Cũng không biết là cái giường kia quá mềm mại quá ấm áp, hay là ban ngày Quân Ninh dâng hương lễ bái mệt nhọc quá độ, hơn nữa còn dốc hết sức lực chăm sóc Bùi Túc. Thế nhưng nằm ở trên giường một lát liền ngủ mất rồi, liền chủy thủ rớt xuống đất cũng không biết.
Mà ở gian trong, vừa nghe thấy âm thanh đến chủy thủ rơi xuống kia, Bùi Túc nhanh chón mở mắt ra, từ dưới gối rút ra vũ khí, vẻ mặt đầy sát khí. Đợi hồi lâu, lại phát hiện cái gì cũng không có, hắn nhíu nhíu mày, có chút bừng tỉnh mà đi đến gian ngoài, quả nhiên phát hiện tiểu nha đầu vẫn luôn ôm chủy thủ đã rơi xuống trên mặt đất.
Ánh trăng ngoài cửa sổ trực tiếp chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của nàng, bộ dáng hoàn toàn tin tưởng không phòng vệ như vậy, khiến Bùi Túc không tự giác mà nhăn mày.
Tin tưởng hắn như vậy sao?
Hắn chậm rãi tiến lại gần, tay dần dần nâng lên, theo khuôn mặt nhỏ non mềm của tiểu nha đầu đi xuống, thẳng đến cái cổ mảnh khảnh kia của nàng.
Dưới tay hắn, mạch đập của nàng rất nhỏ mà nhảy lên, chỉ cần nhẹ nhàng dung sức. Trở ngại nhiễu loạn tâm thái mình nhiều ngày liền sẽ hoàn toàn biến mất. Hiện tại tâm thái của hắn quá mức nguy hiểm, một cái đồ vật chiếm cứ nhiều tâm thái hắn như vậy là không nên tồn tại. Nghĩ vậy, Bùi Túc chậm rãi dùng sức..
* * *
Ngày thứ hai, Quân Ninh hoàn toàn không biết mình đã từng đi qua đường Hoàng Tuyền một chuyến chậm rãi mở hai mắt, lại phát hiện mình vậy mà ngủ ở trên giường gian phòng trong. Nàng lập tức ngồi dậy, nhìn khắp nơi xung quanh một chút. Sau đó để chân trần xuống giường, đi tới gian ngoài, không có, không có, chỗ nào cũng không có..
Lại đợi hồi lâu, cũng không thấy hắn ra tới, Quân Ninh biết lúc này Bùi Túc là thật sự đi rồi. Không chỉ có như thế, trước khi đi hắn còn ôm mình vào, mà nàng lại hoàn toàn không biết gì cả.
Quân Ninh có chút mờ mịt mà ngồi trên giường, lại đột nhiên phát hiện dưới mông có chút cộm, duỗi tay sờ sờ, thế nhưng trực tiếp liền sờ đến một cây trâm bạch ngọc. Hoa đào phía trên điêu khắc sinh động như thật, không phải trang sức của nàng, như vậy cũng chỉ có thể là Bùi Túc để lại cho nàng, ha ha..
Quân Ninh lập tức nhanh chóng mà chạy đến trước gương đồng trong phòng, dùng cây lược gỗ giúp chính mình chải cái búi tóc. Sau đó đem cây trâm bạch ngọc kia cắm lên, trái nhìn xem, phải nhìn xem, sau đó rút xuống. Đột nhiên nhào lên giường, cả người chui vào trong chăn, cười lăn lộn!
[ Editor: Âm Họa Vô Cốt]
Thẳng che đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, mới kéo chăn xuống, giơ lên cây trâm ngọc kia, ngây ngốc mà cười.
“Cho ta, Bùi Túc cho ta, là cây trâm Bùi Túc cho ta, ha ha..”
Lúc này, một thiếu niên hắc y đứng trên cây ngoài phòng thấy toàn bộ quá trình Quân Ninh hưng phấn. Nghe thấy nàng nói như vậy, đột nhiên xì một tiếng bật cười. Chỉ là Quân Ninh vẫn đắm chìm trong ảo tưởng Bùi Túc có khả năng cũng thích mình không chịu thức tỉnh vẫn còn ở đó hắc hắc mà cười, hoàn toàn xem nhẹ đi.
Nhưng tiếng cười của thiếu niên lại dọa chính mình không nhẹ. Hắn lập tức bịt kín miệng, sắc mặt trắng bệch mà đợi hồi lâu. Thấy Quân Ninh không phản ứng gì mới nhảy một cái, người đã đi xa.
*
“.. Chính là như thế.” Hồi lâu sau, thiếu niên hắc y quỳ gối sau Bùi Túc. Một năm một mười mà nói hết sự thật mình nhìn thấy, liền hắn không cẩn thận cười trộm một tiếng cũng không bỏ bớt đi.
“Nga, xem ra nàng thực thích, vậy liền tốt!” Bùi Túc mỉm cười nói, sau đó cúi đầu liếc thiếu niên hắc y đang run bần bật một cái, nhíu mày, “Tự đi nhận phạt.”
Nghe vậy, thiếu niên nháy mắt nhẹ nhàng thở ra, lui ra ngoài. Xem ra hôm nay tâm trạng của chủ tử không tồi, nếu không hắn sai lầm lớn như vậy, như bình thường, chỉ sợ đến mạng cũng không còn. Tuy rằng tự đi nhận phạt cũng sẽ bị độc vật ăn mòn một trăm ngày, nhưng tốt xấu bảo vệ được tính mạng, vậy liền đủ rồi!
Mà Bùi Túc thì híp hai mắt, duỗi tay che kín ngực.
Trái tim mình thế nhưng bắt đầu mềm, ha hả, bởi vì một nữ nhân..
Nghĩ vậy, trong mắt Bùi Túc chợt lóe qua tia sáng lạnh, xem ra không thể đợi!
* * *
Sau khi từ biệt ở chùa Xuất Vân, đã một thời gian dài Quân Ninh không gặp Bùi Túc. Không có cách nào, ngoại trừ một cái Sở Từ các, nàng hoàn toàn không biết nên đi nơi nào ngẫu nhiên gặp được hắn. Nhưng cố tình Sở Từ các lại là một cái thanh lâu, nàng đường đường là Tứ công chúa của Nam Sở, cũng không thể suốt ngày chạy đến thanh lâu a! Không bị phát hiện còn tốt, nếu như bị người phát hiện, không chừng sẽ nháo ra họa lớn!
Vì thế, trong lúc rảnh rỗi Quân Ninh đành phải đem hết tất cả tâm tư vào việc vẽ tranh, tranh thủ mỗi ngày đều vẽ ra một bức tranh của Bùi Túc.