Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi - Chương 6: Anh muốn hẹn hò với em
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
174


Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi


Chương 6: Anh muốn hẹn hò với em


Mấy ngày sau đó, tôi cóc thèm đếm xỉa tới anh Tí nữa, lên lớp cũng lơ anh ấy luôn. Ai kêu dám bỏ tôi theo gái. Mặc dù thấy hai người đấy thân mật như thế tôi cũng tức ứa gan ứa máu. Nhưng mặc kệ, tôi cố gắng nuốt cục máu xuống, cắn răng cho qua.

Vừa vào lớp, tôi đã nhìn thấy bọn thằng Khánh đang đứng bu xung quanh địa bàn của tôi nhao nhao cái gì đấy. Đi ngang chỗ con Nhung, thấy nó đang soi gương chỉnh chu trang điểm, tôi nhếch môi lắc đầu. Mới lớp sáu thôi, không biết lớn tí nữa nó điệu cỡ nào, chắc giống mấy mụ hát hội chợ luôn quá. Lòe loẹt, màu mè.

Tôi đi xuống chỗ ngồi. Bọn thằng Khánh thấy tôi tới thì quay sang nhìn tôi như sinh vật lạ, dạt sang một bên tránh đường cho tôi vào chỗ.

Trong lớp tôi chỉ chơi với con trai thôi. Lúc trước còn bị anh Tí cấm chơi với mấy đứa khác, nhưng bây giờ lớn rồi, có cấm cũng chả được, thế nên cả đám nhập thành một hội. Cái lũ con gái trong lớp tôi ý, chả được cái vẻ gì. Suốt ngày cứ ganh đua xem đứa nào đẹp hơn, rồi chia bè chia phái ra suốt ngày chí cha chí chóe mắc mệt. Đứa đẹp chơi với đứa đẹp, đứa xấu chơi với đứa xấu, đứa giỏi chơi với đứa giỏi, đứa ngu chơi vơi đứa ngu. Mà tôi thuộc dạng vừa ngu vừa xấu cho nên không thuộc về phe phái nào cả. Vẫn là chơi với bọn con trai tốt hơn. Bọn nó tuy thô thô, ăn nói láo láo tí chứ lại hay, chơi rất sòng phẳng. Đứa nào không sòng phẳng qua tay tôi thì nhăn cũng thành phẳng.

Nói chung về cái khoản học hành thì tôi hầu như là đội sổ. Còn mấy khoản đánh đấm thì chỗ nào cũng có mặt mo của tôi. Đừng trách tôi, đều là do anh Tí hết. Tóm lại, tôi mới cấp hai đã thế này hoàn toàn là do ảnh hưởng từ anh Tí. Cho nên, muốn trách thì cứ tìm anh ấy mà hỏi tội, tôi vô tội.

“Lại có chuyện gì?” Tôi nhìn bọn nó, lườm mỗi đứa một phát.

Thằng Hô lấm la lấm lét đẩy một cái hộp gì đấy lên trước mặt tôi. Hô là tên tôi đặt cho nó. Tôi hoài nghi nhìn bọ nó hỏi: ” Cái gì đây? “

“Không biết, anh hotboy lớp trên nhờ chuyển cho mày đấy!”

“Hotboy với hot dog cái gì? Không phải là bom khủng bố trong đó chứ?”

“Chắc không phải đâu. Tao ngửi thấy thơm thơm. Hình như là đồ ăn thì phải.”

Tôi nhăn mặt khó hiểu. Là gã nào rảnh rỗi tặng tôi đồ ăn vậy. Lại còn bọc trong cái hộp rõ là màu mè. Nhìn là biết chắc không phải men lì rồi. Tôi lắc đầu, xong cũng bóc ra xem thử.

Ực…

Tiếng nuốt nước bọt lần lượt vang lên. Một làn hương thơm phức lập tức xông phi ra ngoài sau khi được giải thoát khỏi cái nắp kia. Một cái đùi gà to khủng bố nằm chễm chệ trong túi giấy đặt giữa hộp. Bọn kia thấy thế thì nước bọt tuôn ra như lũ lụt miền Trung.

“Đùi gà rán!” 

Một thằng đột nhiên hét toáng lên khiến tôi giật cả mình. Thằng này nó đang bị sún mấy cái răng, chắc nó muốn tôi hốt luôn mấy cái còn lại cho đều.

“Mày nhắm xem cái đùi gà này đập vô mặt mày có mất thêm mấy cái răng nữa không?”

Thằng Sún nghe thấy thế thì đưa tay bụm miệng lại im thin thít. Tên thằng này cũng là do tôi đặt luôn.

Tôi đang đấu tranh tư tưởng. Một đám ngồi đây, có mỗi cái đùi gà thì chia thế nào? Cái gã nào tặng đùi gà cũng không biết điều tặng thêm mấy cái nữa cho đủ chia. Lớp có bảy đứa con trai chứ nhiêu.

“Gà tồn kho cả đấy!”

Đột nhiên, một giọng nói con trai vang lên làm tôi và cả bọn quay sang nhìn về hướng đó. Còn ai khác ngoài anh Tí nữa.

Cái gì mà gà tồn kho? Nghe xong câu đấy, tôi chỉ muốn cầm cái đùi gà đập vô mặt anh ấy luôn. Nói vậy bố thằng nào còn tâm trạng mà ăn gà nữa. Tôi đẩy cái hộp đùi gà lại cho thằng Sún đang ngồi trước mặt. Tại nó gầy gò nhất đám con trai nên nhường cho nó. Thằng Sún mắt sáng long như mèo gặp mỡ, xách cái đùi gà lên gặm một cách ngon lành.

“Mày ăn từ từ, coi lại mất thêm mấy cái răng nữa. Không ai giành mất đâu.”

Thằng Sún nghe vậy tự nhiên bị nghẹn đùi gà hay sao ý. Thấy mắt nó trợn ngược lên nhìn tôi. Thôi vậy, tôi cũng chẳng ham hố gì của đấy. Với lại, biết đâu có đứa chơi xấu bỏ thuốc độc vô đó cũng nên. Thằng Sún ăn lỡ có bị gì thì mặc kệ nó. Vì tương lai con em chúng ta, kệ cha tương lai con em chúng nó.

Anh Tí hôm nay về chỗ ngồi, đuổi hết lũ ruồi nhặng đang bu quanh tôi về chỗ. Thấy thế, con Nhung vừa tiếc nuối vừa tức giận nhìn tôi. Cũng phải, mất công nó loay hoay cả buổi để trang điểm cho anh Tí xem giờ anh ấy lại trở về chỗ rồi. Thôi, để dành về nhà tự ngắm tự khen đi cưng ạ.

Anh Tí đang ngồi bên cạnh, tôi vui mừng muốn nhảy dựng lên. Nhưng mà không, cái lòng tự tôn trong tôi cao lắm, còn lâu tôi mới làm như thế. Mặt tôi vẫn lạnh lùng vênh lên. Sau đó vì không nhịn nổi vui mừng mà úp mặt xuống bàn cười khúc khích, cả người rung bần bật.

“Mày bị động kinh hồi nào vậy lùn?”

Nghe xong, tôi chỉ muốn quay sang đấm vỡ mặt cái tên vừa phát ngôn ra câu đấy. Nhưng mà khổ, cái tên đấy lại là anh Tí của tôi. Có muốn cũng chẳng ra tay được. Tôi ngồi bật dậy nhìn anh Tí phừng phừng. Còn chưa kịp nói gì anh ấy đã phang thêm một câu vào mặt tôi: “Sao nay mày xấu quá vậy lùn? Mới hôm trước anh còn thấy mày xấu mà giờ mày lại xấu hơn nữa rồi.” Anh ấy vừa nói, lại còn vừa chép miệng lắc đầu như kiểu tôi xấu kinh khủng lắm vậy. Phải rồi, cái con lòe loẹt trên kia mới đẹp thôi.

“Anh cút xéo lên kia ngồi với con đẹp gái đi kìa. Về đây nhìn con xấu làm gì?”

“Anh mày đẹp trai quá, ngắm đẹp mãi cũng chán rồi.”

Tôi cạn lời.

“Lùn, trai đẹp tới tìm?”

Giờ ra chơi, tôi đang nằm gục xuống bàn ngủ ngon lành thì thằng Khánh ở đâu chạy tới gọi làm tôi giật mình nhìn ra cửa. Là cái anh đẹp trai hôm trước đụng trúng tôi ngoài hành lang đây mà.

Cái con vừa lùn vừa xấu vừa dốt như tôi đây mà có trai đẹp tới kiếm là chuyện động trời. Đám con gái thì nhảy xổ ra cửa bu đen ló ra ngoài ngắm trai đẹp, mấy thằng con trai thì đu đeo như mấy con khỉ đột rình cạnh cửa sổ nhìn tôi với cái anh đẹp trai đang đứng ngoài hành lang. Chỉ có mỗi anh Tí là vẫn ngủ.

Nếu là mấy đứa con gái khác thì đứng trước mặt một gã đẹp trai thế này chắc chắn sẽ đỏ mặt e thẹn các kiểu. Còn tôi á? Không bao giờ, mặt vẫn vênh lên vẻ ngầu ngầu ấy. Tôi khoanh tay trước ngực, mắt lơ đãng nhìn chỗ khác bâng quơ hỏi: “Tìm em có chuyện gì thế?”

“Đùi gà lúc sáng ngon không?”

Ồ! Tôi hơi bị ngạc nhiên. Thì ra đùi gà là cái anh đẹp trai này tặng.

“Không biết. Có người bảo gà tồn kho nên em không ăn.”

Mặt anh đẹp trai đấy có vẻ thốn lắm. Đùi gà “xịn” hẳn hoi, nhìn sơ qua là biết rồi.

“Cái gì tồn kho? Gà mới ra lò đấy. Anh phải đặt trước mới có đấy!”

“Vào vấn đề chính đi, không phải anh tới tìm em chỉ để hỏi cái đùi gà thôi chứ?”

Anh ta cắn cắn môi ra vẻ chần chừ khiến tôi hơi cáu. Có gì nói thẳng ra luôn đi. Còn bày đặt suy nghĩ. Lát, anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi, nói: “Anh muốn hẹn hò với em.”

“CÁI GÌ?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN