Mày đổ tao chưa, thanh mai trúc mã?
C10: Đụng mặt soái ca
5 tiết học dài đằng đẵng trôi qua mà tim tôi nó như muốn nát. Ôi, sao cô lại tàn ác như thế chứ, sao lại để phận nữ nhi yếu đuối như tôi dọn dẹp nguyên cái tầng 3 cơ chứ, lại còn bắt tôi trực nhật với cái thằng Lâm trời dành nữa, huhu, đời thật là phũ phàng mà. Mấy “em yêu” chó đẻ và cô giáo bước khỏi cửa lớp mà không ai thèm quan tâm hay đếm xỉa tới tôi. Tụi nó chỉ cười và viết lên bảng vài chữ thật đơn điệu:”CHÚC TỤI MÀY Ở LẠI VUI VẺ,HƯỞNG THỤ NHÉ LÂM”. Tôi nhìn xong,đầu bốc lửa,chưa kịp đánh thì tụi nó đã chạy hết rồi. Mãi kể về cuộc đời mà nãy giờ tôi chả thấy thằng Lâm đầu nhỉ? Ngó quanh lớp tôi chả thấy bóng dáng nó đâu. Chắc nó lại trốn về trước rồi, thằng “tró” ,dám bỏ bố ở lại trực 1 mình mai bố đây mách cô cho mấy đập chơi. Nghĩ rồi tôi vào nhà vệ sinh lấy xô nước và cây lau nhà dọn. Lách cách xách xô nước từ bên này qua bên nọ mà tôi mệt hết cả người. Thằng Lâm nó bảo tôi là vợ nó, là người mà dù xa cỡ nào nó cũng phi trâu tới giúp mà lúc cần éo thấy mặt mũi nó đâu, đúng là tôi không thể nào mà tin lời nó được mà, haizzz. Mải nghĩ cách trừng trừng trị và chửi thằng Lâm mà tôi không biết đã va phải đứa nào. Vãi thật, lối đi đã hẹp, oxi đã ít, thế mà đứa nào lại lù lù đứng chắn không cho bà đi, muốn hít cạn không khí hay gì? Định chửi cho thằng đấy 1 trận nhưng vừa ngước mặt lên nhìn tôi đã sững người và miệng cứng lại, không nói nổi lời nào. Vãi, đẹp trai vãi, ở đâu đâu mà có người đẹp trai thế này. Mắt tôi như muốn lác. Bây giờ tôi lại thấy yêu cô ghế á. Nhờ cô mà tôi mới gặp được anh đẹp trai đây,ôi yêu cô quá.
Đang chìm trong suy nghĩ của mình, tôi bừng tỉnh bởi lời nói ngọt ngào :
-Em gì ơi, em có sao không?
Khiếp, đã đẹp trai mà giọng lại ấm nữa chứ. Xỉu mất, xỉu mất.
-Em ơi,em ơi?
-Ơ…. dạ….không sao ạ.-Tôi lúng túng đáp lại
-À, thế thì để anh giúp em bê xô nha
-Dạ, thôi không cần đâu ạ
What?What? Sao miệng tôi tự nhiên nói ra những lời như vậy? Rõ ràng là tôi đang rất muốn mà, sao lại lỡ lời rồi, huhu.
-À, vậy không có chuyên gì thì anh đi trước nhé, anh đang bận
Nói rồi người ấy đi luôn và để lại tôi đau đớn. Đẹp trai mà sao vô tâm quá vậy. Tui nói đi đi là mong ở ở lại đó, thế mà đi thật, nhẫn tâm quá. Mà thôi kệ, sự đẹp trai có thể bỏ qua được tất cả. Hên là lúc đấy tôi đã nhìn thấy tên phù hiệu của anh ấy rồi: Đặng Quân 12A1. Anh ơi , chờ em cưỡi lợn tới chở nhé, hêhê. Tự nhiên thằng Lâm nó bất thình lình từ đâu ra hỏi tôi với khuôn mặt đen xịt:
-Ngọc, tao mới đi ỉa 1 chút mà mày đã bắt chuyện với thằng trai lạ nào thế…?
—————–
Còn tiếp
Bỏ truyện gần 2 tháng
Ai còn nhớ Pii không?
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!