Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi - Chương 45: Tôi là sếp hay cậu là sếp?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi


Chương 45: Tôi là sếp hay cậu là sếp?


Câu nói của Huyền dừng lại đột ngột bởi hình ảnh vừa đập vào mắt cô. Bên cạnh Dương là một cô gái tóc vàng ngắn ngang lưng, khuôn mặt rất xinh đẹp. Cô ta mặc trên người bộ váy ôm sexy màu đỏ khoe rõ ba vòng bốc lửa. Đôi môi đỏ mọng như trái mận chín. Cô ta đang quấn lấy Dương như một con rắn đang quấn mồi, đung đưa bộ ngực căng tròn trước mặt anh. Cặp đùi trắng nõn của cô ta chuẩn bị đưa cả lên đùi anh thì dừng lại bởi sự xuất hiện của Huyền. Cô ta giật mình quay sang nhìn Huyền, khuôn mặt hiện rõ vẻ chán ghét. Chắc chắn là đang bực vì Huyền đã phá đám chuyện của mình.

Dương hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của Huyền. Anh vội ngồi thẳng dậy, đẩy nhẹ cô gái kia qua một bên chỉnh lại dây cà vạt. Khuôn mặt anh hơi biến sắc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng như cũ. Anh ho nhẹ vài tiếng, nhìn cô lớn giọng: “Vào không biết gõ cửa sao? Phép lịch sự tối thiểu cũng không có thì còn làm được cái gì?”

Huyền nhất thời không biết nói gì, đầu óc cô đang rối tung. Cô cứ chôn chân tại chỗ như vậy, mắt đứng tròng nhìn hai người trước mặt.

“Nhìn cái gì? Cô không thấy như vậy là bất lịch sự lắm sao?”Cô gái kia nhíu mày nhìn Huyền lớn giọng quát, sau đó lườm Huyền một cái cháy mặt. Cô ta đang cảm thấy khó chịu trước phản ứng của Huyền. Vào lúc nào không vào lại nhằm ngay lúc người ta đang vui vẻ mà vào. Đúng là cái thứ sao chổi.

Bị cả hai người quát Huyền mới sực tỉnh lại. Cô lúng túng cúi đầu xuống lắp bắp: “Xin…xin lỗi. Tôi đi ra ngay.” Nắm chặt hai bàn tay đang rịn mồ hôi của mình, Huyền lùi lại một bước xoay người định ra ngoài thì lại bị tiếng quát làm cô khựng chân tại chỗ. Cô hít một hơi, xoay người lại cúi đầu: “Sếp có gì dặn dò?”

“Thái độ đó là sao? Ở đâu ra cái kiểu không biết tôn trọng cấp trên vậy hả? Phòng tôi muốn vào thì vào, muốn ra thì ra sao?”

Cô gái bên cạnh thấy Dương quát Huyền thì có vẻ rất đắc ý. Cô ta nhìn Huyền, khoé môi khẽ câu lên một nụ cười đầy khinh bỉ.

Huyền vẫn giữ nguyên tư thế cũ, hơi khum đầu xuống chút nữa trả lời: “Xin lỗi sếp, lần sau tôi sẽ chú ý. Sếp còn gì dặn dò gì không? Nếu không cho tôi xin phép về phòng làm việc tiếp.”

“Đem hết đống này về làm đi. Còn nữa, ai cho phép cô nói chuyện với cấp trên mà lại nhìn đi chỗ khác vậy? Có phải là cô đang khinh thường tôi không?”

Cổ họng Huyền nghẹn đắng. Rõ ràng là anh đang làm khó cô. Cô cười trong lòng một cách chua xót, thu hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh. Khuôn mặt anh vẫn thế, vẫn không hề có một chút biểu cảm nào.

“Xin lỗi sếp!” Nói xong câu đó, Huyền mạnh dạn tiến về phía bàn làm việc của Dương. Cô liếc sơ qua, nhìn thấy đống tài liệu đặt trên bàn thì cúi xuống ôm hết lên, nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thăm thẳm kia của anh mà nhẹ nhàng cất lời: “Tôi đã lấy tài liệu rồi. Tôi xin phép trở về làm việc.” Cô ngừng một chút, liếc sang người con gái bên cạnh Dương rồi nói tiếp: “Hai người cứ tiếp tục. Xin lỗi vì đã làm phiền.” Nói xong, cô cũng không đợi hai người kia có phản ứng gì liền xoay người bước ra khỏi phòng đóng cửa lại.

