Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa - Chương 210: Khiếp sợ, ngươi là Nam Tầm nhái sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa


Chương 210: Khiếp sợ, ngươi là Nam Tầm nhái sao?



Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: Paduc, tranthayday

Sơ Tuyết xách theo một cái tay nải lớn bằng da thú, cô nàng liếc mắt về phía Nam Tầm ra hiệu, hai người lập trức trốn qua một bên thì thầm to nhỏ.

“A Khê, đây đều là đồ của cô trong hang đá. Hiện tại cái hang kia đã nhường cho người khác, tôi cũng đã dọn hết đồ của cô trong động, hẳn là không sót lại cái gì.”

Nói đến đây, cô nàng có chút không rõ hỏi: “A Khê, tôi có thấy một cái khố da thú của đàn ông, cái đó có phải của thủ lĩnh Tộc ăn thịt người không? Người trong lòng mà cô nói lúc trước có phải cũng là…”

Sơ Tuyết không nói thẳng mà lại liếc nhìn A Mãng ở phía xa.

Nam Tầm gật đầu: “Sơ Tuyết, cô giữ bí mật giúp tôi nha.”

“Trời ạ, là thật sao!” Sơ Tuyết có chút khiếp sợ: “Người đàn ông này lúc đó phải chăng là cố ý? Ngay từ đầu mục tiêu của anh ta chính là cô!”

Nam Tầm cười xấu xa nói: “Không sai.”

Rồi cho Sơ Tuyết một cái ôm thật chặt: “Về sau tôi không đến nữa rồi, cô và A Ngu phải sống thật tốt, sinh nhãi con sớm một chút, đến lúc đó lại cho chúng nó nhận tôi làm mẹ nuôi.” Hai người đều là nói tiếng phổ thông của quê nhà, cho nên cũng không sợ người khác nghe được.

Sơ Tuyết xấu hổ lại buồn bực trừng cô: “Tự cô đi mà sinh.”

Nam Tầm và A Mãng đi rồi, trong tay nhiều thêm một cái tay nải lớn mà Sơ Tuyết mang đến.

Sơ Tuyết nhìn bóng dáng của Nam Tầm, nhịn không được nép vào ngực A Ngu khóc rưng rức. Cô nghĩ, sau này chắc sẽ không thể gặp được một người chị tốt như A Khê nữa rồi.

Trên đường trở về, A Mãng dường như nhận thấy được cảm xúc của Nam Tầm hơi sa sút, hắn cũng không nói gì, chỉ yên lặng làm bạn bên cô.

“A Mãng.” Nam Tầm đột nhiên gọi hắn: “Về sau em chỉ có một người thân là anh.”

A Mãng chợt nắm chặt lấy tay cô, lại gần khẽ hôn lên mặt Nam Tầm: “A Khê, tôi sẽ luôn tốt với em.”

Mấy ngày sau trở lại Tộc ăn thịt người, Nam Tầm nghĩ đây rất có thể là nơi thường trú sau này của cô, vì vậy không khỏi trở nên nhiệt tình hơn. Thời điểm tạm biệt Sơ Tuyết, cô đã cố ý hỏi qua cô ấy có thể đem mấy thứ như gốm sứ, muối ăn, cùng với sọt trúc vào Tộc ăn thịt người hay không. Sơ Tuyết cười đồng ý, chỉ bổ sung thêm một câu: Ngoại trừ vũ khí và bẫy rập là không thể.

Ban ngày, thời điểm đám đàn ông ra ngoài săn thú, Nam Tầm đã bắt đầu mang theo mấy cô gái trong bộ lạc đi tìm rừng trúc và muối thạch mới, còn dạy các cô ấy cách ngắt một ít rau dại và khoai lang.

Trong bộ lạc không thiếu người tay chân nhanh nhẹn nên khi tìm được cây trúc, cô cũng không phải tự mình làm, chỉ cần giải thích một chút về hình dạng của giỏ trúc và cái gùi là lập tức sẽ có người khéo tay làm ra được chúng.

Sau khi phát hiện ra đất sét mới, Nam Tầm lập tức kêu một đám trẻ con choai choai trong bộ lạc cùng nhau đi đào. Mười tuổi chính là thời điểm mấy cậu bé bắt đầu háo thắng muốn đua nhau làm việc, nhưng trong tộc có quy định phải tròn mười hai tuổi mới có thể cùng nhau theo đi săn. Bọn nhỏ ngày ngày ngây ngốc trong tộc cũng đã nghẹn hỏng.

Nam Tầm tìm chuyện cho bọn chúng làm: Đào đất sét, xây lò nung. Nhóm phụ nữ thì đi theo Nam Tầm cùng nhau làm gốm, đất sét bùn loại tốt được nặn ra rất nhiều hình dạng bát và bình, sau đó lại được bỏ vào lò nung mà bọn nhỏ xây.

Một đám người, từ lớn đến nhỏ, từng đôi mắt đen lúng liếng chờ đợi thành phẩm trong lò. Ngoại trừ một số chén sứ bị mẻ miệng ra thì số còn lại đều không tồi.

Lô đồ gốm đầu tiên thành hình làm cho phụ nữ và trẻ em trong bộ lạc vui mừng đến hô lên.

Nam Tầm rất thích cái cảm giác khuyến khích mọi người trong bộ lạc cùng làm việc này, như vậy sẽ khiến mỗi người đều thấy bản thân có ích, có thể vì bộ lạc mà cống hiến một phần sức lực.

Tiểu Bát cực kỳ ngạc nhiên: “Ta cảm thấy mình gặp được một Nam Tầm giả, tại sao ngươi lại bỗng dưng trở nên cần mẫn như vậy? Chẳng lẽ ngươi không nên nằm trên tấm da thú A Mãng trải sẵn cho ngươi, tìm một nơi phơi nắng, ăn chút hoa quả gì đó sao?”

Đối với việc Tiểu Bát đổi biện pháp ngầm mỉa mai, Nam Tầm không chỉ không phản bác mà ngược lại còn dùng giọng điệu ôn hoà để giải thích: “Bởi vì đây là bộ lạc của A Mãng, ta làm nhiều một chút thì anh ấy có thể bớt nhọc lòng một chút.”

Tiểu Bát “ây da” một tiếng: “Ngươi đừng nói nữa, ta ê răng, thật sự.”

Nam Tầm đưa ra một cái đề nghị tuyệt vời: “Tiểu Bát, ta cảm thấy ngươi có thể bế quan gì đó. Không phải thế giới này linh khí rất dày sao, lãng phí thì tiếc lắm nha.”

Tiểu Bát “hứ” một tiếng, nói: “Ngươi cho rằng không gian sao trời của gia là để trang trí sao? Nếu nồng độ linh khí bên ngoài cao hơn trong không gian, linh khí sẽ tự động chảy vào. Hừ, nói nhiều như vậy, ngươi còn không phải là sợ gia cản trở chuyện tốt của các ngươi hay sao, hở chút là đánh dã chiến, xấu hổ xấu hổ.”

Nam Tầm:…

Tiểu Bát nói tới nói lui, rốt cuộc nó cũng thật đúng là đi bế quan tu luyện, chẳng qua là nó chỉ định bế quan ngắn; cái loại mười ngày nửa tháng này. “Bế” xong rồi thì ra ngoài dạo một vòng, sau đó lại quay về bế quan tiếp.

Hơn nữa Tiểu Bát là một con thú rất coi trọng chữ tín, nó nói để Nam Tầm làm khách du lịch, thì sẽ thật sự để cô làm khách du lịch. Mặc dù biết A Mãng có thể là đại boss phản diện giá trị ác niệm 100, nó cũng vẫn im bặt không nhắc tới việc tiêu trừ giá trị ác niệm. Nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng tới việc nó thỉnh thoảng sẽ ngầm đo giá trị ác niệm của đại boss.

Sau khi A Mãng và những người khác mang thành quả chiến đấu trở về, liền thấy được cảnh tượng già trẻ lớn bé trong bộ lạc đang làm việc. Những người phụ nữ lớn tuổi khéo tay thì bện sọt trúc, còn lại thì tập trung hết vào một chỗ nặn gốm, mấy đứa bé thì canh giữ bên cạnh lò nung, làn da ngăm đen cũng bị nung đến đỏ bừng, nhưng trên mặt bọn chúng lại tràn đầy sự phấn khích cùng nụ cười vui sướng.

Đám đàn ông lập tức ngây ngẩn cả người. Một bé gái vui vẻ đưa chén sành nhỏ tự làm tới trước mặt a đạt của mình, người đàn ông kia liền vui mừng sờ sờ đầu cô bé.

A Mãng đi đến trước mặt Nam Tầm, dùng ánh mắt nóng rực nhìn cô: “A Khê, đây đều là em dạy mọi người làm?”

Nam Tầm giải thích: “Hôm nay ra ngoài hái trái cây, may mắn phát hiện ra đất sét, sau đó em liền cổ vũ mọi người cùng nhau chế tác đồ gốm, lò nung để nung gốm là bọn nhỏ xây, đồ gốm là phụ nữ nắn.”

Dừng một chút, cô nở nụ cười: “A Mãng, về sau chúng ta liền có thể dùng đồ gốm để đựng nước đựng đồ ăn, còn có thể làm rượu trái cây và ướp dưa muối. Chờ anh rảnh rỗi thì làm cho em một cái vạc sứ lớn được không? Sau này chúng ta dùng nó để đựng nước, không cần phải mỗi ngày đều đi lấy nước xa như vậy nữa.”

A Mãng đột nhiên ôm cô lên khỏi mặt đất, bế cô lên cao, hưng phấn nói: “A Khê, tôi quá thích em! Em nói cái gì thì chính là cái đó, tôi sẽ lập tức nắn cho em một cái vạc lớn gì đó.”

Nam Tầm ôm cổ hắn, cảm thấy thật xấu hổ: “Trời tối rồi, ngày mai anh trở về sớm một chút rồi giúp em nắn. Hiện tại để mọi người nướng thịt ăn trước đã.”

Các tộc nhân vui vẻ nổi lửa lên, vừa hát vừa nhảy.

Người phụ nữ tên A Hương là người duy nhất trong tộc biết hát biết nhảy, hơn nữa cô ta lớn lên khá xinh đẹp. Vào lúc Nam Tầm phát hiện cô ta liếc mắt đưa tình nhìn A Mãng lần thứ năm, Nam Tầm nổi giận.

Mẹ nó, cô cũng có đàn ông, còn mơ ước đến người đàn ông của tôi?

Nam Tầm đứng phắt dậy, khiến A Mãng đang lật thịt nướng bên cạnh giật nảy mình: “A Khê, em làm sao vậy?”

Nam Tầm cúi đầu nhìn hắn, cơn tức giận hơi giảm, đột nhiên cười tủm tỉm hỏi: “A Mãng, anh thấy A Hương kia nhảy có đẹp không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN