Mày Lấy Tao Đi
Phần 41
MÀY LẤY TAO ĐI 41
Đúng sáng hôm sau, nó tay xách nách mang đủ thứ đồ. Hắn thấy thế thì tò mò hỏi.
-Đi đâu đấy.
-Đi tìm Chung cận.
-Có việc gì.
-Gặp nó.
-Điên hả. Giờ này nó đi làm rồi.
-Tôi điện cho nó rồi. Trưa hai anh em ăn ngoài nhé. Tôi có hẹn bạn.
-Với ai.
-Tất nhiên là Chung cận.
Mặt hắn ngắn lại.
-Có việc gì.
-Tôi muốn cảm ơn ông ấy vì đã giúp tôi một bàn thua trông thấy.
Hắn thở dài.
-Để tôi đưa bà đi.
-Thôi, ông đi làm đi. Tôi qua ăn trưa với ông ấy rồi đi có tí việc.
-Lại đi đâu nữa.
Hắn nói như quản. Nó quay lại nhìn nhìn.
-Ê… Cu… Tính diễn vai mới hả?
-Uh… Cũng đang tính.
-Tôi có hai bố mẹ rồi. Thêm ông mệt lắm nha ông.
Hắn bật cười.
-Thôi đi làm đi.
Nó để đồ vào cốp xe rồi phóng đi. Tìm mãi mới thấy địa chỉ công ty Chung cận. Chung đang làm. Nghe điện thoại của nó thì đi xuống ngay. Nó ngồi quán Cafe dưới chân tòa nhà hóng hớt. Lâu lâu không lên phố, Hà Nội chắc chắn không ồn ào bằng băngkok hay Sài Gòn. Nhưng cũng có nét đẹp rất riêng.
Thấy nó thì Chung tiến lại. Miệng cười tươi.
-Chờ tôi lâu chưa?
-Mới thôi. Ông ở tầng mấy mà xuống nhanh vậy.
-Tôi ở tầng 12.
-Tôi có vẻ đến hơi sớm nhỉ. Chắc ông vẫn đang làm.
-Có gì đâu. Công việc có thể mang về nhà.
-Vậy à.
-Giờ San không làm đúng ngành
Có quên kiến thức không vậy.
-Tôi vẽ được. Cũng học qua lớp sơ đẳng về thời trang cho nên mới bán đồ theo thiết kế.
-Có vẻ đắt hàng đấy nhỉ.
-Phương châm của tôi vẫn là uy tín lên hàng đầu. Không muốn muốn làm ăn chộp giật. Như thế mình mới có khách hàng trung thành chứ.
-Sao không bán cả đồ Nam.
-Có nhưng ít. Nhưng mà đợt này đi Thái về, tôi cũng có thêm chút ý tưởng. Sáng nay lượn một vòng rồi. Chiều nay lượn thêm vòng nữa.
-Đi đâu vậy.
Nó cười.
-Rồi ông sẽ biết.
Nó ngẩng lên nhìn chung cười.
-Tôi đến để nói lời cảm ơn ông. Không có ông. Tôi cũng không nghĩ ra việc minh oan cho mình như thế nào.
-À… Là lúc tôi ra đó. Thấy mấy cái camera, nên hôm sau đến xin chủ nhà giúp ý mà.
-Họ đồng ý chứ. Có mất gì không.
-Mình làm việc tốt mà. Tôi biết làm thế ảnh hưởng đến Quân, nhưng bà quan trọng hơn.
-Tôi quan trọng hơn ư.
-Bà chịu thiệt thòi như vậy mà vẫn im lặng. Tôi biết bà buồn lắm.
Tự nhiên nó thấy buồn thật. Nhưng cố cười.
-Có gì đâu. Tôi quen rồi ý mà.
-Quen với việc Quân nó cặp bồ à.
Nó ngẩng lên tròn mắt nhìn Chung. Cặp bồ…. Như thế gọi là cặp bồ hả. Hơ… Là chúng nó kết hôn theo hợp đồng Cho nên cái khái niệm cặp bồ nghe cũng hơi buồn cười
-À…
-Tại sao bà phải nhẫn nhịn như vậy. Nếu cảm thấy không hạnh phúc thì giải thoát cho nhau.
-Chúng tôi…
-Còn nhiều người muốn quan tâm đến bà. Muốn chăm sóc cho bà… Không nhất thiết phải chôn vùi mình ở bên một kẻ không cần mình như vậy.
-Hi sinh vì người đáng để hi sinh.
Hầy… Nó nhăn nhó…
-Thật ra có chút hiểu lầm ở đây. Tôi và ông Quân thực ra… Không nghiêm trọng như mọi người nghĩ.
-Để nhân tình của chồng tìm đến tận nơi gào thét trước bao người. Rồi vu vạ như vậy mà bà bảo không nghiêm trọng. Đầu óc bà có vấn đề à. Nó tẩy não bà à. Hay nó hấp dẫn bà chỗ nào mà bà không bỏ được.
Ôi. Tên này điên rồi. Hắn quát to tướng vì bức xúc. Mọi người quay sang nhìn nó. Nó lấy điện thoại che mặt mình lại để người ta không nhìn nó xì xào.
-Bình tĩnh. Tôi đến đây để cảm ơn ông. Vụ này qua rồi. Cho qua nhé.
-Cho qua… Bà điên hả. Thế giờ bà và hắn lại tiếp tục sống với nhau được sao.
-Có gì đâu. Chúng tôi có lý do riêng. Rồi ông sẽ hiểu.
-Lý do gì.
-Được rồi. Đừng giận. Bình tĩnh. Chúng ta đi ăn trưa đi. Giờ tôi đói rồi.
Chung nhìn nó dù vẫn còn ấm ức.
-Bà muốn ăn gì.
-Bọn mình đi ăn lẩu hải sản đi.
-Được. Đứng lên, tôi chở bà đi.
-Tôi cũng đi xe kia.
-Để đó.
-Nhưng trong cốp có đồ.
-Quan trọng không
-Có.
-Vậy đi xe bà. Tôi chở.
Chung đứng lên cầm túi cho nó. Nó lon ton đi theo.
-Ngày trước San Để tóc ngắn đẹp sao lại nuôi dài.
-Nuôi dài cho giống con gái tí.
-Tóc ngắn cũng nhìn ra con gái mà.
-Ông thích tôi tóc ngắn à
-Tôi thì thấy bà thế nào cũng đẹp.
Nó cười ngại. Ông này lúc nào cũng khen nó Xinh. Ngày xưa mọi người chê nó như đàn ông cũng khen. Giờ nó đẹp như đàn bà cũng vẫn khen. Hí hí.
Hai đứa ngồi vào bàn. Chung gọi cho nó thêm rau và Nấm.
-Sao gọi nhiều rau vậy.
-Sợ bà ăn kiêng.
-Há há. Tôi có ăn kiêng. Nhưng hôm nay thì không. Cứ ăn đi rồi mai giảm cũng được.
Nó cười híp cả mắt.
-Vậy ăn thoải mái nhé. Mai tha hồ mà nhịn. Mà tôi nghĩ bà chả cần khổ vậy. Cái đẹp nó nằm trong tâm hồn, mà ai nhìn ra được mới là người thực sự xứng đáng với bà.
Nó cười tươi. Lâu rồi mới có người khen nó. Vui chứ. Nhất là khi trong lòng đang bộn bề thì một lời khen cũng khiến người ta nhẹ lòng hơn nhiều lắm.
-Tôi có cái này tặng ông.
-Gì vậy.
Nó lôi ra cái hộp.
-Mở ra đi.
Chung cầm lấy rồi mở ra. Là một chiếc đồng hồ.
-Đẹp không.
-Đẹp. Tặng tôi hả.
-Uh.
-Đắt tiền đấy.
-Tôi thấy nó hợp với ông. Ông nhận nhé. Coi như là lời cảm ơn của tôi.
-Bà khách sáo vậy. Quân có không.
-Lão may chưa ăn đấm thì thôi.
-Uh. Vậy tôi nhận.
-Ông không biết hạnh động của ông có ý nghĩa là như thế nào với tôi đâu. Nó giống như vừa đưa tôi từ địa ngục lên thiên đường vậy.
-Bà có nói quá không
-Không. Tôi nói chân thành từ trong đáy lòng về sự cảm kích của mình. Tôi thật sự thấy rất vui.
-Nhưng tôi nghĩ cũng không cần phải tặng quà cầu kỳ làm gì. Tôi chỉ cần bà giúp tôi một chuyện.
-Giúp ư. Giúp ông thì tôi sẵn sàng. Một chuyện hay nhiều chuyện đều được.
-Nhớ câu bà nói đấy nhé.
-Nhớ mà. Tôi vừa nói xong. Chưa quên được ngay đâu.
Chung ngồi nghiêm túc nhìn nó.
-Chuyện của bà với thằng Quân có vấn đề gì?
Nó đơ ra. Hối hận khi vừa nhận lời với tên này.
-À… Ý ông là chuyện nó có bồ chứ gì?
-Không. Mà sao hai người cưới nhau nhanh vậy. Chúng ta không phải vừa mới biết nhau. Bà và ông ấy cũng như tôi. Bà sống thế nào tôi hiểu. Nên lúc nghe tin bà cưới nó. Tôi thấy có gì đó không ổn.
-Lúc đầu tôi nghĩ hay lúc tôi không có nhà. Hai người có thể vô ý có bầu nên cưới chạy. Nhưng gần năm qua thì chả thấy đứa con naò. Vả lại thằng Quân lại qua lại với con bé kia công khai như vậy. Nghiêm trọng hơn là bà… Chắc chắn có vấn đề trong chuyện này.
Nó thở dài.
-Đây là chuyện riêng của chúng tôi.
-Bà vừa hứa với tôi.
-Tôi có thể nói dối một lý do nào đấy. Cho nên ông thà không nghe còn hơn.
-Chúng ta có thể cùng nhau giải quyết. Nếu bà im lặng. Bà thử nghĩ xem nếu tôi cũng im lặng. Liệu bà có ổn đến giờ không.
-Tôi thật sự rất biết ơn ông. Tôi biết ông không bao giờ bỏ tôi một mình nhưng mà…
-Bà sẽ tự lo được đúng không?
Nó ngồi đơ ra. Chung đang nhìn nó chằm chằm qua lớp kính dày cộp.
-Đừng nghĩ tôi đi mà không biết chuyện gì ở nhà.
-Được rồi. Được rồi.
Tim nó đập mạnh. Cái ông Chung này là đứa rất thông minh. Cái gì nó cần biết là nó bám đến cùng không bỏ cuộc. Cho nên… Giờ mà lão lôi ra chuyện này nữa thì đau hết đầu.
-Ông… Tại sao lại quan tâm vấn đề của tôi nhiều đến như vậy.
-Chúng ta đã bên nhau hơn hai mươi năm rồi.
-Thằng Phùng, thằng Xù, và ngay cả thằng Quân… Chúng nó không nói thế…
-Mỗi thằng mỗi tính. Chỉ cần bà biết có tôi quan tâm bà là được.
Nó thở dài cái nữa.
-Vậy… Xin ông đừng nói với ai chuyện này.
Lão ngồi im nhìn như lườm.
-Thằng Quân quen con bé đó trước khi chúng tôi cưới, lúc đó tôi cũng quen một người chuyển giới. Hai bên gia đình đều không đồng ý Cho nên chúng tôi mới nghĩ ra chuyện này.
-Bà mang cả hạnh phúc của mình ra làm trò chơi à.
-Lúc đấy còn nghĩ ngu.
-Giờ hối hận.
-Không… Thằng Quân cũng tốt với tôi.
-Tôi có thể thấy nó tốt với bà khi nói bà hại người yêu nó.
-Nó không nói. Chỉ là cô ta nói.
-Nhưng nó im lặng. Tối về ngủ với bà rồi sáng đi với con kia. Hai người diễn kịch đấy à.
-Không… Tôi và nó… Không có chuyện đó.
-Đàn ông đàn bà ngủ chung phòng không làm gì. Bà nói ai tin.
Lão này bực lên rồi. Mồm oang oang. Nó lại che mặt vì ngại.
-Tôi xin ông nói nhỏ thôi. tôi và nó đã thỏa thuận. Sống với nhau một năm rồi chia tay. Ai ngờ xảy ra chuyện này.
-Vậy chia tay luôn đi.
-Còn hơn một tháng nữa.
-Không phải chờ hơn tháng nữa làm gì cả.
-Bây giờ chính là cơ hội. Lý do là cô gái kia. Có phải không sống bên nhau rồi hơn tháng nữa có lý do ly hôn không?
Chung nói cũng đúng. Nhưng mà hôm qua nó không nghĩ ra. Giờ mà lật lọng thì ngại với tên kia. Mà thấy hắn cũng đáng thương.
-Tôi biết. Nhưng mà giờ tôi đang rối bời. Chưa kịp nghĩ ra.
-Vậy bà làm luôn đi.
-Nhưng giờ quân nó đang có chuyện. Thêm chuyện tôi nữa thì nó khổ lắm.
-Bà thương nó liệu nó có thương bà hay không. Hay nếu tôi không tự mình tìm ra chuyện kia thì nó vẫn coi bà như kẻ có tội.
? Nó cũng xin lỗi tôi rồi.
-Bà nghĩ một câu xin lỗi là xong à. Nếu không tìm ra video kia. Cửa hàng của bà cũng tồn tại được không. Rồi người ta sẽ dị nghị và bà có hiểu. Khi bà có một đời chồng lại mang tiếng hại người ta xảy thai. Ai sẽ chấp nhận bà. Hay lại mò vào Nam sống tiếp.
Nó cúi xuống. Lão này nghĩ sâu sa hơn nó nhiều.
-Giờ bà với người yêu bà…
-Chúng tôi cũng chia tay rồi.
-Lâu chưa.
-Một tuần.
Chung nhìn nhìn nó chằm chằm.
-Bà ổn chứ.
-Tôi ổn.
-Không giống một người thất tình.
-Ôi dào. Giờ buồn để làm gì. Tiền bạc, gia đình là thứ không thể mất đi, còn những thứ khác. Có hay không. Không quan trọng.
-Phụ nữ sinh ra là để được yêu. Bà là cô gái tốt. Bà đáng được trân trọng.
Nó cười.
-Có ông nói thế thôi.
-Tôi không chỉ nói thế. Mà tôi sẽ làm thế.
-Này… Người yêu ông ghen đấy.
Lão ta nhìn nó tủm tỉm cười.
-Bà càng nói càng chứng tỏ mình là một người bạn thân ai nấy lo của tôi.
-Ôi dồi ôi. Ông cứ như ma ý. Ai mà quan tâm cho hết được. Với lại đàn ông đa tình. Đứng núi này ngó núi kia. Sáng yêu một người, chiều đi chơi với một người, tối ngủ với một người. Có đầy người lo cho ý.
-Lại như thằng Tài, thằng Quân đúng không?
Nó lại đơ ra.
-Tôi đã chửi thằng Phùng rồi. Để lần sau nó lựa bạn mà chơi. Còn thằng Quân.
-Thôi… Thôi. Tôi xin ông. Còn hơn tháng nữa. Ông để bọn tôi chia tay trong Hòa Bình cái.
-Giờ chuyện tôi vừa nói với ông. Xin ông giữ bí mật giùm. Không hở ra. Tôi không biết ăn nói thế nào với bố mẹ hai bên.
– Đáng ra bà nên nghĩ đến điều này ngay từ đầu.
-Tôi biết tôi sai. Giờ sẽ dần dần sửa.
-Sửa như nào.
-Thì sau này sẽ kiếm một ông chồng tử tế. Sẽ làm một người vợ tốt. Chăm lo chu toàn cho gia đình.
-Bà như vậy ai muốn lấy.
-Nếu không ai lấy tôi sẽ xin đứa con rồi ở với bố mẹ. Chăm sóc họ đến lúc họ nhắm mắt xuôi tay.
-Vậy bà nghĩ giống tôi rồi. Nếu sau này không lấy ai. Có khi chúng ta dựa vào nhau được.
Nó ngẩng lên. Các bác có thấy đây là một câu thả thính rất đi vào lòng người không. Lão này lại có ý gì đây. Sao lại lắm người quan tâm nó như thế này nhỉ. Tên Hà mã kia mà nghe được câu này, không biết nó có nhảy dựng lên hay không nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!