Kỳ Ngôn, ngàn dặn dò vạn dặn dò nhất định phải đoạn tuyệt với Lâu Cốt Tu, không có nữ nhân Triển Nhu Đại trong ngoài không đồng nhất kia, nàng có thể tìm được cô nương khác tốt hơn cho Kỳ Ngôn.

Mỗi một lần Kỳ Ngôn đều từ chối, bởi vì y một khắc cũng không có ý muốn bỏ rơi Lâu Cốt Tu.

Một năm, ngẫu nhiên gặp Vinh An Thăng vài lần, đối với lựa chọn của Kỳ Ngôn, Vinh An Thăng quyết định ủng hộ.

“Ta không để ý quyết định ngươi chọn… Nhưng thật sự là không muốn thẳng thắn với Thành Kha cùng Thành Trúc sao?” Vinh An Thăng nhẹ giọng nói: “Thành Trúc vẫn luôn cho rằng ngươi không còn nữa, mỗi lần nhắc tới ngươi đều khóc.”

Kỳ Ngôn nhấp môi, nhẹ nhàng lắc đầu: “Tùy duyên đi, nếu tương lai thật sự trốn không xong, liền nói cho bọn họ.”

Chuyện của Kỳ Ngôn và Lâu Cốt Tu, người biết đến càng ít mới tốt.

Đoạn tình cảm này xem như giấu trong tối, ở chỗ này một năm không sao, về sau có lẽ một ngày nào đó sẽ bị phát hiện, bị nước miếng thế nhân bao phủ, phỉ nhổ, nhưng Lâu Cốt Tu cùng Kỳ Ngôn đều không sợ, vậy thì không có gì phải lo lắng thêm nữa.

Đầu mùa xuân, mầm non nhỏ màu xanh lục vừa mới lộ ra. Tuy rằng không khí tươi mát, lại mang theo một tia lạnh lẽo không hoàn toàn rút đi.

Kỳ Ngôn đứng trước một tòa thanh sơn có thác nước và tiểu trúc, cảm nhận được trúc hương trong rừng trúc thổi tới.

“Kỳ Ngôn ca ca.” Âm thanh Triển Nghê Thường truyền đến, Kỳ Ngôn nhìn qua, chỉ thấy Triển Nghê Thường một thân bạch y phá lệ mỹ lệ.

“Nghê Thường, thân thể của ngươi vẫn tốt chứ?”

Triển Nghê Thường tự mình rơi xuống vực, người ngâm nước lạnh băng hàn, làm cho hàn tà nhập thể. Hiện tại trạng thái tinh thần nàng không tốt bằng trước đây.

Lâu Cốt Tu đem nàng an bài trong tiểu trúc này, không có người làm bạn, chỉ có một tỳ nữ cùng dược liệu vô tận.

Triển Nghê Thường ngồi bên cạnh Kỳ Ngôn, nhẹ nhàng khụ khụ, nói: “Ngươi có thể tới thăm ta, ta thực vui vẻ.”

“Nghê Thường, ta là ca ca ngươi, tới thăm ngươi là điều đương nhiên.”

Triển Nghê Thường cười khẽ, không có đáp lại lời y nói, mà là hỏi một vấn đề khác.

“Ngươi cùng giáo chủ có khỏe không?”

Kỳ Ngôn gật đầu: “Rất khoẻ.”

“Vậy là tốt rồi…” Triển Nhu Đại nỉ non.

Kỳ Ngôn nhìn chằm chằm mặt nghiêng tái nhợt của nàng hồi lâu, chủ động hỏi: “Nghê Thường, ngươi còn thích Cốt Tu sao?”

Triển Nghê Thường sửng sốt, nhìn ánh sáng nhu hòa lại sạch sẽ trong mắt y.

Kỳ Ngôn câu môi cười, tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi còn thích ta không?”

Lần này, Triển Nghê Thường không biểu hiện ra sự khó hiểu, ngược lại đương nhiên nhìn về phương xa.

“Không, có lẽ ta thích, vẫn luôn không phải là các ngươi.”

Không phải Kỳ Ngôn, cũng không phải Lâu Cốt Tu.

Không tiếp tục hỏi nữa, Kỳ Ngôn nhẹ nhàng thở ra.

Hết thảy đều trần ai lạc định.

Có lẽ Triển Nghê Thường sẽ ở trong tiểu trúc này chờ đợi cả đời; có lẽ rất nhiều năm tương lai về sau, Kỳ Ngôn đều lén lút hồi phủ hiếu kính cha mẹ; Thành Kha cùng Thành Trúc có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không biết Kỳ Ngôn còn sống…

Có lẽ sẽ không được chúc phúc, nhưng Kỳ Ngôn và Lâu Cốt Tu vẫn rất thích nhau như cũ.

“Có lẽ” chuyện sau đó, ai biết được nó như thế nào chứ.

Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

[ Khi nam chủ ma đạo tà mị bị bẻ cong ( phiên ngoại xong) ]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN