Mày Lấy Tao Đi
Phần 56
MÀY LẤY TAO ĐI 56
Đúng như chúng nó nghĩ. Bố hắn bên đằng trai, tất nhiên đâu có mất mát gì. Nhưng mà người tổn thương và mang tiếng nhiều nhất vẫn là gia đình và bố mẹ của nó.
Nó ngồi run run nhìn bố. Giờ phải nói sao không biết nữa. Nó đã nháy tên kia rồi. Chốc bố ăn cơm xong hai đứa nó sẽ trình bày hoàn cảnh. Bố nó tất nhiên khó tính hơn bố hắn. Lại nóng tính hơn. Không biết có động thủ hay không nữa.
Ăn tối xong, nó bắn tín hiệu cho hắn đi sang.
Hai đứa ngập ngừng nhìn nhau ngoài cửa. Hắn nắm tay nó thật chặt. Nhìn nó như chắc chắn.
-Đừng lo.
Nó nhìn hắn.
-Chốc bố có nói gì đừng cãi nhé. Bố không thích cãi đâu.
-Uh. Biết rồi. Vào đi. Đừng lo.
Hắn nắm tay nó đi vào. Bố đang ngồi bàn trông thấy hai đứa thì mày cau lại.
-Con chào bố, con chào mẹ.
Bố nó không thèm trả lời mà quay đi.
-Bố… Con xin phép được thưa chuyện với bố mẹ.
-Thưa gửi gì nữa. về đi.
Bố nó trả lời cộc lốc.
-Bố… con biết là con sai với bố mẹ. Con sai với vợ con.
Hắn quỳ xuống làm nó thương đến phát khóc.
-Bố. Con biết là con không tốt. Con làm bố mẹ và vợ con buồn. Con xin bố mẹ tha thứ cho con. Xin bố mẹ cho vợ chồng con sửa sai. Con hứa sẽ chăm sóc và lo lắng cho San. Không để vợ con phải buồn nữa.
-Về đi. Riêng cái chuyện mày rủ con tao cưới rồi bỏ con tao đi theo gái đã không chấp nhận được rồi. Còn cái chuyện con tao bị mang tiếng bán thân, con tao BD. Là người tình của mày tố lên. Gia đình tao đủ mệt mỏi rồi. Giờ đừng lôi nó vào trò chơi của mày nữa. Về ngay cho tao.
-Bố… Con xin bố.
Nó cũng quỳ xuống cầu xin. Nó khóc. Mấy ngày nay chúng nó quấn quýt bên nhau. Giờ bố bảo xa nhau thì xa làm sao được được. Chúng nó như hơi thở của nhau. Giờ không có hắn. Nó không biết sống sao.
-Bố… Con xin bố cho con cơ hội sửa sai.
-Tao cho mày cơ hội từ cái ngày con bé kia đến cửa hàng mày. Vu cho con tao làm nó xảy thai con mày. Xong thằng Chung nó giúp con tao rửa tội. Chứ không thì con tao giấu mặt vào đâu.
Con tao nói đúng đấy. Mày không có tư cách, không xứng với những gì nó đã làm cho mày. Buông tha con tao đi. Không thì đừng có trách.
-Bố.
-Im mồm. Lên nhà.
-Bố.
-Tao là bố mày. Mày chọn tao hay chọn nó.
-Bố chúng con yêu nhau. Con xin bố.
Hắn quỳ ở đó cúi xuống suy nghĩ.
-Đi lên.
Bố nó quát. Nó cúi xuống lì lợm theo hắn.
-Choang…
Bố nó ném cái chén vỡ tan trước mặt nó.
-Tao nói mày đi lên. Nghe thấy chưa.
Mẹ nó đi ra.
-Con San lên nhà đi. Đừng để bố nóng lên nữa.
Nó quay lại nhìn hắn mắt rưng rưng. Hắn nhìn nó. Ánh mắt cương quyết.
-Đi lên đi.
-Nhưng mà…
-Đi đi. Đừng lo.
Hắn nâng nó lên rồi đẩy nó đi lên. Còn hắn vẫn quỳ ở đó. Bố nó thấy nó lên cũng đứng lên đi lên phòng.
-Mẹ nó đóng cửa tắt đèn lên ngủ đi.
Nó quay lại nhìn. Hắn vẫn quỳ ở đấy cơ mà. Hắn định quỳ đến bao giờ. Nó thương quá mà quay lại. Bố thấy nó thì trừng mắt chỉ.
-Đi lên.
-Bố ơi. Anh ý vẫn còn dưới đấy. Bố tha thứ cho chúng con.
-Tao tha cho mày là may đấy. Mày không nghe thì đừng có trách.
Bố nó trừng mắt. Giận dữ vô cùng. Nó đành quay lên vì sợ to tiếng bên kia lại nghe thấy. Lấy chồng gần khổ vậy đấy. Thông tin chỉ nhanh trong tích tắc. Ai cũng thương con mình. Binh con mình. Cho nên đâu có ai nhận sai. Đâu ai chịu nhường nhịn.
Nó lên phòng bấm điện thoại. Hắn mở máy.
-Mẹ có ở đấy không.
-Mẹ đang ngồi đây.
-Đứng lên về đi. Đừng quỳ đó nữa.
-Kệ. Bao giờ bố tha thứ. Để bọn mình cùng về thì về.
-Bố đang giận mà muốn chọc tức bố à.
-Mình sai mình phải chịu.
-Nhưng mà giờ không thuyết phục được bố đâu. Quỳ đó Mẹ mà biết mẹ ghét người ta thêm.
-Mẹ không biết đâu
-Không thấy về mẹ gọi đấy. Về đi mà.
Hắn ngước nhìn mẹ vợ. Mẹ vợ hắn cũng nói y như vợ hắn.
-Thôi về đi. Khi nào bố bình tĩnh rồi nói chuyện.
Hắn đứng lên ra về. Sang bên nhà thì gọi lại cho nó.
-Tối để ý cửa nhé.
-Bố về đấy. Thôi.
-Bố kệ bố. Người ta ngủ với vợ người ta. Bố thử không ngủ với vợ xem bố chịu không.
-Thì bố đi làm mấy tuần mới về đó.
-Giờ Bảo bố ngủ riêng đi.
-Hâm à. Đừng so sánh.
-Ai chả thế. Phải có vợ để ôm mới ngủ ngon.
-Bố bắt được thì no đòn cả lũ.
–Bố không dám đánh nữa đâu. Bố mà động thủ người ta sẽ bảo…
-Bảo gì.
-Bố đang có cháu. Nhỡ cháu bố làm sao. Tội bố to nhất.
-Nhảm vừa thôi. Mẹ biết người ta uống thuốc đây này.
-Không sao đâu. Mẹ lúc nãy không nói gì. Chỉ bảo từ từ rồi bố tha cho chứ không được vội vàng.
-Thế là mẹ không mắng à.
-Mẹ sợ ôm bom đấy. Mẹ thông minh lắm.
-Thôi đi ông ạ. Ngủ đi.
-Không. Chốc ra mở cửa đấy. Không người ta đập cửa cho mà xem.
-Cùn vừa thôi.
-Kệ người ta.
Hắn khúc khích cười. Nằm vật ra. Chờ mười giờ gọi vợ lên mở cửa lẻn vào phòng ôm nhau.
Vẫn kịch bản cũ. Hắn cứ phải làm cái rồi tính sau.
Nhưng lần này hai đứa đang hành sự thì vợ hắn có điện thoại.
Hắn với điện thoại tránh làm phiền bố mẹ tầng dưới. Là Chung cận. Hắn cau mày mở máy không thèm nói với vợ.
-Alô.
–San à.
-Tôi. Quân.
-Sao ông cầm máy San.
-Chồng không được cầm máy vợ à.
-À…
-Ông tìm nhà tôi có chuyện gì không.
-À… Có chút chuyện nhờ San thôi.
-Vậy để sáng mai đi. Nhà tôi dạo này nghén nên toàn ngủ sớm. Mai ông gọi nhé. Bọn tôi ngủ đây.
Hắn cúp máy hỉ hả. Đắc ý.
