Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi
Chương 15: Tưởng mày chết luôn rồi
Mở mắt ra, tôi trông thấy cái nóc trần thạch cao trắng xóa, trên đấy còn dính mấy mảng mạng nhện nhỏ nữa. Không phải là mới vệ sinh trường học sao? Chắc chắn là cẩu thả rồi, trần nhà còn bẩn nguyên. Ơ nhưng mà sao tự nhiên tôi lại đi để ý mấy cái nhảm nhí đó vậy? Hình như việc bây giờ tôi nên quan tâm là mình đang làm gì, ở đâu mới đúng chứ.
Thay đổi tầm nhìn, tôi thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc đang nhìn tôi. Là anh Tí, anh ấy đẹp trai quá đi mất, còn nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng nữa. Ánh mắt lúc này của anh ấy thực sự tôi chưa bao giờ thấy cả. Có phải là tôi đang mơ không?
Tôi khẽ nhíu mày nghi hoặc, đưa tay dụi dụi hai con mắt sau đó lại nhìn kỹ lần nữa. Rõ ràng là anh Tí đang ngồi trước mặt tôi, rõ ràng là ánh mắt dịu dàng ấy, rõ ràng là rất đẹp trai. Nhưng sao cảm giác cứ ảo ảo thế nào ấy. Rõ ràng là trên đời này chẳng có thứ gì là rõ ràng. Thôi, cứ coi như là đang mơ đi. Tôi vẫn muốn tiếp tục mơ giấc mơ tuyệt vời này, không tỉnh dậy nữa cũng được.
“Tưởng mày chết luôn rồi chứ?”
Rồi, nghe được cái giọng này thì tôi đã xác định được đây không phải là mơ. Đây là thật, chắc chắn là thật. Ánh mắt hiếm hoi lúc nãy của anh Tí nhanh chóng biến mất, thay vào đó là ánh mắt khinh khỉnh với khuôn mặt chảnh chọe như mọi ngày cùng giọng nói đáng ghét kia. Tôi cựa người, mệt mỏi cất lời: “Em đang ở đâu đây?”
“Nhà xác!”
Tôi khẽ nhíu mày, có điên mới tin lời anh ấy. Chưa chết mà cho tôi vào nhà xác làm gì? Cái gã này, mở miệng ra toàn mùi chết chóc, dịu dàng với tôi một chút thì chết à? Đấy, vừa nói xong lại bị nhiễm mùi chết chóc của anh ấy rồi. Đúng là chỉ giỏi làm tôi bị lây nhiễm mấy thứ xấu xa thôi.
Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh, đây rõ ràng là phòng y tế mà dám bảo là nhà xác. Định gạt tôi à? Đâu có dễ vậy, lùn chứ không có ngu.
Ánh mắt tôi dừng lại ở đám lố nhố đang nhỏm lên nhỏm xuống đằng sau lưng anh Tí. Lúc nãy hình như đâu có thấy. Hay là người anh Tí tỏa sáng tới nỗi làm cho đám kia bị lu mờ trở thành không khí luôn rồi nên tôi không thấy?
“Bọn mày định diễn tập đi quảng cáo cho Điện Máy Xanh à? Lượn chỗ khác mà diễn, tao không mua tivi tủ lạnh gì đâu nhá!”
Tôi vừa nói xong, cả đám bọn nó lập tức nhào tới sát gần tôi léo nhéo:
“Hu hu, lùn đại ca mày tỉnh rồi à? Làm bọn tao sợ chết được.”
“Mày đừng có bỏ bọn tao mà đi nha!”
“Ôi, lùn đại ca tỉnh lại rồi. Hu hu hu!”
Giời ơi, cái đám thần kinh này, tôi đã chết đâu mà bọn nó khóc lóc như đưa đám vậy. Muốn trù tôi chết sớm có phải không? Đúng là lũ bạn khốn nạn mà. Tôi trừng mắt hăm dọa: “Tao đã chết đâu mà khóc. Tỉnh táo lại dùm cái đi. Có cần tao đấm cho mỗi đứa một phát cho tỉnh ra không?”
Bọn nó nghe tôi nói vậy thì im thin thít. Mẹ ơi, cái thằng Hô với thằng Sún. Đứa thiếu răng đứa thừa răng mà cứ nhấp nha nhấp nhổm hai bộ răng “siêu vĩ đại” ấy trước mặt tôi. Lại còn được cái thằng Bống nữa. Nước mắt nước mũi cứ thò lò ra phát ớn. Tôi ước bây giờ có cái túi thật to, nhét cả đám bọn nó vô đó rồi đá một phát cho bay đi xa thật xa. Sang Châu Phi chơi với thú cho có bầy. Dĩ nhiên là bọn nó thôi, chừa anh Tí đẹp trai của tôi lại.
Tôi cảm thấy mình đúng là một thanh niên cứng. Đang nằm trên giường bệnh mà lời nói vẫn rất có lực sát thương tới đối phương. Đấy, tôi vừa hù bọn nó phát thôi mà đã sợ quắn quéo hết cả rồi kìa.
Tôi quay sang hỏi thằng Sún: “Tao bị cái gì thế này? Sao lại nằm đây?”
“Không biết. Lúc nãy đang ngồi học tự nhiên mày ngã lăn quay ra ghế ngất đi, mặt mày xanh như tàu lá chuối, báo hại cả lớp một phen hú vía. Không sao là tốt rồi.”
Nghe thằng Sún nói xong, tôi ngơ ngác. Tôi vẫn chưa lục lại được kí ức trước đó. Hình như là bị đau bụng rồi…rồi sau đó…sau đó…tôi chả nhớ gì. Mà thôi mặc kệ, miễn chưa chết thì vẫn không sao cả. Tôi lại hỏi tiếp: “Vậy làm sao tao bò được xuống đây?”
