Mày Lấy Tao Đi
Phần 34
MÀY LẤY TAO ĐI 34
Được mọi người Chăm sóc vài hôm nó đã khỏe. Ra cửa hàng bán hàng bình thường. Nó vẫn đắt hàng, hai mẹ buổi tối phụ nó đóng hàng gửi đi.
Tất cả không phải vì nó mà vì cái đứa cháu mà hai bà đang ngóng trông.
Nó đang mở cửa hàng thì giật mình khi một vị khách vừa ghé qua. Cô ấy đứng nhìn nó một hồi.
-Em… Em Chào chị.
-Hường khỏe chưa? Tới mua đồ hay tìm chị có việc gì.
-Em có chuyện muốn gặp chị.
Nó đứng lên.
-Ra quán nước bên kia nhé.
-Vậy ai trông hàng cho chị.
-Chị có nhân viên mà.
Nó dẫn Hường sang bên kia đường. Nhìn cô ấy một lượt. Trông cô ấy gầy đi. Khuôn mặt tiều tụy hơn trước. Nó ngồi thẳng đối diện Hường. Không ai nghĩ một cô vợ có thể vui vẻ nói chuyện với người tình của CHỒNG. Nhưng hoàn cảnh của nó thì được.
-Em đi thế này. Ai trông bé con.
-Em gửi bên hàng xóm ạ.
-Thế tìm chị có việc gì.
-Em muốn hỏi chị về anh Quân.
-Quân có vấn đề gì sao?
-Hai người… Hai người có phải đã…
Nó ngồi im sẵn sàng nghe cô ấy nói.
-Hai người đã… Làm chuyện…vợ chồng với nhau không?
Nó đơ ra mấy giây. Câu hỏi quả thật khá buồn cười nhưng trong hoàn cảnh của chúng nó thì không có gì bất bình thường cả.
-Không… Chị với nó chỉ ở với nhau như thỏa thuận. Chứ bọn chị đâu có tình cảm gì với nhau.
-sao em lại hỏi như vậy. Thằng kia nó nói gì em à.
-Không. Chỉ là anh ấy. Dạo này lạ lắm.
-Chắc công việc của nó nhiều thôi.
-Mọi khi nhiều việc anh ấy cũng không như vậy.
Nó ngồi nhìn cái Hường đang rối bời lại thấy thương. Không biết tên kia có chuyện gì mà để con bé ra nông nỗi này.
-Bình thường nó về nhà, ngoài cầm điện thoại ra là ngủ. Chị không để ý nó nói chuyện với ai. Hay làm gì.
-Hai người ở chung phòng đúng không
-Uh. Nhưng nó ngủ dưới đất. Chị ngủ trên giường. Em yên tâm. Nếu chị và nó có gì. Có lẽ em không có cơ hội ngồi đây đâu.
Cái Hường cúi xuống ngại với nó.
-Chị và bạn chị đã tính rồi. Nếu như mọi việc suôn sẻ thì vài tháng nữa chị sẽ trả nó cho em. Quân cũng là thằng có trách nhiệm. Em đừng lo.
-Nhưng dạo này em thấy anh ấy lạ lắm. Ít nói chuyện với em. Ít đến thăm mẹ con em.
-Nó vẫn muốn làm chuyện vợ chồng với em chứng tỏ là vẫn còn tình cảm với em còn gì.
-Nhưng trước đây anh ấy đến rất thường xuyên. Giờ chục ngày… Có khi nửa tháng. Nhiều khi đến xong về rất vội vàng. Không nói chuyện với em nữa.
Nó thở dài. Cô ấy đang kể chuyện tình của chồng nó với người đàn bà khác. Hiểu nhu cầu và cả tần suất quan hệ. Chả khác gì nói xấu tên kia trước mặt nó. Nhưng sự thật là nó cũng khó có thể vui vẻ khi nghe người ta nói. Dù chúng nó chỉ là vợ chồng hờ của nhau.
-Giờ em cần chị giúp gì.
-Chị xem giúp em xem anh ấy có quen người nào nữa không.
-Được rồi. Để chị xem. Nhưng Hường này.
Cô ấy ngồi im chờ nghe nó nói.
-Quân nó còn trẻ. Nhiều khi ham chơi cũng là lẽ thường tình. Nhiều lúc chị thấy nó chơi game muộn lắm. lúc lại tụ tập bạn bè.
-Chị thì chị không có quyền nói. Nhưng chị nghĩ… Đó cũng là niềm vui là một cách giải trí sau những lúc làm việc mệt mỏi.
-Quân hiện giờ cũng đang rất cố gắng để lo cho tương lai của nó và em. Nếu nó không thương em thật lòng. Chị nghĩ không bao giờ nó làm như thế này. Giờ nó cũng là khó xử với cả bố mẹ nó và bố mẹ chị. Em hãy hiểu cho nó.
Cái Hường không biết có hiểu hết ý nó nói không. Nhưng đứng dậy chào nó ra về và dặn nó không nói lại với tên kia. Tất nhiên nó ngu gì mà nói. Nhưng nó cũng nên tìm hiểu xem bạn nó có bắt cá hai tay không.
Nó đứng lên đi về quán. Đúng lúc tên đó cũng vừa phóng xe tới nơi. Tiếng rồ ga làm nó giật mình quay lại. Cái mặt tên kia tươi hớn. Không biết đi đâu về mà vui đến vậy.
-Sao đấy. Nay ăn gì mà vui thế.
-Có gì đâu. Vừa gặp ông khách sửa xe quen nói chuyện tí thôi mà.
-Vậy mà tươi như vừa tán được em xinh đẹp nào ý.
-Bậy nào… Vợ con rồi. Ai lại thế.
-Uh. Vợ đã có… Bồ đã nuôi. Thiếu đứa con thôi nhề.
Hắn lườm nó. Đưa tay nhéo má nó phát rồi nhìn. Nó mặc bộ quần áo bông. Chùm cái mũ có hai tai thỏ xinh lắm.
-Nay trông như trẻ con thế. Vừa đi đâu về.
-À… Đi sang quán uống nước.
-Sao lại uống nước giờ này.
-Thèm cốc trà gừng ấm.
-Bảo họ ship cho không vừa khỏi lại bị lại thì sao.
-Nửa tháng rồi ông ạ. Giờ công lực đã tăng lên gấp mấy lần rồi.
-Phét. Tối ngủ vẫn ho đấy còn gì.
Trời… Hắn soi cả tối nó ngủ nó ho nữa. Tỉ mỉ ghê.
-Uh… Lạnh này chưa quen thời tiết Hà Nội.
-Chém… Mấy chục năm ở không sao. Vào đấy hai mùa đông mà làm như mình xa quê lâu lắm. Bày đặt thành người miền Nam.
-Chả thế. Sau này có điều kiện, cũng muốn chuyển vào đó ở để tránh cái rét cắt thịt của Hà Nội này.
Hắn cau mày. Nhưng rồi giãn ra.
-Ai chả biết chồng tương lai của bà người miền Nam. Không phải thể hiện.
Nó cười.
-Tìm có việc gì đấy.
-Rủ đi ăn chân gà nướng.
-Sao tự nhiên lại mời.
-Thế nghĩ đây bủn xỉn không mời được bạn bữa chân gà nướng sao.
-Nào dám chê Quân đại gia.
-Đại gia cái gì.
-Chả thế. Bốn bánh có, hai bánh mấy cái. Còn có tiền nuôi em út. Cũng hơn khối thằng tuổi mình rồi. Bọn kia… Còn đang chổng mông đi làm thuê kìa.
-Vậy còn bà chủ shop thì sao.
-Đang vật lộn kiếm miếng cơm manh áo đây.
Hắn cười nhéo má nó cái nữa.
-Toàn giả nghèo giả khổ thôi.
Hắn vỗ vỗ vào yên sau xe.
-Lên đi.
-Đi đâu.
-Ăn chân gà.
-Chờ tí để bảo chúng nó đóng cửa.
-Đấy… Ra dáng bà chủ rồi.
Hắn cười tươi lạ lắm. Hai đứa đèo nhau đi ăn chân gà thật. Hắn gọi chai rượu nhỏ. Rót ra hai chén. Nó không uống vì nó uống say. Nó không biết nó làm gì và nói gì. Cho nên nó phòng thân.
-Sao… Dạo này khiêm tốn thế.
-À… Vừa ốm dậy nên không muốn uống.
-Còn mệt à.
-Uh… Người vẫn hơi đau.
-Thế mà lúc nãy khoe mình khỏe lắm.
Hắn vẫn tươi hớn. Nó thấy lạ bèn hỏi.
-Ê. Cu. Nay trúng lô à?
-Không.
-Trúng đề?
-Không.
-Tán được em nào?
-Không. Bà nghĩ tôi xấu xa đến vậy à.
-Nhìn ông lạ ý. Kiểu như còn một ngày để sống.
Hắn nghe thế thì phá ra cười làm mọi người xung quanh nhìn chúng nó. Nó ngại.
-Thì tôi vẫn đang sống như hôm nay là ngày cuối cùng đây.
-Trời. Hết mình đấy nhỉ.
-Chưa chắc. Vẫn còn nhiều thứ dở dang. Cần thời gian giải quyết.
Hắn rót ly rượu uống một hơi cạn. Vị rượu cay nồng làm hắn hà mạnh một hơi như thở dài.
-Ông có chuyện gì à.
-Vừa gặp ông khách quen. Ông giới thiệu cho chỗ lấy xe. Giờ mình có tiếng rồi. Tôi tính lấy xe về. Làm lại xong bán.
-Uh…được đấy.
-Mất kha khá vốn.
-Vốn không nhiều thì mình làm cuốn chiếu. Ai khởi đầu cũng vậy. Chứ chờ có dăm bảy tỷ làm ăn thì không đến lượt mình.
Hắn nhìn nó chằm chằm.
-Bà tin tôi làm được không.?
-Tôi tin. Vì tôi thấy ông luôn cố gắng làm tốt việc của mình.
Hắn mím môi xúc động nhìn nó.
-Lúc đầu bà già cũng sợ vì giờ vay mượn khó.
–Ông có nói với cái Hường không?
Hắn từ xúc động chuyển sang cau mày.
-Lại Hường.
-Nó là người yêu ông.
-Nhưng nói chuyện làm ăn nó không hiểu.
-Thế nó mới cần có ông làm chỗ dựa.
-Thế bà có cần tôi không.
-Tôi có liên quan gì đến ông mà dựa vào ông.
-Không liên quan???
Hắn hỏi lại rồi nhìn nó trừng trừng vẻ không hài lòng. Nó biết hắn vậy nên chữa cháy.
-À… Ý tôi là tôi có một mình. Có bố mẹ hai bên ở đây. Cho nên chưa cần ai lo cho ý mà.
Hắn cầm chén rượu tu một hơi hết rồi cầm cái chân gà đưa cho nó.
-Ăn đi.
-Xin…
Hắn rút trong túi ra tập tiền đưa về phía nó.
-Gì đấy.
-Tiền.
-Tiền gì.
-Tiền bà đưa cho mẹ cơm nước. – Tôi xin lỗi. Tôi vô tâm quá. Không nghĩ chúng ta đã có gia đình riêng. Mấy tháng nay đã để bà lo.
-Hâm à. Cầm lấy. Tôi đưa mẹ nhưng mẹ cũng không lấy. Mẹ bảo lo cho mình khi nào có con.
-Không… Bà cầm lấy đi. Còn giỗ tết, quà bánh trong nhà. Tôi nghe mẹ nói rồi. Giờ làm khó bà rồi. Lại để bà lo cho tôi, tôi ngại lắm.
-Khách sáo vậy. Không cần mà.
-Cầm lấy. Coi như tôi gửi bà mua đồ ăn sáng cho bố mẹ tôi.
-Mẹ toàn nấu cho mình ăn mà.
-Cầm lấy đừng nói nhiều. Bà đừng làm khó tôi. Đừng làm tôi cảm thấy mình là thằng hèn.
Nó miễn cưỡng cầm tiền bỏ vào túi. Hắn lại uống một chén đầy.
-Này… Ông làm sao đấy.
-Không sao.
-Cãi nhau với cái Hường à.
-Bà thôi nhắc Hường được không.
-Hay là… Hay là ông quen người khác rồi. Muốn chia tay cái Hường đúng không.
-Ai bảo bà thế.
-À không… Tôi… Đoán thế… Vì tôi thấy…. Đàn ông yêu vào vui vẻ lắm. Mà muốn chia tay thì… Giống như ông bây giờ.
Hắn lại uống thêm chén nữa. Nó thấy sợ sợ nên giữ lại.
-Có chuyện gì… Nói ra cùng giải quyết. Đừng giữ trong lòng.
Hắn nhìn xuống tay nó đang giữ tay hắn rồi nhìn nó thở dài.
-Lúc đầu tôi cứ nghĩ. Tôi có thể sống chết cùng nó . Nhưng mà hôm vừa rồi tôi mới nhận ra. Hình như mình sai.
-Không sai. Bởi ở thời điểm đó. Quyết định của ông là đúng. Nhưng ở một thời điểm khác thì nó không phù hợp nữa vậy thôi.
Hắn ngồi im nhìn nó.
-Ông với cái Hường có vấn đề gì đúng không. Hay ông quen người khác rồi.
-Không. Tôi chả quen ai khác.
-Thế tại sao.
-Vì tôi mệt. Bà cũng thấy công việc của tôi thế. Giờ mỗi lần gặp. Lại nghe nó ghen tuông. Tôi thấy không thoải mái.
-Thế là ông không đến gặp nó chứ gì.
–Sao bà biết.
-À… Tôi biết đâu. Thấy ông ở nhà nhiều.
-Vậy à. Một phần cũng là do mẹ.
-Mẹ biết rồi sao. Chưa. Nhưng mẹ đề phòng đề phòng hơn.
-Không sao đâu. Tôi sẽ nói với mẹ. Giờ ông cứ tập trung vào công việc. Chuyện của mẹ và cái Hường. Tôi sẽ giúp ông xử lý.
-Bà đúng là một người vợ tốt.
Thật may cho bà Min đấy. Mà bà làm cánh trai thẳng chúng tôi tự ái đấy.
-Sao.
-Vì không lọt được vào mắt của bà mà lại để một người như….
Nó cướp lời.
-Min của tôi cũng là người có trách nhiệm. Lo lắng và yêu thương tôi giống như những người đàn ông bình thường khác.
-Min của tôi…
Hắn hỏi lại vẻ khó khăn. Cầm chén uống thêm một chén đầy.
-Hai người yêu nhau nhiều đấy nhỉ.
-Cũng bình thường. Tình cảm đong đếm làm sao được. Cứ mỗi người nhường nhịn, lắng nghe nhau một chút thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
-Bao giờ bà ấy thành đàn ông được.
-Hai tháng nữa. Đáng ra sớm hơn nhưng phải lùi lại.
-Sau ca mổ đó là thành đàn ông à.
-Cũng phải mổ vài lần.
-Nếu ca mổ đó mà không thành được đàn ông thì sao.
-Nếu họ không thành đàn ông tôi vẫn chấp nhận ở bên họ . Còn nếu Min có mệnh hệ gì. Tôi không biết nữa. Đó cũng là lỗi của tôi.
-Không phải lỗi của bà. Lỗi là ông trời không cho họ bình thường như chúng ta.
-Nhưng Min là vì muốn lấy tôi mà làm thế.
-Có khi bà ấy biến thành đàn ông thì lại không yêu bà nữa thì sao.
Nó ngồi im. Nếu Min không yêu nó nữa thì sao nhỉ. Nó chưa nghĩ đến chuyện đó. Mà cũng không biết mình có đau khổ nhiều hay không.
Nó ngồi băn khoăn một chút.
-Mai Min về Hà Nội thăm tôi. Tối mai ông qua chỗ cái Hường cho chúng tôi đi chơi nhé.
Hắn ngước lên nhìn nó mắt đỏ ngầu vì rượu. Rồi cúi xuống lầm bầm.
-Không có c** c** thì đéo biết làm được gì mà bà thích.
-Ông hay nhở. Cứ nhất thiết yêu nhau là ngủ với nhau à.
-Không ngủ với nhau thì đấy không phải là tình yêu, đấy là tình đồng chí.
-Yêu là phải đi với tình dục mới tăng được tình đoàn kết đúng không.
-Chả nhẽ chỉ cầm tay.
-Thì sao.
Hắn bật cười.
-Đm… Bà điên rồi.
-Kệ tôi. Rồi ông sẽ hiểu.
-Trước khi tôi hiểu tôi nghĩ bà nên ở nhà đi. Tôi đéo rảnh đi giúp bà.
-Ê… Cu… Ông ăn cháo đá bát nhé. Tôi giúp ông bao lần rồi.
-Tôi cũng giúp bà đấy thôi.
-Mấy lần.
Hắn quay đi.
-Tôi mặc kệ.
Nó đứng lên trừng mắt nhìn.
-Ông kệ tôi cũng kệ đó. Để mẹ biết chuyện thì chúng ta giải tán sớm cũng tốt thôi.
-Thế là bà quyết chứ gì.
-Uh… Ông không giúp tôi không cần.
Hắn cầm chai rượu tu một hơi hết rồi đặt mạnh xuống bàn đứng lên đi ra xe phóng vù đi. Kệ luôn nó ở đấy chả thèm đèo nó về.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!