Dương có vẻ bất ngờ trước câu nói vừa rồi của Huyền. Khuôn mặt anh hơi biến sắc ngay sau khi Huyền vừa xoay người ra ngoài. Chắc cô đã hiểu lầm anh với cô gái bên cạnh khi trông thấy cảnh vừa rồi.

“Anh làm gì mà đờ người ra vậy?” Thanh Ngọc khẽ đưa bàn tay trắng nõn nà với bộ móng sơn đỏ chót lên khẽ vuốt qua mặt Dương khiến anh giật mình tỉnh lại.

Dương lập tức thu hồi tất cả ý nghĩ vừa thoáng qua đầu. Anh đẩy Ngọc qua một bên: “Về đi.” Dương không nhìn Ngọc, giọng anh có chút mệt mỏi. Khẽ thở dài, anh đưa tay lên day day hai bên thái dương.

“Anh này, người ta nhớ anh muốn chết. Từ Úc bay về đây cũng đến tìm anh ngay. Anh hư quá đấy!” Ngọc tiến sát lại gần, ôm lấy cánh tay Dương nũng nịu, giọng nói có chút trách móc hờn dỗi. Vòng một căng tròn được dịp mà cọ xát vào cánh tay rắn chắc của anh.

” Đây là công ty, tôi cũng đâu có mượn cô phải đi theo tôi qua đây. Không muốn bị ăn chửi thì đi ngay lập tức.”

Nói xong, Dương gạt tay Ngọc xuống không chút thương tiếc, dùng lực đẩy nhẹ ghế ngồi xích lại bàn làm việc bắt đầu chăm chú vào xem xét đống tài liệu trên bàn. Bộ dáng anh lúc làm việc cũng thật hấp dẫn đến chết người. Ánh sáng bên ngoài xuyên qua khung cửa kính, chiếu lên mặt anh một vùng sáng mờ nhạt khiến cho khuôn mặt nhìn nghiêng của anh càng trở nên cuốn hút.

Ngọc nuốt nước bọt, không kìm lòng được trước vẻ đẹp của anh mà bước lại gần, đưa tay vuốt ve hai bên vai anh, sau đó từ từ di chuyển xuống trước ngực. Cô cúi sát lại gần, nhắm mắt lại khẽ hít mùi hương nam tính trên cơ thể anh một cách mê mẩn.

Hành động này của Ngọc khiến Dương có vẻ không vui. Trán anh khẽ nhíu lại thành những viền nhăn nho nhỏ, dùng ánh mắt sắc lạnh quay sang nhìn Ngọc.

Nhìn thấy ánh mắt ấy của Dương, Ngọc có chút sợ sệt. Tính ra, cô quen biết Dương cũng gần được một năm rồi. Tính cách của anh thế nào ít nhiều cô cũng đã rõ. Cô tiếc nuối, thu hai tay về lui sang một bên.

“Vậy…vậy em về đây. Hôm khác em lại tới.”

Ngọc đưa tay quàng lấy quai túi xách đặt bên mép bàn, xong bước lại gần cúi xuống gần mặt Dương định đặt lên má anh một nụ hôn tạm biệt, nhưng Dương lại tránh sang một bên, nụ hôn lơ lửng trong không trung cũng vì thế mà bay mất theo gió. Ngọc cảm thấy có chút bất mãn, hai hàng chân mày khẽ động. Nhưng cô cũng không dám ý kiến gì, chỉ biết nở một nụ cười miễn cưỡng rồi xoay người đi ra ngoài.

Huyền trở về phòng, thả luôn cơ thể một cách mệt mỏi xuống ghế. Khoảnh khắc trông thấy hình ảnh kia, cô thật chỉ muốn chạy ngay khỏi đó, trốn vào một góc tối mà khóc thật to nhưng cô không làm được. Hai chân cô lúc đó giống như đã bị đóng xi măng rất chặt không thể nhấc lên nổi.