“Mày chắc là siêu nhân. Anh Tí cõng mày xuống.” Thằng Thọt chen vào.
Nghe nó nói vậy, mắt tôi long lanh quay sang nhìn anh Tí đầy cảm kích. Chắc anh ấy không giận tôi nữa đâu nhỉ? Đấy, hẳn là anh ấy cũng thương tôi nên mới xả thân cứu tôi. Ôi, tôi hạnh phúc quá đi mất. Nếu được thế này thì tôi cũng muốn ngất thêm vài lần nữa để anh ấy cõng tôi tiếp. Ơ, hình như có gì đó sai sai. Tôi có phải là bị biến chất rồi không? Từ khi nào lại bắt đầu ảo tưởng linh tinh vậy cơ chứ. Thôi xong rồi, chắc chắn là có một tế bào nào đó trong cơ thể tôi bị đột biến rồi. Mà thôi kệ đi. Tóm lại là bây giờ tôi đang thấy hạnh phúc nên mấy cái tế bào đột biến gì gì đấy cũng dẹp sang một bên, hưởng thụ trước đã.
“Nặng như con lợn, ăn cho lắm vào. Anh mày sợ tụi nó bị mày đè chết nên mới cõng mày thôi. Lần sau anh đá cho lăn xuống.” Anh Tí quay mặt đi chỗ khác quát tôi. Chắc là cõng tôi mệt nên mặt hơi đỏ đỏ.
Tôi thề, bao nhiêu cảm xúc tuyệt vời vừa mới dấy lên trong lòng tôi chỉ vì câu nói đó mà lạc trôi đi hết. Cứ cho là sự thật như vậy đi, nhưng đâu cần phải nói ra chứ. Cứ để tôi ảo tưởng tí thì anh ấy chết hay sao ý. Mất cả hứng. Đúng là sau này phải kiềm chế lại thôi, không khéo có ngày tụt cảm xúc mà chết luôn ý.
Mặt tôi tiu nghỉu “Từ tối quá đến giờ em đã ăn gì đâu.”
“HẢ??? CÁI GÌ?”
Cả bọn nghe tôi nói vậy thì ngạc nhiên hét lên như lợn bị chọc tiết. Chúng nó bị kích động như vậy tôi có thể thông cảm được. Bởi vì bình thường đối với tôi, đồ ăn là trên hết. Tôi thà xấu thà dốt chứ nhất quyết không chịu đói. Nói chung là tôi ăn nhiều lắm, ăn bạt mạng, ăn bất chấp. Ăn tới khi nào cái bụng của tôi nó không thể chứa được nữa mới thôi. Không phải vì tôi tham ăn đâu. Chỉ là đáp ứng yêu cầu của cái bụng thân yêu thôi.
“Hèn gì tự nhiên lăn đùng ra đấy. Định giảm cân à?” Thằng Sún nhìn tôi chằm chằm.
“Điên, việc gì phải giảm cân. Tao đâu có rảnh.”
“Chứ sao? Không lẽ não có vấn đề rồi.”
“Não mày mới có vấn đề ấy. Tại không thấy đói.”
Thực ra là vì tối qua tôi bị đánh nên trốn vào phòng. Sau đó thì không ra ngoài ăn cơm luôn. Sáng nay vì không muốn đụng mặt hai người kia nên dậy sớm đi học, do vội quá cũng quên mang theo ví tiền. Phần nữa là vì cảm thấy khó chịu trong người, bụng lại đau quặn nên cũng không muốn ăn. Mà lạ thật, bình thường tôi ăn nhiều nên lúc nào cũng thấy đói. Vậy mà từ tối qua tới giờ không ăn gì nhưng hình như không thấy đói. Có phải bụng tôi cũng bị đột biến rồi không? Đúng là hoang mang thật đấy.
“Mấy đứa bây hỏi nhiều quá. Đi về lớp hết đi.” Anh Tí đột nhiên quát lên làm bọn kia đang hỏi tôi dồn dập bỗng im bặt hết. So với tôi thì lời nói anh Tí cũng có sức ảnh hưởng không kém. Nói chung là bọn nó cứ nghe lời răm rắp, nối đuôi nhau rời khỏi đó.
Ọt…ọt…
Sau khi bọn nó đi hết, tôi định hỏi anh Tí xem đã hết giận chưa thì cái bụng khốn nạn của tôi réo ầm lên. Đúng là mất mặt mà. Réo lúc nào không réo lại réo ngay lúc này. Thôi xong luôn, khung cảnh sắp lãng mạng vì vậy mà trở nên u ám. Tôi gãi gãi đầu, ái ngại nhìn anh Tí. Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường, hừ một tiếng rồi nói: “Đói như ăn mày thèm cơm mà còn bày đặt sĩ diện. Đúng là chả được cái tích sự gì. Suốt ngày ăn ăn ăn, đúng là đồ con lợn.”
Tôi muốn điên lên được. Anh ấy tại sao cứ xỉa xói tôi như vậy cơ chứ? Tôi cũng chả hiểu tại sao tôi lại đi thích cái gã đáng ghét này. Đang định xỉa lại thì anh ấy đột nhiên đứng dậy, không nói tiếng nào rời khỏi chỗ đi ra ngoài. Không phải là bị tiếng biểu tình trong bụng tôi dọa cho chạy luôn rồi chứ? Cái tiếng đấy chỉ khó nghe một chút thôi chứ đâu đến nỗi kinh khủng lắm.
Tôi thở dài thườn thượt, buồn thật đấy, tưởng anh ấy đuổi bọn kia đi rồi ở lại với tôi chứ, vậy mà cũng xách đít bỏ đi luôn. Đúng là cái đồ nhẫn tâm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!