-Nói nhảm gì thế hả tên kia.
– Không phải nhảm mà là nói thật để nó bớt ảo tưởng sức mạnh đi. Cơm thầy Vợ bạn. Đừng có động.
-Ghê chưa.
–Chả thế. Của người ta rồi. Léng phéng đập chết đấy nhé.
Hắn ấn thật mạnh. Xong cúi xuống cắn vào ngực khiến nó đâu.
-Hư vừa thôi. Không có ai xấu như mình đâu nhé.
-Cứ phấn đấu xấu như thằng này đi.
Hắn hôn nó rồi làm việc tiếp. Sáng bảnh, hai đứa đang ôm nhau ngủ ngon lành thì bố nó gọi cửa. Nghe tiếng bố hai đứa vùng dậy luống cuống. Nó vơ quần áo cho hắn.
-San ơi. Dậy bố bảo.
-Vâng… Bố chờ con tí. Con mặc cái áo.
Nó đẩy hắn xuống gầm giường nhưng hắn dài mà cái giường thấp không vừa. Hắn tính đi ra ban công trốn thì giờ bao người đi lại càng ngại. Cuối cùng nó kéo hắn vào tủ. Cầm đống quần áo của hắn ném vào cho hắn ôm rồi vuốt lại tóc ra mở cửa nhìn bố.
-Có từ trên giường xuống sao lâu thế.
-Con mặc áo.
-Dậy chuẩn bị đồ về quê với bố.
-Mẹ con đâu ạ.
-Mẹ bế con cho cái Sam rồi.
Bố nó nhìn nó rồi nhìn ra ban công. Sau đó đi ra kiểm tra hàng rào bên nhà hắn xem có chắc chắn không. Chắc sợ hắn qua đường đấy. Thấy yên tâm mới quay vào nhìn qua phòng nó. Nhìn cái tủ quần áo của nó.
-Cái tủ này lâu rồi nhỉ. Còn tốt không con. Bản nề có hỏng không.
Ông chạm vào thì nó đưa tay vòng qua tay bố.
-Bố… Bố cả con đi xuống nhà… Chuẩn bị đi.
-Con đánh răng rửa mặt đi.
-Vâng. Vậy bố đi xuống. Con thay đồ rồi xuống đánh răng luôn.. Chốc khỏi phải thay.
Ông gật đầu đi ra cửa mà nó thở phào. Tim suýt nữa thì nhảy ra khỏi lồng ngực. Suýt nữa thì loạn nhà rồi.
Nhưng mà bố nó không biết có nghi ngờ nó không. Tối đến cầm luôn chìa khoá tầng thượng. Nó tìm mãi không được thì gọi điện cho hắn.
-Không mở được. Bố cất khóa rồi.
–Bố ơi là bố.
Hắn càu nhàu. Nó phì cười. Biết hắn đang bực thì nói thêm.
-Thôi. Cho người ta nghỉ một hôm. Về ngủ đi.
-Không có vợ không ngủ được.
Hay là trèo qua kia.
-Thôi ngã xuống là chết đấy.
–Vợ trèo được đấy.
-Nhưng giờ tỉnh táo thì sợ.
Nó nịnh ngọt.
-Thôi mà. Xuống ngủ sớm một hôm.
-Không ngủ được.
-Thích nói chuyện chứ gì.
-Thích ôm.
-Toàn làm. Có ôm đâu.
-Thì vừa làm vừa ôm đấy. Khuyến mãi thêm hôn cả sờ còn gì.
Nó phì cười.
-Xuống gọi video một hôm. Trưa mai đền.
-Trưa mai cơ à. Lâu thế.
-Thôi đi ông ạ. Trẻ con vừa thôi.
-Đây không bao giờ lớn.
-Xuống đi. Ngoan rồi vợ thương.
Nó nịnh mãi hắn mới đồng ý. Đi xuống gọi video đến lúc nó ngủ quên vẫn để máy nhìn nó ngủ. Hạnh phúc lắm các bạn ạ.
Chả biết hạnh phúc được bao lâu. Cứ tranh thủ cái đã.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!