Cô không biết mình đang nghĩ gì nữa. Chẳng phải cô luôn muốn chúc phúc cho anh sao? Chẳng phải cô vẫn luôn hi vọng anh sẽ tìm được cho mình một người con gái tốt hơn cô sao? Vậy tại sao lúc nhìn thấy anh thân mật với người con gái khác, tim cô lại đau thế này? Cảm giác có gì đó nghèn nghẹn trong lòng không thể nói thành lời.

Huyền xoay ghế, đôi mắt mơ hồ xuyên qua khung cửa kính nhìn về một phía xa xăm. Được rồi, trước sau gì cũng phải đối mặt với chuyện này. Cô sẽ tự xây dựng cho mình một bản kế hoạch, bao gồm cả phần còn lại của cuộc đời, và cả những cảm xúc của mình nữa. Cô nghĩ mình nhất định sẽ làm được.

Chiếc điện thoại bàn màu trắng đặt bên cạnh bất ngờ reo lên khiến Huyền giật mình. Cô đang tập trung chăm chú giải quyết đống tài liệu lúc sáng dưới phòng kế hoạch mới mang lên. Cô với tay ấn nút loa ngoài, vừa tiếp tục ghi chép vừa trả lời: “Alo!”

Không có tiếng trả lời. Huyền hơi ngạc nghiên, khẽ nhíu hai hàng chân mày ngẩng đầu lên nhìn chiếc điện thoại vẫn đang ở chế độ nhận cuộc gọi: “Xin hỏi ai vậy?”

“Pha cho tôi một ly cà phê!” Im lặng một lúc, cuối cùng đầu dây bên kia cũng vang lên vài tiếng lãnh đạm. Giọng nói này, cho dù có lẫn vào bao nhiêu giọng nói khác đi chăng nữa thì Huyền vẫn có thể nhận ra được. Là của Dương.

“Tôi biết rồi, xin sếp đợi một chút!” Cô trả lời lại, sau đó tắt điện thoại, đứng dậy rời khỏi phòng đi về phía khu giải lao. Pha một ly cà phê đen, cô cho hơi nhiều đường một chút. Xưa nay anh là người ưa đồ ngọt, anh ghét những thứ có vị đắng. Sở thích của anh, cô nhớ rất rõ.

Cầm ly cà phê trên tay, cô chậm rãi bước thẳng về phía phòng Dương, đứng bên ngoài do dự một chút rồi cũng đưa tay gõ nhẹ lên cánh cửa: “Sếp, tôi mang cà phê tới.”

“Vào đi!”

Chỉ đợi câu trả lời vang lên, Huyền liền đẩy cửa bước vào trong. Anh đang làm việc, ánh mắt chăm chú nhìn vào tập hồ sơ trên bàn không rời.

Hôm nay anh mặc sơmi màu tím nhạt, quần sơvin đen. Chiếc cà vạt sọc li ti được thắt khéo léo trên cổ khiến anh càng trở nên lịch lãm, phong độ hơn. Một cơn gió vô tình thổi qua hất tung mái tóc mềm mượt của anh sang một bên. Anh khẽ đưa tay vuốt lại cho vào nếp. Hành động vừa rồi của anh khiến Huyền hơi ngẩn người.

“Còn đứng đó làm gì?” Bị giọng nói của Dương làm cho giật mình, Huyền hơi bối rối, hai mắt chớp chớp khẽ cúi xuống tránh ánh mắt của Dương đang nhìn mình.

“A…tôi..cà phê đây!” Huyền hơi lúng túng, sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cầm ly cà phê còn đang bốc khói, cô tiến lại gần đặt trên bàn trước mặt Dương rồi lùi về sau mấy bước. Cô ngầng đầu lên nhìn Dương, khuôn mặt cô tự nhiên hết sức có thể. Trong lòng mặc dù có hơi dao động bởi vì đang đứng gần anh, nhưng lí trí lại nhất quyết bắt cô phải giữ bình tĩnh: “Sếp còn gì dặn dò không?”

