Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi - Chương 74: Không cho cũng lấy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi


Chương 74: Không cho cũng lấy


Không khí càng trở nên căng thẳng bởi câu nói vừa rồi của bà Lam. Dương biết Huyền đang rất sợ, anh cũng chẳng phải thần thánh gì, đối mặt với mấy vấn đề này thực sự rất rắc rối. Một bên là người yêu, một bên là người thân, chẳng biết phải làm sao cho vẹn toàn cả đôi. Đưa tay sang nắm chặt lấy tay Huyền ý bảo đừng sợ. Có lẽ anh đã hiểu được ẩn ý trong câu nói kia nhưng vẫn tỏ thái độ khó hiểu: “Ý mẹ là sao?”

Bà Lam nhìn Dương muốn nói gì đó nhưng lại do dự, ông Hùng ngồi bên cạnh thấy thế đâm ra khó chịu mới lên tiếng thay: “Giời ơi, có thế mà cứ ậm à ậm ừ. Không nói thì để anh nói cho. Ý mẹ cháu là hai đứa định cứ thế này tới bao giờ? Xác định yêu là phải cưới, không cưới khỏi yêu phí thời gian. Tư tưởng thanh niên bây giờ thoáng thật, nhưng dù gì nó cũng là con gái, sao có thể để nó chịu thiệt thòi như vậy được? Phải cho người ta cái danh phận đi chứ.”

Cả Dương và Huyền đều rơi vào trạng thái bất ngờ, hết quay sang nhìn nhau rồi lại nhìn hai người đối diện. Ông ấy nói vậy có nghĩa là chấp nhận chuyện của hai người rồi sao?

Ông Hùng lại tiếp tục: “Còn nhìn cái gì nữa mà nhìn? Nhân tài quốc gia mà mỗi việc đấy không hiểu thì gỡ não ra vứt đi cháu ạ. Thế bây giờ ý hai đứa là sao?”

Chuyện này quá bất ngờ, lúc nãy cả hai còn tưởng bà Lam với ông Hùng gọi tới đây để bắt hai người chấm dứt quan hệ, bây giờ lại thành ra muốn tác hợp. Chuyện này rốt cuộc là thế nào đây?

Nhìn phản ứng ngu ngơ của hai người mà ông Hùng chỉ biết bật cười. Sau khi nghe bà Lam kể hết mọi chuyện ông mới hiểu. Thời buổi nào rồi còn cấm đoán thanh niên bọn nó yêu nhau với cái lí do củ chuối như vậy. Không sinh con được thì thôi, con cái là của trời cho, có thì hạnh phúc không thì ở với nhau hai người hạnh phúc tới lúc tóc bạc răng rụng là được rồi. Thế mà làm con người ta khổ lên khổ xuống. Rõ thật là, thương con trai quá hóa lũ lẫn luôn rồi.

Ông huých nhẹ vào tay bà Lam. Bà từ nãy giờ cứ ngồi im thin thít, thấy anh rể đang nháy mắt ra hiệu với mình thì hiểu ra. Bà ngẩng đầu nhìn lên nói: “Thôi, chuyện đó bàn sau đi, ăn cơm trước đã. Chắc hai đứa cũng chưa ăn gì. Mau vào đây.”

Bà Lam đứng dậy túm tay Huyền kéo đi trước sự ngạc nhiên của Dương, rồi từ ngạc nhiên chuyển sang vui mừng. Có lẽ mọi chuyện không tệ như anh nghĩ, ví dụ như ngay lúc này đây. Nhìn biểu hiện mẹ mình như thế có lẽ là đã chấp nhận Huyền rồi. Lúc anh biết hết mọi chuyện cũng đã đôi co với bà mấy lần. Đợt đó anh bực mẹ mình tới nỗi không muốn nói chuyện luôn.

Bàn ăn thịnh soạn đã được chuẩn bị từ trước đó. Quan trọng hơn là trong lúc bốn người mặt đối mặt ngoài kia thì trong bếp có một vài “thần dân” lạ mặt đang ngồi chờ cơm. Lúc bước vào Huyền cũng hơi bất ngờ, được giới thiệu mới biết là vợ của ông Hùng, con trai, con gái và một người cháu gái nữa.

Anh con trai thì hơi trầm tính nhưng cũng tỏ thái độ vui vẻ với Huyền. Cô con gái có vẻ là người dễ gần, vừa nhìn thấy Huyền đã niềm nở chào đón. Còn cô cháu gái thì khiến Huyền hơi bất ngờ, nếu cô nhớ không nhầm thì đây chính xác là bạn “tình địch” Huyền Như trong quá khứ. Tự nhiên nghĩ lại thấy buồn cười, hồi đó đúng là trẻ trâu, hở tí là ghen tuông vớ vẩn.

Vừa gặp mặt đã được cả nhà chủ tịch niềm nở chào đón thì còn gì bằng. Ông Hùng gắp cho cô một cái đùi gà hấp tỏi to bự, xong lại gắp thêm mấy con tôm. Chưa ăn kịp cái này cái khác đã nhảy vào bát.

“Ăn cho nhiều vào, trông ốm yếu như thế làm sao có sức. Còn thằng bên cạnh nữa, chăm vợ tương lai kiểu gì mà để nó gầy gò thế? Bác nói cho nghe nhé, thời đại bây giờ ấy, đàn ông là phải biết nấu ăn, thằng nào không nấu được thì vứt. Có mỗi việc cỏn con như thế mà không làm được thì còn làm gì?”

“Xời ơi, nói người ta thì nhìn lại mình cái. Rán có mỗi mấy quả trứng thì lúc khét, lúc quên bỏ dầu, lúc thì sống nhăn nhở. Chỉ được cái to miệng.” Vợ ông Hùng quay sang nguýt vài cái khinh thường.

“Bà này, thì tôi…là người của thời đại trước mà.”

Ăn xong, người bận công việc, người bận bài vở nên ai về phòng nấy. Không khí rộn rã ban nãy trở về trạng thái yên tĩnh. Trong phòng khách chỉ còn mỗi Huyền và bà Lam. Mặc dù bây giờ đã được cho phép, nhưng đối với bà Lam cô vẫn có gì đó gọi là sợ sợ nên cứ ngồi im cả buổi chẳng biết phải nói gì.

“Ra ngoài kia hóng gió với bác một chút được không?”

“Dạ? À…được ạ!”

Hai người chậm rãi đi bộ dọc bên hành lang dẫn ra vườn. Không khí trong lành thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ tỏa ra từ những khóm hoa hai bên khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu. Ngồi xuống chiếc xích đu màu trắng, bà Lam chỉ tay sang bên cạnh nói: “Cháu cũng ngồi đi!”

Huyền nhẹ gật đầu: “Vâng!”

Bà Lam đã nói với cô rất nhiều chuyện. Từng câu từng chữ đều chứa đựng sự ăn năn và hối hận. Sau cùng, bà xin lỗi cô, xin lỗi vì tất cả những gì đã bắt cô chịu đựng trong suốt mấy năm qua. Cô có thể hiểu và thông cảm cho tâm tư người làm mẹ. Vả lại bây giờ những chuyện ấy đâu còn quan trọng nữa, vì cho dù có trải qua bao nhiêu đau thương đi chăng nữa thì cuối cùng cũng đã có thể đường đường chính chính ở bên anh. Chỉ cần thế thôi, quá khứ qua rồi thì cứ để nó trôi qua.

Tối hôm ấy có người không ngủ được, cứ lăn qua lăn lại trằn trọc mãi. Người ngồi bên kia đang phê duyệt hồ sơ, thấy cô cứ lăn lộn trên giường mãi không chịu ngủ thì lắc đầu, gấp tập giấy lại bước tới bên giường nhào lên nằm trên người cô, đưa tay chọc chọc vào má cô: “Thiếu hơi không ngủ được à?”

Đằng nào cũng đã mấy lần “là của nhau” rồi nên cái gọi là “ngại ngùng” nó cũng dần được xóa bỏ. Với lại bây giờ giữa hai người cũng chẳng còn rảo cản gì nữa thì còn ngại cái gì, ngại là hại cái thân. Huyền vòng tay ôm lấy cổ anh một cách tự nhiên, còn nhổm cả đầu dậy thơm chụt vào má anh: “Vâng, thiếu hơi Tí đại ca em ngủ không được.”

“Vậy để đại ca tiếp hơi cho nhé?”

“Tiếp kiểu gì ạ?”

Anh ra chiều suy nghĩ gì đó, xong gật gù như ông cụ non: “Dễ thôi, nhắm mắt lại đi.”

“Sao lại phải nhắm mắt? Mở mắt tiếp hơi không được ạ?”

“Được, chỉ sợ mày chịu không nổi lại xỉu mất.”

Có đến nỗi ghê vậy không?

Huyền chưa kịp nói năng hay phản ứng gì anh đã bật dậy ngồi dưới chân Huyền, đưa tay tuốt một phát rồi quăng luôn cái áo thun màu trắng mỏng dính xuống đất. Cái quần đùi thể thao bên dưới cũng bị anh tuột luôn ra một cách không thể nào dễ dàng hơn. Tuy là đã “làm việc trên giường” mấy lần rồi nhưng đây là lần đầu tiên Huyền nhìn thấy cơ thể không có thứ gì che chắn của anh rõ ràng đến thế này. 

Huyền ngại cùng lật người lại úp khuôn mặt đỏ lựng của mình xuống gối. Ôi trời má ơi, anh giết cô luôn đi. Anh là tiếp hơi cho cô hay hút máu của cô?

Dương phì cười, trườn người xuống kéo cô quay lại đối diện với mình, gỡ hai bàn tay đang che trên mặt cô xuống đặt sang hai bên thái dương: “Muốn nhìn thì cứ nhìn đi, anh cho nhìn miễn phí. Đã nghiện mà còn ngại.”

Mặc dù không phải là lần đầu tiên, nhưng đối với Huyền đây lại là lần hạnh phúc nhất. Bây giờ chẳng có gì khiến cô phải lo âu nữa, toàn tâm toàn ý mà trao tình yêu cho anh.

Bình thường sau những lần kịch liệt thế này cô sẽ để mặc anh tắm rửa cho rồi lăn ra ngủ vì mệt, nhưng hôm nay lại khác, tâm trạng cô cứ thao thức không yên, dù đã mệt rã rời cũng không thể nào nhắm mắt cho nổi. Mọi chuyện diễn ra cứ như một giấc mơ vậy.

“Sao còn chưa ngủ?” Anh mở mắt ra, vòng tay kéo sát Huyền vào người ôm chặt, vùi mặt vào tóc cô thơm nhẹ.

“Em không biết sao nữa, cảm giác khó tả lắm. Lúc mới tới nhà chủ tịch em sợ lắm luôn ấy, sợ muốn khóc luôn. Ví dụ họ cấm đoán, không cho mình ở bên nhau thật thì sao anh?”

“Còn trăng sao gì nữa, không cho anh cũng lấy.”

“Đây không phải là mơ anh nhỉ?”

Dương không nói gì, bật người dậy, xong kéo cả người Huyền ngồi dậy đối diện với mình nhìn chằm chằm: “Mày có muốn lấy anh không?”

Nghe xong câu đó Huyền ngẩn người ra, ngẩng đầu lên nhìn anh không chớp mắt.

“Còn nhìn gì mà nhìn, có muốn lấy không? Nói.”

“Ơ…em muốn!” Huyền tự nhiên bị quát, theo phản xạ có điều kiện mà trả lời luôn không chút do dự.

“Ờ, muốn thì cưới thôi!”

“…”

Đây có phải cầu hôn không? Có ai cầu hôn một cách lãng xẹt như vậy không? 

Dĩ nhiên là không rồi, cả thế giới này chắc chỉ có anh mới có cái kiểu cầu hôn như thế!

Cho dù lãng mạn hay lãng xẹt thì cả thế giới cũng chỉ có một mình người này là lúc nào cũng khiến tim Huyền loạn nhịp.

Dương cúi xuống ngậm lấy môi Huyền hôn thật lâu, bàn tay nhỏ bị anh kéo tới trước ngực không ngừng sờ nắn. Mãi lúc sau anh mới buông môi cô ra, cũng kéo luôn bày tay vừa rồi ra áp trên bàn tay mình nhìn chăm chú.

Một chiếc nhẫn nhỏ xíu đã nằm gọn trong ngón áp út của Huyền, bên ngón tay anh cũng có một cái y hệt. Sống mũi tự nhiên cay cay, có cái gì đó nghèn nghẹn nơi cổ họng. Cảm giác ngọt ngào hạnh phúc xâm chiếm toàn bộ tâm trí Huyền. Cô xúc động đến nỗi bật khóc thành tiếng. Anh không nói gì, chỉ kéo cô vào lòng ôm chặt. 

Lúc tối ngồi nói chuyện với ông Hùng và anh họ hơn cả tiếng đồng hồ. Ông Hùng than vãn bảo phải mất cả nửa ngày trời để thông não cho mẹ anh hiểu ra vấn đề. Đúng là phải cảm ơn bác rất nhiều, nếu không có bác thì bây giờ có lẽ anh với cô vẫn còn cả đống trông gai trước mắt. 

Cặp nhẫn cũng được bác chuẩn bị sẵn nói là quà cưới. Rồi cả bác và anh họ hào hứng ngồi bày cho anh đủ các kiểu cầu hôn. Nào là chuẩn bị rượu vang nến lấp lánh, thả nhẫn vào trong ly rượu rồi khi nào Huyền uống cạn sẽ nhìn thấy. Anh bảo cách này không ổn, lỡ uống cả vào bụng thì nguy. Thế là hàng trăm cách cầu hôn khác bắt đầu được đề ra, chẳng ngờ cuối cùng lại chọn cách này. Xin lỗi bác trai và anh họ, xem ra anh đã phụ công của hai người rồi.

Thực ra Dương cũng không nghĩ sẽ cầu hôn cô sớm như vậy. Nhưng nhìn cô cứ mơ mơ hồ hồ anh lại không đành lòng. Không phải anh không biết lãng mạn, nhưng anh muốn mang lại cho cô cảm giác an tâm.

Ngày đi đăng kí kết hôn là do bà Lam chọn. Cầm tờ giấy trên tay mà Huyền cứ lơ lửng như ở trên mây, ngắm mãi không biết chán. Đến bây giờ cô vẫn chưa thể tin được rằng mình đã chính thức trở thành vợ anh. Thao thức suốt mấy đêm không ngủ được, lại tạo cơ hội cho cái người tham lam kia dày vò.

Lễ dạm ngõ thì tổ chức hai tuần sau đó. Lẽ ra là sớm hơn nhưng do bố Dương đặt lịch về nước không kịp. Nói dạm ngõ vậy chứ cũng rất đơn giản, chỉ có trầu cau gọi là lễ, xong rồi làm mấy mâm mời anh em thân thiết trong nhà tới. Vốn dĩ mọi người cùng quê, lại là hàng xóm lâu năm nên quen thân hết cả. Bây giờ Huyền mới biết bố mình là bạn học cũ của bố Dương, cả mẹ anh cũng vậy. Ba người tỉ năm mới được xúm lại tán gẫu nên vui lắm.

Hình cưới của hai người phải nói là đậm chất thôn quê Việt Nam. Hầu như xuyên suốt album ảnh đều mặc áo dài truyền thống. Hoa cầm tay cũng là một bó sen trắng được cắt tỉa một cách rất tỉ mỉ, kéo cả đoàn chụp hình cưới về quê dựng cảnh ngoài đồng lúa, rừng cây,… Mấy người lớn trong nhà bảo xuất thân ở quê thì cứ làm vậy cho gần gũi. Với lại mình là người Việt Nam thì cứ Việt Nam mà chơi thôi chứ đừng học đòi theo Tây Tàu các kiểu chi cho mệt. Cả Huyền và Dương cũng đồng ý nên mọi thứ coi như khá suôn sẻ, trừ việc mấy thành phần lố nhố trong đám bạn nối khố đòi theo về. Kết quả là trong lúc loay hoay ngoài ruộng, bạn Hùng sún và bạn Tuấn bống chẳng hiểu sao tự nhiên nhào xuống ruộng, người lấm lem bùn đất nhìn đến là buồn cười.

Đám cưới định sẽ là hơn một tháng sau, nhưng tiêu chí của mấy vị phụ huynh là đánh nhanh thắng nhanh nên bảo làm luôn đi cho máu. Thế là tổ chức sớm hơn dự định. Bởi vì nhà dưới quê của Huyền đã bán nên phải mượn nhờ nhà bà nội. Thanh niên trai tráng bên họ nhà cô từ sáng sớm đã kéo nhau về xúm lại dựng rạp, còn các bác các dì thì lo đi chợ, nấu cỗ chuẩn bị đãi khách khứa. 

Ai cũng nói cô tốt số, lấy được chồng vừa đẹp trai vừa nhà giàu lại hiền lành dễ mến. Chả là cái lúc dựng rạp ấy, Dương cũng đòi lăng xăng vào giúp, chẳng biết làm sao mà lúc anh về rồi mấy người cứ tấm tắc khen anh mãi. Cái gì mà người đâu đẹp trai, hiền lành lại dễ mến. Đúng là ước mơ của bao nhiêu chị em phụ nữ. Huyền nghe thấy suýt sặc cả nước bọt. Đẹp trai thì cô công nhận, nhưng hiền lành dễ mến thì phải xem lại, lừa đảo hết. Nhưng chả nhẽ lại huỵch toẹt ra cho mọi người biết. Thôi, chồng đã lỡ diễn sâu rồi thì vợ cũng giả bộ gật đầu đồng tình, cố gắng nhập vai cho trọn. Đồng vợ đồng chồng tát biển đông cũng cạn mà.

Huyền vừa rời bàn khách khứa ra một chút đã bị Tuấn bống chạy từ bàn gần cửa ra vào kéo tới ngồi xuống. Đám bạn đông đủ hết, chỉ thiếu mỗi Khánh. Nhung bầu bì yếu nên không đi được đường xa, mà để cô ấy ở lại một mình làm sao được. Cậu cũng có gọi điện chúc mừng Huyền nên thôi, cô cũng thông cảm cho cậu.

“Tao nói cấm sai, ngày xưa bị cướp dâu rồi nên sau này nhất định phải cưới người ta.” Quân gật gà gật gù triết lí. Mấy thằng bên cạnh cũng gật đàu đồng tình. Tuấn bống còn ôm cứng cánh tay Huyền thút thít nữa.

“Cái gì mà phải cưới người ta, vốn dĩ sếp sinh ra là phải dành cho sếp. Mà mấy anh chị đại đã bỏ cuộc chơi hết rồi, sau này con cái đùm đuề rồi chắc bỏ bê lính lác hết cho xem.”

“Từ từ rồi cũng tới lượt giờ ấy mà. Thế bọn mày tính bao giờ cho tao ăn kẹo cưới?”

“Hai sếp là lớn nên phải chờ hai sếp về một nhà đã mới đến bọn này. Không phải ế đâu nhá, chẳng qua vì nể mặt hai sếp thôi đấy.”

Huyền cười cười, thì cứ cho là vậy đi. Cái đám này, trừ thằng Thạch đã có em Tũn ra, thằng Khánh lấy vợ rồi, còn lại chưa thấy ai đả động gì chuyện yêu đương. Mà chẳng hiểu sao cô cứ thấy Tuấn bống với Hùng sún có gì đó bất thường. Thấy thái độ hai người rất đáng nghi, chẳng biết có phải là…không nữa. Cô tưởng Hùng sún phải một đôi với Nghĩa hô mới chuẩn chứ nhỉ? Đúng là khó hiểu thật.

Cả đám ở bên nhà Huyền tưng bừng một trận rồi mới kéo nhau sang nhà Dương. Nhà anh đông anh em họ hàng nên khách khứa tới khuya vẫn còn đông nghịt. Đa phần là đồng nghiệp và bạn bè của bố mẹ anh, có người còn ở tận bên nước ngoài bay sang nữa.

Bận rộn cả ngày trời, tới lúc khách khứa bên ngoài đã vãn dần thì Huyền cũng mệt rã rời. Bố cô bảo vào trong phòng ngủ một giấc cho lại sức ngày mai còn phải dậy sớm chuẩn bị. Mệt thì có mệt nhưng con gái mà, trước ngày trọng đại của cả đời mình làm sao có thể ngủ cho nổi. Trằn trọc mãi mà không tài nào chợp mắt được, cô lại nghĩ tới Dương, không biết bên nhà anh thế nào rồi.

Đang suy tư thì có chuông tin nhắn. Vừa nhắc tào tháo là tào tháo nhắn tin hỏi thăm ngay rồi. Cô vực người dậy tựa vào thành giường tủm tỉm nhắn tin lại: “Cũng hơi hơi mệt. Còn chưa ngủ đi, bên đó sao rồi?”

“Mọi thứ đều tốt cả. Nhớ quá không ngủ được.”

“Vừa mới gặp lúc chiều đó thôi.”

“Nhưng vẫn nhớ, có nhìn bao nhiêu cũng không đủ. Mà dù đang nằm bên cạnh cũng cảm thấy nhớ nữa.”

Tự nhiên Huyền thấy rờn rợn cả người. Lão này có phải là ăn trúng gì rồi không? Sao nay ngọt thế?

“Thôi trễ lắm rồi, ngủ đi. Em cũng ngủ đây. Anh ngủ ngon.”

“Ừ, thôi tranh thủ ngủ đi,  mai phải dậy sớm nữa. Mày ngủ ngon. Thương.”

Khiếp, cái lão này hôm nay bị gì mà sến hơn cả con hến. Mà thôi kệ đi, lâu lâu mới được như thế thì cũng phải tranh thủ tận hưởng. Đời có bao lâu mà hững hờ.

Nói ngủ vậy chứ Huyền cả đêm cứ chập chờn lúc tỉnh lúc mê tới tận bốn giờ sáng, khi thợ trang điểm tới cô đã tỉnh hẳn. Hôm nay là ngày rất rất quan trọng, cái ngày mà ngay cả trong mơ cô cũng không dám nghĩ tới. Nhìn mình trong gương, áo dài lụa đỏ được tô điểm bằng những họa tiết kim sa lóng lánh nổi bật. Tóc vấn gọn lên đỉnh chừa hai bên thái dương hai cái đuôi được uốn dợn nhẹ nhàng, đội khăn đóng cùng màu. 

Bên ngoài sân khấu tiếng nhạc xập xình, tiếng người rôm rả bao nhiêu thì bên trong cánh gà lại yên tĩnh đến mức làm Huyền bồi hồi đến khó chịu, muốn nở nụ cười thật tươi mà chẳng hiểu sao nhìn cứ như mếu máo sắp khóc tới nơi rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN