Mày Lấy Tao Đi
Phần 36
MÀY LẤY TAO ĐI 36
Sáng tỉnh dậy việc đầu tiên nó làm là kiểm tra cơ thể. Không có động thái bất thường nào.
Nó mò ra khỏi giường. Vừa mở cửa đã nghe mẹ chồng chửi nguyên con. Mà con gì vào đây ngoài con chó. Kì thực thì nó thấy con chó khôn chứ không hề ngu như mọi người vẫn ví.
Nó lẳng lặng đi xuống. Giả bộ vòng tay bám lấy eo hắn cho mẹ nhìn thấy. Hắn giật mình quay sang nhìn.
-Mẹ… Có gì mà mẹ giận vậy. Chúng con chỉ là giận nhau chút xíu thôi mà.
-Nói để cho nó mở mắt. Già đầu rồi.
-Mẹ… Anh ấy là người chồng tốt mà. Con là con thấy thế.
Nó vẫn bám eo hắn. Hắn quàng tay qua cổ kéo nó lại. Tự nhiên lại Thơm lên trán nó làm nó đỏ mặt. Mẹ chồng nó thấy vậy thì quay đi.
-Thôi hai đứa đánh răng rửa mặt đi rồi ăn sáng. Mẹ đi làm đây.
-Vâng. Con Chào mẹ.
Hai đứa nó cùng Chào. Nhưng khi mẹ đi mất thì rời ra nhìn nhau ngại ngùng. Hắn xoa đầu nó cho tóc xù lên. Nó đánh vào tay.
-Biến ra.
Hắn tủm tỉm.
-Điên vừa thôi. Đừng làm khổ người khác nữa.
Hắn cau mày tính trêu nó thì nó phi vào nhà tắm. Vệ sinh cơ thể một lượt thì chui ra. Hắn chưa đi làm. Đang ngồi trước bàn ăn thấy nó thì hỏi.
-Ăn sáng không.
-Không ăn đâu.
-Sao không ăn.
– Không thấy đói.
-Nhịn ăn sáng là không tốt đâu.
-Ai nói nhịn. Chỉ là giờ chưa muốn ăn. Lát nữa đói tôi sẽ ăn bánh ngọt.
-Đủ chất sao được.
-Tôi quen rồi.
Nó lên mặc quần áo rồi dắt xe ra cửa hàng. Chủ yếu là tránh hắn vì nó ngại chuyện đêm qua. Nếu lúc hắn ngủ dậy. Thấy đang ôm nó, và thấy mình không mặc gì có lẽ cũng hiểu sự khó xử của nó.
Chúng nó không thể… Không thể đi xa hơn trong mối quan hệ này.
Đến chiều mẹ chồng nó gọi điện. Nó vội vàng về nhà. Bà ấy bị đau bụng. Nằm trên giường rên rỉ. Mồ hôi đổ đầm đìa và hâm hấp sốt. Nó sốt ruột giục.
-Để con đưa mẹ đi viện.
-Thôi. Mẹ… Không… Sao.
Mẹ chồng nó thều thào.
-Mẹ… Con sợ đau ruột thừa.
-Mẹ không sao.
-Mẹ… Chúng ta cứ đi khám cho chắc. Đừng ở nhà. Có vấn đề gì con ăn nói sao với bố.
Cuối cùng bà ấy cũng đồng ý để đi viện khám. Mẹ chồng nằm trong kia. Điện thoại Min gọi. Tên kia thì bận việc không về. Giờ nó đành thất hẹn với Min thôi. Dù sao bà ấy cũng là mẹ chồng nó, cũng là hàng xóm tốt bụng nhà nó. Nó không thể bỏ bà ấy lại trong hoàn cảnh này.
Nó ở bên mẹ hơn một ngày. Min cũng về Sài Gòn mà không gặp được nó. Tên kia về nhà hớn hở, tay đút túi quân huýt sáo véo von. Mẹ chồng nó đã khỏe lại. Thuốc bác sĩ cho công nhận nhạy. Hay có thể khi chúng ta làm mẹ rồi, mọi đau đớn mệt mỏi đều đứng sau hai từ trách nhiệm.
Tối đến đi ngủ. Hắn trải đệm xuống đất. Nằm mà chân vắt vẻo lên giường. Cắm đầu bấm điện tử. Nó còn lọ mọ đống đơn hàng để mai cho nhân viên đóng. Lúc xong việc hắn đã tắt điện thoại. Nhà nhà đã yên giấc. Ngoài kia gió thổi xào xạc. Đong đưa bóng tán lá trước cửa sổ phòng. Nó thường kéo rèm cho khỏi sợ. Cái thứ sợ ma mà.
Vừa kéo rèm xong thì nó quay lại. Suýt ngất vì đập vào mắt nó là một bộ mặt quỷ mắt trợn ngược. Cái mồm đỏ ghê rợn cùng đám tóc rối bời. Lại thêm ánh sáng soi từ dưới lên nên khuôn mặt đáng sợ đó càng đáng sợ
-Hú hú hú. San ơi….
Tiếng gọi âm u khiến nó hoảng loạn.
-Aaaaaa
Nó hét lên mất kiểm soát. Lùi lại ôm lấy đầu mình la to.
-Mẹ ơi… Cứu con. Mẹ ơi.
-Aaaaa
Hắn chạy lại ôm lấy nó. Gọi cho nó bình tĩnh.
-San… Quân đây.
Nó mở mắt. Hắn vẫn đeo cái mặt nạ càng làm nó sợ.
-Á…..
Nó đẩy ra khóc.
-San… Quân đây.
Hắn ném cái mặt lạ sang một bên ôm ghì nó chặt. Nó run lên cầm cập vì sợ.
-Anh xin lỗi. Đừng sợ….
-Mày là thằng khốn nạn.
Tiếng mẹ chồng nó gõ cửa.
-San ơi. Con sao thế mở cửa cho mẹ.
-San ơi.
Mẹ chồng nó đập cửa liên tục. Hắn nhấc cả nó lên ra mở cửa. Mẹ nhìn chúng nó. Hai mắt nó đỏ hoe. Tay chân vẫn còn run. Hắn vẫn đang ôm nó.
-Có chuyện gì đấy con.
-Nó… Nó… Dọa… Ma… Con.
Nó vừa nấc vừa kể nể như trẻ con. Mẹ chồng nó nhìn hắn rồi đưa tay táng hắn mấy cái lên đầu.
-Mày to đầu mà chơi ngu. Nửa đêm rồi còn dọa ma nó hả.
-Con đùa mà.
-Mẹ mày… Bà ngoại bên cạnh đấy.
Vừa nhắc là chuông nhà nó kêu luôn. Tiếng gọi cửa của mẹ nó. Hắn vẫn ôm nó nên mẹ đi xuống mở cửa. Trước khi hai bà lên. Hắn kéo mặt nó lên lau nước mắt tủm tỉm cười.
-Người ta đùa tí.
-Mày đùa kiểu đấy tao vỡ tim chết mày mới vui đúng không.
Nó vừa nghẹn ngào vừa nói như trẻ con.
-Xin lỗi.
-Mày là thằng điên. Là thằng khốn nạn.
Nó chửi không tiếc lời. Hắn nghe tiếng bước chân đi lên thì ôm chặt đầu nó vào ngực mình. Nó sụt sùi.
-Có chuyện gì đấy hả hai đứa. Sao nửa đêm gào loạn lên vậy san.
-Là con trêu vợ con. Chúng con đùa thôi. Con xin lỗi mẹ.
Hắn vẫn ôm nó trong tay.
-San… Chồng nó đùa mà con làm thế à.
-Không… Là do nhà con sợ quá.
Hắn bênh nó.
-Sau này có con không được dọa vợ thế. Lúc nó bầu là nguy hiểm đấy.
-Vâng. Con rút kinh nghiệm ạ
-Cái San lớn rồi mà như trẻ con nhỉ. Ra rửa mặt mũi rồi đi ngủ đi.
-Thôi chị ạ. Bọn nó còn son. Tranh thủ trêu nhau tí. Sau này có con chả cãi nhau suốt ngày.
-Cái con bé nhà tôi vẫn chưa lớn được.
-Cái San nó là đứa hiểu chuyện. Ngoan lắm.
Mẹ chồng nó đưa mẹ nó xuống nhà. Hắn rời nó ra lau mặt bằng áo mình.
-Xin lỗi mà. Ra rửa mặt đi rồi đi ngủ.
-Mày mà dọa tao nữa là đừng có trách.
-Được rồi. Chừa rồi. Võ mồm bà thâm hậu thật.
Hắn đẩy nó ra cửa. Hắn đùa làm nó phì cười rồi lại cau có. Lúc nó đi vào hắn đã nằm trên giường xem điện thoại.
Nó tiến lại.
-Xuống ngủ đi.
-Nằm đất lạnh. Cho ngủ trên giường được không.
-Bày đặt.
-Nằm xong sáng dậy mỏi hết cả người. Mệt lắm.
-Gớm ông tập như điên còn bày đặt.
-Tập vẫn phải tập. Mình trẻ không khỏe thì cũng không cho phép mình ốm. Còn bố mẹ. Vợ con.
-Uh. Còn lo cho cái Hường. Nó mà biết ông lên giường ngủ thì…
-Câm mồm.
Hắn trừng mắt. Nó có chút sợ hắn.
-Ông định làm gì. Dọa ma nữa là tôi mách mẹ.
-Mách đi.
-Tôi sang ngủ với mẹ.
Nó cầm gối quay đi. Hắn tóm tay.
-Thôi… Tôi xin bà. Loạn thế đủ rồi.
-Ai khiến ông.
-Rồi rồi. Tôi thua bà.
Hắn lại mò xuống đất. Nó leo lên giường đắp chăn lên ngực. Mắt ráo hoảnh.
Hắn cũng nằm thở dài mãi sau mới lên tiếng.
-Mở bán xe thì quảng cáo thế nào Lùn nhỉ.
-Thì phát tờ rơi, rồi đăng lên face mà quảng cáo.
-Nhưng mà tôi chả mấy khi dùng Facebook.
-Ông thì chỉ biết dùng bao cao su.
-Nhảm.
-Uh nhỉ. Sao về đây lại không thấy cái đó. Ông để hết bên nhà cái Hường rồi à.
-Điên.
-Chả thế. Hay bỏ bao để đẻ đúng không.
-Nhảm vừa thôi.
-Chả thế.
-Bà nghĩ thế nhưng sự thật không thế.
-Đàn ông các ông lươn lẹo lắm.
Hắn bật dậy.
-Tò mò muốn dùng thử chứ gì.
-Điên à.
-Thích bỏ mọe còn giả vờ.
-Im mồm.
-Hay bọn mình bỏ ra thổi bóng chơi đi.
Hắn rủ rê.
-Điên vừa thôi. Ngủ đi bố ạ. Thích chơi mai qua rủ cái Hường chơi.
-Suốt ngày cái Hường cái Hường. Bà ghen với nó à.
-Đéo thèm. Nghĩ con này rẻ vậy sao.
-Vâng. Bà làm như mình có giá lắm.
-Tất nhiên. Đây sông không phụ thuộc bố con thằng nào. một khi thích thì nhích. Không thích đéo cần.
-Vâng. Bà thì giỏi rồi.
-Đúng thế. Thì sao
Chúng nó khẩu chiến. Hắn thấy nó bướng đành phải nhường.
-Thôi ngủ đi. Nói chuyện với đàn bà hại não thật.
-Ông…
-Bảo ngủ đi cơ mà.
Nó nghe quát thì nằm im. Một lúc sau thiếp đi nhưng giật mình liên tục.
Con ma của tên kia thật sự rất đáng sợ. Nó đang mơ màng thì ngồi bật dậy. Hắn cũng mở mắt ngồi theo.
-Sao… Mơ à.
-Uh.
-Không sao đâu. Có tôi đây rồi.
Hắn leo lên giường ngồi cạnh nó.
-Không cần đâu. Ông ngủ đi.
-Không sao đâu. Ngủ đi.
Nó mơ màng rồi mở mắt nhìn hắn vẫn đang ngồi.
-Nằm xuống.
-Cứ ngủ đi rồi xuống.
-Không nằm xuống đây.
Hắn nhìn nó.
-Không sợ tôi làm gì à. Hay thích tôi ngủ cùng.
-Cút mẹ đi.
Nó quay lưng lại. Hắn tủm tỉm nằm xuống. Chúng nó một lần nữa lại ngủ chung giường. Cứ cái đà này không biết có bỏ nổi nhau không.
Dạo này hắn bận. Đi suốt ngày có khi đêm không về.
Đi xem hàng rồi còn phải lo lắng chuyện chuyện tiền nong. Nhiều đêm hắn không ngủ.. Ra ban công ngồi hút thuốc suy nghĩ. Hắn không cho nó hỏi. Cũng không khiến nó bận tâm. Nó tự ái chứ. Nhưng suy đi nghĩ lại. Nó có là gì của hắn đâu cơ chứ.
Nó chuẩn bị mấy cọc tiền rồi cho vào túi. Chờ hắn tắm xong đi vào thì đưa. Hắn nhìn nó tò mò.
-Cái gì đấy.
-Tiền.
-Tiền gì.
-Tôi cho ông vay đấy. Không nhiều nhưng nếu cần thêm có thể bảo.
-Không cần đâu.
-Cầm lấy.
Nó cứ đưa hắn nhìn nó ngại
-Tôi có chỗ vay rồi
-Nhưng mất lãi. Rồi họ đòi phải xoay sở trả. Tôi cho vay bao giờ có thì trả. Lãi tính cũng được không thì thôi.
-Không cần.
-Dù sao tiền tôi cũng không dùng tới. Coi như gửi ông. Khi nào tôi biết lái xe thì bán tôi con nhé.
Hắn nhìn nó đôi mắt đầy xúc động. Ngồi xuống bên cạnh nó vòng tay qua vai xoa đầu nó.
-San của chúng ta thật sự đã lớn rồi.
-Chuyện. Có chồng rồi mà nị.
-Có chồng nhưng có được làm gì đâu.
-Nhưng cứ sống chung với mẹ chồng. Đảm bảo sẽ trưởng thành.
-Mẹ mình ghê gớm vậy. Mà San thuần hóa được là siêu.
-Thật ra phụ nữ ai cũng vậy. Nói nhiều vì họ quá quan tâm. Khi nào họ không nói nữa. Mới là họ không cần nữa.
-Vậy hả.
-Cái Hường cũng thế còn gì. Nếu một ngày nó không nói chuyện với ông nữa chứng tỏ nó có người khác rồi.
Hắn tóm phía sau tóc nó.
-Đừng có mà nhắc cái Hường.
-Nó vẫn là người người yêu ông. Đàn ông… Phải chịu trách nhiệm.
-Nếu tôi không chịu trách nhiệm. Bà có chê tôi hèn không.
-Có.
-Bà điên.
-Mặc kệ. Điên nhưng đúng.
-Đúng quái gì.
Nó nhét túi tiền vào tay hắn.
-Thôi cầm lấy.
-Không được. Bà cất đi. Nếu không may tôi thua lỗ. Không muốn muốn ảnh hưởng đến bà.
-Ông điên hả. Thua lỗ là thua lỗ thế nào. Đã làm là tôi tin ông làm được. Cái này nó không có hạn sử dụng. Cũng không sợ đổ đi. Rủi ro nhất, chắc chỉ là hòa hay lỗ chút ít. Tôi đã nghiên cứu rồi. Phải có hiệu quả tôi mới đầu tư.
-Bà nghiên cứu gì cơ.
-Nghiên cứu công việc của ông.
Hắn bật cười nhìn nó.
-Vậy có bao giờ nghiên cứu tôi không.
-Ông á. Không.
-À… Có có.
Hắn ngồi im lắng nghe.
-Lúc chúng ta chưa lấy nhau. Tôi cũng phải nghiên cứu xem ông là người như nào. Có đàng hoàng không. Lấy về có giở trò đồi bại không.
-Vậy thế nào.
-Cho đến giờ này thì… Thi thoảng nhưng vẫn trong tầm kiểm soát.
Hắn bật cười.
-Vậy bà muốn qua cái tầm kiểm soát đấy không.
-Điên à. Chúng ta là bạn với nhau từ bé. Làm thế này là giúp nhau. Cho nên ông phải biết tôi rất thiệt thòi.
Nó nhìn hắn Ánh mắt rất khẩn khoản. Hắn cũng ngồi im nghe nghiêm túc.
-Tôi chưa bao giờ muốn mất đi ông.
Hắn mừng lắm, miệng tủm tỉm cười.
-Cho nên chúng ta vẫn là nên giữ khoảng cách. Để sau này ly hôn rồi. Vẫn có thể gặp nhau. Coi nhau như bạn bè. Hãy vì sự hi sinh của tôi mà gìn giữ tình bạn của chúng ta.
Hắn cau mày. Quay sang nhìn nó.
-Tình bạn của chúng ta.????
-Đúng rồi.
Hắn đưa tay tóm tóc trên đỉnh đầu nó. Mày cau lại tức tối.
-Á… Đau.
-Lùn…
-Sao… Buông tóc không rụng đó.
Hắn không buông.
-Cho người ta vay tiền là có quyền xúc phạm, có quyền nói người ta như thế à.
-Ơ…
Nó nào có nói gì xúc phạm đâu nhỉ. Nó nói thật mà.
-Tôi không có.
-Bà không phải đang giúp. Bà đang thương hại tôi đúng không. Nghĩ tôi ngu à.
-Ơ… Không mà.
-Bà mới là đồ ngu thì có. Đầu bò. Chân lùn. Óc cũng lùn.
Hắn nhả tay nó ra đứng lên mở cửa đi ra ngoài. Nó tưởng chỉ có con gái mới giận hờn vô cớ. Vậy mà hắn cũng giận lung tung là cớ làm sao. Chắc hắn phải lo nghĩ nhiều. Tâm tình bất ổn các bác ạ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!