Dương liếc nhìn cô một cái, cầm ly cà phê lên khẽ đưa qua lại trước mũi hít nhẹ rồi nhấp một ngụm. Phong thái uống cà phê của anh cũng thật cuốn hút.

Phụt…

Ngụm cà phê yên vị trong miệng anh chưa đầy năm giây đã bị anh tống thẳng ra ngoài. Không biết là vô tình hay cố ý lại nhằm ngay chỗ Huyền mà phun tới. Huyền sững người, hết nhìn Dương rồi lại cúi xuống nhìn cái áo sơ mi trắng của mình vừa bị ngụm cà phê trong miệng anh phun ra vấy bẩn, lem nhem cả một vùng.

Dương nhìn cô, khuôn mặt vẫn giữ nguyên nét lãnh đạm, giống như việc anh vừa làm hoàn toàn chẳng có gì to tát vậy.

“Cà phê kiểu gì đây? Ngọt như nước đường vậy à?”

Huyền hơi ngạc nhiên bởi câu nói vừa rồi của Dương. Đôi mắt đang nhìn anh trở nên mơ hồ, có chút khó hiểu. Chẳng phải trước giờ anh vẫn luôn thích những thứ ngọt sao?

“Xin lỗi, tôi…tưởng sếp thích ngọt.”

“Đừng có làm như cô hiểu tôi lắm vậy? Không biết hỏi trước sao?”

“Xin lỗi sếp, tôi đi pha cái khác cho sếp!” Huyền khẽ nuốt nước bọt, cúi đầu ra vẻ ăn năn. Vừa định xoay người rời đi thì cánh cửa phòng đột nhiên mở ra. Cả Huyền và Dương đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn ra cửa.

“Dương, tôi có cái này cần…” Giọng nói vang lên trước, sau đó là một bóng người cao lớn dần hiện rõ. 

Khánh bước vào trong, vừa kịp ngẩng đầu lên đã bị hình ảnh trước mắt làm cho cậu hơi ngây người ra một chút: “Mày làm gì ở đây?” Khánh nhìn thấy Huyền, ánh mắt cậu dấy lên một tia phức tạp. Chưa kịp để Huyền trả lời, cậu đã bước ngay tới chỗ cô, rút chiếc khăn tay màu trắng trong túi quần ra vội vã lau mấy vệt đen lấm tấm trên áo cô. Vẻ mặt cậu có chút hoảng hốt: “Bị cái gì thế này?”

Huyền im lặng không trả lời. Cô không biết phải giải thích như thế nào. Cô hơi lúng túng, cúi đầu xuống lí nhí: “Không có gì, tao hậu đậu quá thôi.”

Khánh hơi nghi hoặc quay sang nhìn phía Dương. Con người kia từ đầu tới cuối vẫn ngồi đó không chút phản ứng. Liếc sang ly cà phê trên bàn, Khánh đã lờ mờ đoán ra được chuyện gì vừa xảy ra ở đây. Cậu kéo tay Huyền lui ra sau lưng mình một chút, tiến lại gần Dương. Khuôn mặt lo lắng chuyển sang nghi ngờ, trong giọng nói pha chút tức giận: “Có phải là cậu làm không?”

“Vào không biết gõ cửa sao?” Dương không hề có chút sắc thái biểu cảm nào trên khuôn mặt. Anh lạnh lùng ngẩng đầu nhìn Khánh. Cũng bởi cái thái độ xa cách đó của anh khiến Khánh càng trở nên tức giận hơn.

“Cậu quá đáng rồi đó.”

“Liên quan tới cậu không? Người bên phòng cải tiến không lo ở bên đó làm việc, chạy sang đây làm cái gì? Tôi là sếp, tôi có quyền.”

“Cho dù cậu có là sếp cũng không được làm vậy. Nó là nhân viên của công ty, không phải ôsin để cậu hành hạ.”

Dương ngả lưng ra sau ghế khoanh hai tay trước ngực. Khuôn mặt anh hờ hững như không quan tâm tới những điều Khánh vừa nói. Anh nhìn Khánh một lúc, ánh mắt anh vô cùng bình tĩnh, còn có chút gì đó chán ghét: “Tôi là sếp hay cậu là sếp?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN