Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi
Chương 56: Em trai
Huyền đứng ngây ra một lúc nhìn cậu thiếu niên trước mặt. Trông cậu ta có chút quen thuộc, tới nỗi Huyền còn đang cố nghĩ xem liệu đã gặp cậu ấy ở đâu rồi. Dương đi theo sau lưng Huyền vào cũng vừa kịp nhìn thấy sự xuất hiện của một người lạ trong phòng bệnh của bố Huyền. Anh khẽ nhíu mày nghi hoặc quay sang nhìn Huyền như muốn thăm dò. Trông thấy ánh mắt Huyền, anh cũng đoán ra được Huyền không hề quen biết với người kia.
Cậu ta rất cao, khuôn mặt khá điển trai. Đoán chừng khoảng mười lăm mười sáu tuổi gì đấy. Cậu ăn mặc khá đơn giản, một chiếc áo thun in hình tam giác trắng đen với chiếc quần sọc màu nâu đất. Cậu ta lại có vẻ không mấy ngạc nhiên khi thấy Huyền. Cậu đứng dậy rời khỏi ghế, chăm chú nhìn Huyền một chút rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Chị là Huyền?”
Huyền lại một lần nữa cảm thấy ngạc nhiên, quay sang tròn mắt nhìn Dương rồi lại nhìn về phía cậu con trai kia: “Sao…sao cậu biết?”
“Em là Hiếu, em trai của chị.”
“Em…em trai sao?”
Hiếu không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Huyền hơi bất ngờ với câu trả lời của người kia. Cô có em trai sao? Từ bao giờ cô lại có một cậu em trai thế này? Bây giờ cô mới nhận ra, quả thực Hiếu rất quen thuộc. Nói đúng hơn là thoạt nhìn qua Hiếu rất giống với bố cô trong mấy tấm hình kỉ niệm hồi bố cô còn trẻ. Không lẽ…bố cô có con rơi? Nếu vậy thì cô lại có thêm một dì ghẻ nữa sao?
Huyền ngay lập tức lắc đầu thầm phủ nhận. Bố cô xưa nay không phải là kiểu người trăng hoa như vậy. Với Huyền, ông là một ông bố vô cùng mẫu mực, nghiêm khắc và đứng đắn. Không thể nào có chuyện bố cô lầm lỡ với một người phụ nữ nào đó bên ngoài như thế này được. Càng nghĩ, Huyền càng không thể tin được đây là sự thật.
“Không thể nào. Vậy…mẹ cậu là ai?”
Khuôn mặt Hiếu chợt thoáng qua một tia buồn bã, đôi hàng mi cụp xuống như đang muốn che giấu đi sự đau thương vừa hiện lên trong ánh mắt: “Mẹ…mẹ mất rồi.”
Không chỉ Huyền mà ngay cả Dương cũng không khỏi ngạc nhiên. Hiểu ra là mình vừa đụng chạm vào nỗi đau mất mát của Hiếu, Huyền nhỏ giọng ăn năn: “Xin…xin lỗi cậu, tôi không cố ý nhắc lại chuyện buồn. Nhưng chuyện này quả thực…mẹ cậu…chuyện này…”
“Huyền!” Lời nói chưa dứt đã bị tiếng gọi của ai đó cắt ngang. Nhìn ra phía cửa, Huyền nhìn thấy bà Hồng, dì ghẻ của cô đang đi tới, trên tay còn xách một giỏ đồ gì đấy.
Huyền bây giờ không còn cảm thấy ghét dì ghẻ của mình nữa. Phần vì cảm thấy tội lỗi bởi sự việc trước kia từng xảy ra với dì ta, phần vì bây giờ cô lớn rồi, suy nghĩ cũng khác hẳn lúc trước. Với lại bây giờ dì ta cũng thay đổi rất nhiều, không còn cay độc như trước nữa mà trái lại rất hiền lành và ít nói, rất yêu thương và quan tâm tới cô. Cô cũng không biết lí do tại sao dì ta lại thay đổi như vậy. Lâu rồi không gặp, trông dì ta gầy đi nhiều, khuôn mặt xanh xao hốc hác quá.
Dương thấy bà Hồng đã đi tới nơi liền khẽ đẩy Huyền nhích sang một bên tránh đường.
“Con tới rồi à? Lâu rồi không thấy con tới thăm bố con.”
“Dạo này tôi hơi bận. Cảm ơn dì đã chăm sóc cho bố tôi.”
“Con nói gì vậy? Đây là bổn phận của dì mà.” Bà Hồng bước vào trong, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Hiếu đang đứng gần cạnh giường bệnh của chồng mình liền nói: “Con cũng ở đây à?”
“Tôi mới tới.”
Thấy vậy, Huyền lại cảm thấy ngạc nhiên. Hai người họ đã biết nhau từ trước rồi sao?
“Chuyện này…rốt cuộc là thế nào?”
Đoán ra được sự thắc mắc trong lòng Huyền, bà Hồng thở dài một tiếng, bước lên phía trước đặt giỏ đồ trên bàn rồi chậm rãi ngồi xuống ghế cạnh giường, buồn bã nhìn chồng mình: “Nó là em trai con.”
“Cái đó tôi biết, cậu ấy vừa mới nói. Nhưng…không lẽ bố tôi ngoài dì ra còn có người khác sao?”
“Không phải. Là em trai ruột của con, là cùng một mẹ sinh ra.”
“Cùng một mẹ? Vậy tức là…” Huyền như chết sững tại chỗ, cảm giác cơ thể mềm nhũn không chút sức lực, sau đó ngã nhào xuống đất. Dương đứng ngay bên cạnh hốt hoảng cúi xuống đỡ lấy cô.
“Không thể nào…không thể nào có chuyện này được…” Tai cô như ù đi không còn nghe được bất kì điều gì nữa. Mẹ cô, người cô nhớ thương suốt bao nhiêu năm qua, cô còn chưa được gặp lại làm sao có thể ra đi như vậy được chứ? Không thể nào, tất cả mọi chuyện đều chỉ là mơ thôi, không phải sự thật.
“Không thể nào có chuyện này được. Mẹ em…mẹ em vẫn còn sống đúng không anh? Họ chỉ đang nói dối thôi đúng không anh?” Huyền ngước đôi mắt đỏ hoe ngấn nước lên nhìn Dương. Bàn tay nhỏ bé khẽ run rẩy nắm lấy tay áo anh mà giật giật như đang hi vọng anh sẽ trả lời cô rằng tất cả đều chỉ là một giấc mơ, rằng mẹ cô không phải như thế, mẹ cô vẫn còn sống.
“Bình tĩnh đi…chuyện này…” Dương chỉ đành bất lực nhìn cơ thể nhỏ bé trong vòng tay mà xót lòng. Anh cảm thấy lúc này mình thật vô dụng, không thể giúp gì được cho người mình yêu thương. Cô gái nhỏ bé của anh, tại sao lại phải chịu đựng nhiều đau khổ đến thế này?
“Tất cả đều là tại em…tại em hết. Là em đã hại chết mẹ.” Hiếu đi tới cạnh Huyền khụy gối xuống trước mặt cô giống như một kẻ tội đồ, cúi đầu xuống đất không dám nhìn Huyền. Giọng nói khàn đục vang lên nghe thật bi thương. Hiếu nhìn thấy Huyền như vậy, trong lòng cậu cũng cảm thấy vô cùng đau khổ. Bởi vì sự xuất hiện của cậu mới khiến người mẹ cậu chưa kịp nhìn thấy một lần trên đời này đã vĩnh viễn rời khỏi thế gian. Tất cả tội lỗi đều là do cậu mà ra.
“Cậu…cậu đã làm gì mẹ tôi? Cậu mau nói đi…nói đi…” Huyền chồm người tới phía trước túm lấy cổ áo Hiếu giật mạnh như muốn xé toạc đi lớp vải trên người cậu, vừa giật vừa gào khóc thảm thiết. Dương vội kéo cô lại phía sau. Bà Hồng thấy thế cũng chạy tới kéo Hiếu lại.
“Huyền, bình tĩnh đi. Chuyện này là ngoài ý muốn mà, không phải lỗi của nó. Nó vô tội.”
“Trả lại mẹ cho tôi…cậu trả lại mẹ đây cho tôi…trả đây!” Huyền gào lên một cách đau đớn, nước mắt không rặn mà tuôn lã chã ướt đẫm hai gò má. Ai nấy nhìn vào cô lúc này đều cảm thấy thật xót xa. Cả ba người bên cạnh chỉ biết im lặng, không ai nói được tiếng nào.
“Cậu làm ơn đưa con bé về trước đi, để nó bình tĩnh lại một chút.” Bà Hồng nhìn Huyền bằng ánh mắt xót xa. Đây quả thật là cú sốc vô cùng lớn. Nếu năm đó bà không xen vào gia đình họ thì bây giờ có lẽ mọi chuyện đã không ra nông nỗi này. Trước đây bà đã nợ Huyền rất nhiều. Có lẽ vì vậy ông trời mới trừng phạt bà bằng cách lấy đi đứa con trai còn chưa kịp ra đời, và sau đó cũng không cho bà thêm cơ hội được làm mẹ một lần nào nữa. Chính vì thế, điều duy nhất bà có thể làm để chuộc lại tội lỗi của mình là dành tình cảm yêu thương ấy cho Huyền, máu mủ của chồng mình.
“Vậy tôi đi trước. Gặp hai người sau. Chào dì, chào cậu.”
Dương khẽ giọng, đỡ Huyền dậy rời khỏi đó, để lại bà Hồng đứng lặng người nhìn theo thở dài mệt mỏi, còn Hiếu vẫn quỳ tại chỗ không nhúc nhích.
“Đứng lên đi, con không làm gì sai cả. Số mệnh là do ông trời sắp đặt, không thể tránh khỏi.”
Bà Hồng cúi xuống đỡ Hiếu đứng dậy. Còn cậu, từ đầu tới cuối không nói thêm một tiếng nào. Bởi vì cảm giác tội lỗi không lúc nào buông tha cho tâm trí của cậu. Ánh mắt cậu thoáng chút đau thương nhìn về phía cửa một cách vô hồn. Cuối cùng thì cậu cũng đã gặp được người thân của mình. Lẽ ra phải hạnh phúc mới đúng, nhưng tại sao cậu lại cảm thấy sự xuất hiện của mình là một sai lầm, đều khiến cho người khác phải chịu đau khổ?
Ánh mắt buồn bã xuyên qua lớp cửa kính xe nhìn ra ngoài. Huyền từ lúc rời khỏi bệnh viện đã mệt tới mức không còn chút sức lực, cả người ngả ra sau ghế một cách yếu ớt. Đường phố về đêm thật đông vui nhộn nhịp, ấy vậy mà trong lòng cô lại hoàn toàn trống rỗng.
Cô chẳng biết mình đã được Dương đưa vào nhà anh như thế nào. Đến khi cả người bị đặt xuống ghế sofa cô mới giật mình ngước lên nhìn khuôn mặt quen thuộc. Hốc mắt còn chưa kịp khô lại bắt đầu ngấn nước.
“Nín đi. Khóc lóc nhìn thấy gớm, tèm lem cả mặt rồi kìa. Y như mấy đứa bánh bèo trong phim vậy.” Dương ngồi xuống bên cạnh Huyền, đưa tay nhẹ lau đi mấy giọt nước nóng hổi vừa lăn xuống hai gò má xanh xao vì mệt mỏi. Trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác xót xa.
“Em có bánh bèo đâu. Linh tinh.” Huyền vừa thút thít vừa đưa tay quẹt nước mắt lem nhem trên mặt.
“Anh thấy mày giống lắm. Trông ghê chết được. Nín mau đi, không nín anh lại ăn bây giờ.”
“Ăn…anh…anh…cút đi.”
Dương khẽ bật cười, đưa tay xoa xoa đầu cô một cách trìu mến: “Đi tắm đi, anh đi nấu gì lát ăn. Cái bụng mày nó đang réo ầm lên muốn rung đất rung nhà rồi kìa.”
“Em không có đồ.”
“Đồ anh không thiếu.”
Huyền khẽ thở dài. Lúc này tâm trạng cô không được tốt nên chẳng biết suy nghĩ gì. Cũng may có anh bên cạnh, nếu không thật sự cô không biết mình phải làm thế nào nữa. Quay sang nhìn Dương, cô nói: “Anh đưa em về nhà đi.”
“Nhà đây rồi còn về đâu? Con hâm!”
“Ý là nhà em kìa.”
“Sao cứ thích cãi nhỉ? Giờ có đi không? Hay là muốn bị ăn?” Vừa dứt lời, Dương liền cúi xuống nhưng Huyền đã kịp thời phản ứng nhanh tránh sang một bên, bật người dậy chạy thẳng xuống dưới chui tọt vào phòng tắm đóng chặt cửa để lại người nào đó ngẩng đầu lên nhìn theo, miệng khẽ câu lên nụ cười gian xảo.
Cũng chính vì thế mà có người ngồi trong nhà tắm gần nửa tiếng đồng hồ không chịu chui ra bởi vì chưa kịp lấy đồ, lại ngượng ngùng không dám mở miệng nhờ Dương lấy dùm. Tình cảnh này có vẻ giống trong phim ngôn tình quá, nhỡ đâu cô với anh lại giống họ, sẽ… Nghĩ tới đây, Huyền lắc lắc đầu để xua đi cái ý nghĩ xấu xa đen tối vừa chạy ngang đầu. Cô đang nghĩ cái gì vậy chứ?
“Sao còn chưa ra?” Giọng nói của Dương bên ngoài vang lên khiến huyền giật bắn người, hốt hoảng nắm chặt núm vặn cửa, miệng lắp bắp: “Em…em chưa tắm xong.”
“Tắm gì lâu vậy? Ngủ quên trong đó luôn à?”
“Em…chưa xong thật mà.”
“Tắm nhiều tốn nước. Đi ra đây mau.”
“Em…” Huyền khẽ nuốt nước bọt. Anh kêu cô phải ra ngoài kiểu gì đây?
“Đúng là cái đồ đầu lợn. Mở cửa ra anh đưa quần áo cho.”
Nghe tới hai chữ “quần áo”, mắt Huyền lập tức sáng lên như vớ được vàng. Cô khẽ mở hé cửa, thò cánh tay ra ngoài. Vừa cảm nhận được quần áo đã đặt trên tay liền nhanh chóng rụt lại đóng sầm cửa ngay. Nhìn bộ đồ trên tay, Huyền tự nhiên ngượng nghịu, mặt đỏ như hai quả cà chua. Trên tay cô, ngoài cái áo thun rộng thùng thình ra còn có mấy bộ đồ lót nữ. Cái này anh ấy lấy ở đâu ra? Không lẽ anh ấy lại đi mua? Hay là từng có phụ nữ khác ở đây?
Nghĩ đông nghĩ tây một hồi Huyền vẫn không thể nào lí giải được sự xuất hiện của mấy bộ đồ kia. Rõ ràng là còn mới nguyên như chưa từng sử dụng qua, chắc chắn là mới mua, cái mác đính trên còn chưa cắt nữa. Nhưng đời nào có chuyện anh ấy lại đi mua cái này? Mà thôi kệ đi, có mặc là được rồi, nghĩ nhiều nhức đầu. Huyền tặc lưỡi một phát rồi vội vã đứng dậy thay đồ, sau đó rón rén mở cửa bước ra ngoài.
Mùi thức ăn ngào ngạt thơm phức kích thích vị giác của Huyền ngay khi vừa ra tới phòng khách. Cô mon men tới gần bếp thì thấy Dương đang loay hoay chuẩn bị đồ ăn. Cô nép bên góc tường, ngây ngốc dõi theo từng hành động cử chỉ của anh. Đến nỗi bị anh phát hiện tiến lại gần lúc nào không hay.
“Háo sắc, đi vào đây.” Dương choàng cổ Huyền kéo vào bên trong ấn xuống ghế.
Bàn thức ăn nghi ngút khói thơm phức khiến Huyền không kìm lòng được mà nuốt nước bọt. Nhưng đến lúc ăn tự nhiên lại không thể cảm nhận được mùi vị gì. Cô buồn bã buông đũa xuống thở dài.
“Sao thế? Không ngon à?”
“Không phải. Em…” Giọng Huyền bỗng chùng xuống, cảm giác buồn bã bắt đầu len lỏi vào suy nghĩ. Cô lại nhớ về mẹ, mẹ cô cũng từng nấu cho cô những món ăn ngon như thế. Cô đã từng có những khoảng thời gian rất hạnh phúc bên gia đình. Chuyện mẹ cô đã vĩnh viễn rời khỏi thế gian này thì cô không thể tin đó là sự thật. Nghĩ đến đây, nước mắt cô lại vô thức tuôn ra.
Dương buông đũa, nhích ghế lại gần Huyền, đưa tay quẹt nước mắt cho cô. Nắm chặt hai vai Huyền, anh kéo gương mặt cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh ngấn nước kia bằng ánh mắt đầy dịu dàng: “Nghe anh này, tất cả mọi chuyện vốn dĩ đều có sự sắp đặt sẵn, chúng ta dù muốn dù không cũng phải mạnh mẽ mà chấp nhận có hiểu không?”
“Em…mẹ em…hu hu hu…mẹ em đã bỏ em lại mà đi rồi. Mẹ đã hứa sẽ về thăm em mà. Mẹ em vẫn còn sống đúng không? Mẹ em…” Huyền nhào tới ôm lấy Dương khóc nức nở. Cô không thể chấp nhận được cái sự thật đau đớn này: “Tại sao ai cũng bỏ em mà đi, em đã gây ra tội lỗi gì sao? Anh nói đi, làm ơn nói cho em biết đi.”
“Đừng khóc, còn có anh ở đây. Dù có chuyện gì đi nữa anh cũng sẽ không bao giờ bỏ mày được chưa?” Dương ôm chặt lấy cơ thể đang run bần bật trong lòng mà xót xa. Anh im lặng, mặc cho Huyền khóc lóc trong lòng mình. Có lẽ anh nên để cô khóc, khóc hết những đau buồn trong lòng cho nhẹ nhõm hơn.
Cho đến lúc cô thiếp đi vì kiệt sức, anh mới nhẹ nhàng bế cô vào phòng ngủ đặt trên giường. Anh chăm chú ngồi cạnh giường nhìn khuôn mặt nhỏ bé gầy guộc đang nhắm mắt. Đôi hàng mi khẽ run rẩy còn vương ít nước nơi khoé mắt. Một nụ hôn nhẹ tựa như làn gió khẽ lướt qua đôi môi mỏng của Huyền. Nụ hôn thật dịu dàng, mang theo cả một tình yêu to lớn của anh dành cho cô.
Khẽ cựa quậy cơ thể, Huyền lim dim mở mắt ra nhìn xung quanh. Cảm giác cả người rã rời không còn chút sức lực, cô khó nhọc bật người ngồi dậy. Còn đang ngơ ngác nhìn xung quanh thì đã nghe tiếng mở cửa vang lên. Huyền giật mình nhìn lại, trông thấy Dương trong bộ dạng bán khỏa thân, trên người chỉ mặc độc một cái quần sọc ngắn tới gần đầu gối. Huyền nuốt nước bọt, mặt bỗng nhiên đỏ lựng, mắt cô dán lên người anh không hề chớp lấy một lần, mở to hết cỡ mà chiêm ngưỡng thân hình quyến rũ đang ngày một tới gần mình hơn.
“Lại đang nghĩ cái gì xấu xa vậy hả?”
“Em thèm vào.” Bị một ăn cái cốc lên đầu, Huyền phụng phịu cảm thấy bất mãn. Cô chỉ là ngắm một chút chứ có nghĩ gì xấu xa đâu. Đúng là chỉ biết đổ oan cho người khác. Cô là điển hình của kiểu người cực kì trong sáng đấy. Hừm.
“Thì anh biết mày thèm mà.”
Huyền chẳng còn sức lực mà đôi co với anh nữa nên đành im lặng, nuốt cục ấm ức vào trong.
“Đi đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng. Tối qua đã không ăn gì rồi. Đồ anh để trong nhà vệ sinh, mau đi đi, anh đi thay đồ.”
Huyền khẽ gật gật đầu, trườn xuống khỏi giường bước đi một cách uể oải.
“Đừng có đứng ngoài đó mà nhìn lén nghe chưa?”
“…” Huyền cảm giác cổ họng bị chặn ngang không thể nói nên lời. Ở chung với cái gã dở hơi này có ngày chết vì tức tối mất thôi. Hai tay nắm chặt, răng nghiến ken két, Huyền bực bội dậm chân bước ra ngoài đóng sầm cửa lại.
Thức ăn anh nấu lúc nào cũng ngon nhưng chẳng hiểu sao dù rất cố gắng mà Huyền lại không thể nuốt nổi tới miếng thứ hai. Miệng cô thực sự không thể cảm nhận được mùi vị gì cả, chỉ thấy rất đắng. Cô buông đũa, lại thừ người ra mệt mỏi.
“Hôm nay ở nhà nghỉ đi.”
” Dạ? ” Huyền ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Dương.
“Anh kêu hôm nay ở nhà nghỉ đi. Dạ dạ cái gì?”
Huyền định mở miệng từ chối, nhưng nghĩ lại thấy mình quả thật không có tâm trạng để làm việc, mất công ảnh hưởng đến hiệu quả công việc nên đành gật đầu. Mà có muốn đi chắc gì đã được. Lệnh anh như lệnh vua làm sao cô dám kháng chỉ.
Ngồi một mình trong phòng khách, Huyền bắt đầu suy nghĩ miên man. Một lúc sau, cô mới với tay lấy cái điện thoại trên bàn gửi đi một cuộc gọi. Sau khi nói chuyện với người ở đầu dây bên kia, cô khẽ thở dài buông điện thoại xuống.
Bây giờ cô gần như đã hiểu ra tất cả mọi chuyện. Mẹ cô năm đó khi bỏ nhà đi không biết mình đã mang thai. Bởi vì cơ thể mẹ cô yếu nên việc mang thai rất nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mẹ cô nhất quyết muốn giữ lại đứa con của mình, bất chấp đánh đổi tính mạng. Vì thế, ngay sau khi sinh Hiếu ra mẹ cô đã qua đời.
Theo như dì ghẻ cô nói lại lúc nãy qua điện thoại thì do mẹ cô muốn giấu nên trước lúc mất đã kêu bác cô là chị gái của mẹ giấu chuyện này. Vì thế, suốt bao nhiêu năm qua không một ai biết đến sự tồn tại của Hiếu. Cho tới khi chuyện không may xảy ra với bố cô, bác cô không muốn giấu chuyện này mãi nữa mới nói ra.
Có lẽ tất cả đều là do ý trời, bản thân Hiếu cũng không có lỗi trong chuyện này. Ngược lại, Hiếu cũng là người phải chịu nhiều thiệt thòi.
Lặng lẽ chăm chú nhìn dãy số lạ trên màn hình, Huyền lưỡng lự một chút rồi cũng quyết định ấn gọi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!