Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 193: Hắt bắt, chính là ta bắt
Edit: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa
Đập đầu xong, Nam Tầm giấu miếng da thú đoạt được của dã nhân kia đi, nếu không cô cũng không biết phải giải thích cho tộc nhân thế nào.
Có chừng bảy, tám tộc nhân chạy về đằng này, người cầm đầu chính là A Thạch, anh trai của A Khê, một trong những dũng sĩ của bộ lạc.
A Thạch chạy tới với vẻ hơi tức giận: “A Khê, sao em lại chạy lung tung nữa rồi? A huynh đã nói với em bao nhiêu lần, đừng có một mình chạy đi lung tung!”
Nam Tầm nghe được hai chữ “a huynh”, đôi mắt bỗng thấy hơi chua xót. Cô thấy được từ trong trí nhớ A Khê, A Thạch đối với A Khê rất tốt, đáng tiếc A Khê không hiểu chuyện, cho rằng người khác tốt với mình là chuyện đương nhiên. Tuy hai năm qua A Thạch đã bị cô em gái kiêu căng làm cho nản lòng thoái chí, nhưng vẫn một mực yêu thương cô.
“A huynh.” Nam Tầm mềm mại kêu một tiếng.
A Thạch ngẩn người, sắc mặt nhất thời dịu lại, nhưng anh lập tức nhớ tới điều gì, vẻ mặt trở nên vui vẻ: “A Khê, em không ngốc nữa rồi! Em khôi phục?”
Nam Tầm ngại ngùng mà cười cợt, sau đó vén tóc lên cho anh nhìn cái bao lớn trên trán: “A huynh, đầu của em không cẩn thận đụng vào tảng đá, sau đó đã khôi phục. A huynh, sau này em sẽ không để a huynh và a đạt* thêm phiền nữa.”
[i]*A đạt: cha, a huynh: anh trai[/i]
Không chờ A Thạch lộ vẻ vui mừng, Nam Tầm lập tức chỉ con heo rừng cách mấy mét phía sau: “A huynh xem kìa, em vừa bắt được một con lợn lớn.”
Tiểu Bát bỗng nói chen vào: “Đồ không biết xấu hổ, đó vốn không phải ngươi bắt!”
Nam Tầm mặt không đỏ tim không đập nhanh, nói: “Ta đã treo dã nhân kia lên cây, hắn bắt chính là ta bắt.”
Tiểu Bát:…
A Thạch cùng mấy tộc nhân phía sau đều khiếp sợ.
Đây chính là con thú mà mấy người đàn ông cũng phải phí thật nhiều công sức mới có thể bắt được đó!
Trời ạ, A Khê lại có thể dùng tay không mà bắt được một đầu thú lớn?
Nam Tầm sợ mấy người không tin nên giải thích: “Là tôi may mắn mới bắt được. Tôi phát hiện con lợn này ngốc đến không biết chuyển hướng, cho nên tôi chạy đến một tảng đá lớn nhảy lên đó, con lợn này liền va đầu vào tảng đá, tự đụng bất tỉnh.”
A Thạch vừa nghe lời này, bắt đầu cười to: “Tốt, A Khê không hổ là em gái của tôi, không hổ là con gái a đạt yêu thương nhất!”
A Thạch bàn bạc với hai tộc nhân chắc nịch để họ nâng con lợn kia lên. Một đám người vây quanh A Thạch và A Khê cùng đi về bộ lạc.
Đám đàn ông hôm nay cũng có thu hoạch rất phong thú: Một con lợn thành niên, hai con hươu sao to bằng hai con ngựa, còn có hai con chim lạ lớn như đà điểu châu Phi, nói chung Nam Tầm chưa từng thấy.
Cuối cùng, thêm một con lợn còn non của Nam Tầm, trong bộ lạc hơn 100 miệng ăn có thể ăn no nê rồi.
Sự tích của A Khê làm cả tộc kinh hãi, dù có phải may mắn hay không nhưng một cô gái như cô có thể mang đến đồ ăn phong phú như thế cho tộc nhân thì chính là chiến sĩ.
Trước đây đám đàn ông cũng chỉ bỡn cợt nhìn vào ngực và chân của A Khê, nhưng bây giờ ý nghĩ của bọn họ đã thay đổi. Đây là một phụ nữ có sức chiến đấu, hơn nữa lúc này ngực A Khê bị quấn da thú, bọn họ có muốn nhìn cũng không nhìn thấy nữa rồi.
Sau khi tộc trưởng biết thì rất cao hứng, rất tự hào, từ ái mà sờ sờ đầu Nam Tầm.
Trong bộ lạc có chuyện khác đáng cao hứng nữa là, dũng sĩ đệ nhất A Ngu của bộ lạc bọn họ bắt được một nữ tù binh.
Ở trong bộ lạc, tuy rằng đám phụ nữ không thể săn bắn nhưng địa vị của họ cũng không thấp, bởi vì họ đảm nhiệm trọng trách sinh con. Đặc biệt là bộ lạc nơi Nam Tầm ở, số lượng phụ nữ rõ ràng ít hơn cánh đàn ông, vì vậy cực kỳ quý giá.
A Ngu bắt được nữ tù binh lẽ ra nên thuộc về hắn, nhưng trong tộc có quy định rằng một người đàn ông chỉ có thể được phân một người phụ nữ, mà A Ngu vẫn là con rể tộc trưởng ngầm thừa nhận, cho nên cô gái bị bắt được kia tạm thời chưa biết đi về đâu.
Nam Tầm nhìn thấy cách ăn mặc của nữ tù binh, trong lòng mắng đờ mờ: “Tiểu Bát! Vì sao ở đây lại có nữ xuyên qua vậy?”
Tiểu Bát lười biếng ngáp: “Ồ, cái cô này hả, chắc là khí vận tử Thiên Đạo an bài đấy.”
Nam Tầm nhất thời sinh ra cảm giác thân thiết với đồng hương, đáng tiếc bây giờ cô là dân bản xứ, OOC cũng không thể OOC quá đáng. Nếu không cô nhất định nhảy đến ôm lấy cô gái kia, thân thiết hỏi một câu: “Đầu giường ánh trăng rọi.”
Đợi đối phương nói tiếp vế sau “Ngỡ mặt đất phủ sương” là cô có thể nhận thân, sau đó chảy xuống nước mắt kích động.
Cô gái kia rất thon thả, gương mặt cũng rất đẹp, nhưng không biết có phải đám người viễn cổ này mù hay không mà luôn nhìn người đẹp kia bằng ánh mắt ghét bỏ.
Tiểu Bát giải thích: “Cô gái kia mới 1m65, đặt ở thế giới của ngươi coi như không tệ, nhưng đặt ở chỗ này thì ha hả… một chú lùn biết không? Hơn nữa dáng vẻ cô ấy cũng quá gầy yếu đi, gánh không gánh nổi, vác không vác nổi, dù có sinh con thì tỉ lệ sống sót thấp hơn người bình thường. Còn có làn da trắng nõn kia kìa, trong mắt người viễn cổ chính là bệnh trạng đó, đương nhiên những người này không thích rồi.”
“Hì hì, phải như ngươi mới là người đẹp ở nơi này, chỗ nên mập thì mập, chỗ nên gầy thì gầy. Làn da còn mang màu lúa mạch khỏe mạnh, đẹp tràn đầy dã tính!” Tiểu Bát càng nói càng hăng hái.
Nam Tầm:…
Bởi vì không có cơ hội, Nam Tầm chỉ đứng xa xa liếc cô gái kia một chút, mãi tới buổi tối khi tộc nhân nổi lửa vì lần thu hoạch này.
Chiến công ban ngày được chất ở giữa sân, tộc trưởng thét to một tiếng, mấy người đàn ông vạm vỡ giết một con hươu, đổ máu hươu vào đầy vỏ một quả dừa.
Tộc trưởng uống trước một ngụm máu hươu lớn, sau đó đưa máu hươu cho dũng sĩ đệ nhất trong tộc, A Ngu.
Nam Tầm không nhịn được nhìn người đàn ông kia thêm mấy lần. Dáng vẻ hắn rất khỏe mạnh, trông cũng đẹp trai, có điều không đẹp bằng dã nhân lưu manh ban ngày mới gặp.
Phía sau A Ngu là cô gái bị bắt đang đứng ở đó. Cô gái mặc quần bò và áo sơ mi, vẻ mặt cô hoảng hốt nhìn đám dã nhân trước mặt, dường như còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
A Ngu uống xong máu hươu, lại đưa vỏ dừa cho A Thạch, sau đó là từng người đàn ông cùng truyền nhau, mãi đến khi tất cả đàn ông trong bộ lạc đều uống một hớp, trong vỏ dừa còn dư lại rất nhiều.
Nam Tầm tò mò máu hươu có mùi vị thế nào, đột nhiên nói một câu: “A đạt, a huynh, con cũng muốn nếm thử, có được không?”
Lời này vừa ra, tộc trưởng bật cười sảng khoái: “Không hổ là con gái a đạt, ngày hôm nay con cũng săn được một con lợn rừng, dũng mãnh không thua đàn ông. Được, A Khê cũng uống lấy máu hươu, sau đó con cũng là một trong các dũng sĩ của bộ lạc!”
A Thạch cũng cười, đụng tay vào A Ngu bên cạnh, nhỏ giọng nói gì đó.
Nam Tầm cảm thấy A Thạch đang nói về mình, bởi cô nghe được hai chữ A Khê. Cô quay lại xem xét theo bản năng, phát hiện tên đàn ông A Ngu không có vẻ mặt gì, ngược lại đang nhìn về cô gái phía sau.
Nam Tầm nhận lấy máu hươu, đầu tiên là kề sát mũi ngửi ngửi, lúc ngửi được mùi máu tanh gay mũi thì có một chút xíu hối hận, nhưng cô vẫn phóng khoáng uống một ngụm lớn.
Bờ môi bị máu hươu nhuộm đỏ, nổi bật lên hình môi càng thêm đẹp đẽ mê người. Lúc cô gái lười biếng híp mắt, hút hồn đến độ tựa như một con yêu tinh cuồng dã.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!