Mày Lấy Tao Đi - Phần 61
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2001


Mày Lấy Tao Đi


Phần 61


MÀY LẤY TAO ĐI 61 (full)
Có vợ không sướng đâu các bác ạ. Ngày xưa hắn yêu ai cũng được cưng như trứng mỏng. Nói cái người ta nghe răm rắp. Đây vợ hắn. Mà không… Đúng hơn là mụ la sát nhà hắn. Tính đàn ông. Hắn ở với nó lâu có khi lại tính đàn bà.
Được cái vợ hắn tính toán làm ăn rất tốt. Làm gì cũng cẩn thận. Và đặc biệt rất tôn trọng ý kiến của hắn.
Hắn đi uống rượu với mấy anh em. Hát karaoke đến khuya mới về. Vợ hắn không gọi. Mà im lặng ngồi chờ hắn. Hắn mò về nhà. Hí hửng vì thấy mình tốt số hơn bọn bạn khi mà cả tối chả thấy vợ ý ới câu nào.
Hóa ra vợ hắn vẫn đang gói hàng. Thấy hắn thì ngẩng lên nhìn. Hắn thấy thương mà nói nhẹ.
-Không ngủ sớm đi. Để đó mai làm.
-Không ngủ được.
Hắn ngồi sát lại. Dựa vào nó.
-Thiếu hơi chồng không ngủ được hả.
Nó quay sang cười rồi túm tóc hắn.
-Hà mã.
Hắn cúi xuống cho khỏi đau đầu.
-Mấy giờ rồi.
-Hơn mười… hai giờ.
Hắn phải đề phòng không ăn giáng long thập bát chưởng.
-Đi không biết đường về à.
-Có. Về… Rồi đây.
-Quần áo để ngoài cửa kia kìa. Đi luôn đi. Không về cũng được.
Hắn liếc ra cửa. Cái va li của hắn để ngay ngắn với cái đôi giày đá bóng treo trên đó.
-Đuổi đi thật à.
Hắn nhìn nó rồi hỏi.
Nó gật đầu.
-Ê… Vợ lùn… Có quá đáng quá không. Chồng mới đi có một lần thôi mà.
-Đi có xin phép không.
-Có nói rồi mà.
-Nói đi uống bia. Vậy xem giờ này quán bia nào mở cho ông uống.
-À ờ… Thì… Đi hát.
-Gọi mấy em.
–Nào có gọi em nào.
-Nói lại.
-Thì thuê có một em rót bia.
-Nói lại.
-Hỏi chúng nó mà xem. Người ta không làm gì.
Hắn quay sang vợ hắn. Tay gỡ tay khỏi cái tóc hắn rồi nắm lấy.
-Ghen à. Hà mã không thế nữa đâu mà.
Nó ngước lên nhìn.
-Không tin người ta à.
-Tin nhiều thì khổ nhiều.
–Nhưng không tin nhau sống với nhau khó lắm.
-Muốn người khác tin thì phải uy tín. Chứ không phải anh đi uống bia combo thêm đi hát và đi vịn.
-Đây không nói để xem có biết tự giác báo cáo không mà…
-Là người ta đang làm quen với việc có vợ. Quen dần việc phải làm báo cáo mỗi ngày.
-Ha ha.
Vợ hắn lườm. Hắn cười, lăn ra đống hàng vùng vằng, quấy nhiễu không cho vợ làm.
-Đi ngủ đi vợ Lùn. Không có chồng nằm bên là không ngủ được đúng không.
-Ai thèm.
-Nó hiện lên trên mặt đây này. Rõ là dê hơn cả người ta còn chê người ta dê.
-Dê chỗ nào.
-Thì tối nào ngủ cũng cầm đến sáng. Thế không dê là gì.
-Bình thường.
-Không biết thì không sao. Biết rồi hư lắm nhé.
Hắn cũng thò tay vào sờ vợ. Nó tủm tỉm nguôi giận.
-Đi ngủ đi.
Hắn rúc vào lòng vợ.
–Tắm hết mùi gái trên người đi.
-Làm gì có mùi gì.
-Nó không sịt nước hoa à.
-Làm gì có nó nào.
Vợ hắn tủm tỉm. Định bẫy hắn sao. Còn lâu. Đây không say như kiểu của mụ đâu. Còn tỉnh táo lắm.
Hắn bóp bóp sờ sờ thủ thỉ.
-Lấy quần áo hộ chồng nhé. Chồng vào tắm đây.
-Tự đi mà lấy.
-Đứa nào vứt ra kia đi mà nhặt về. Không thằng này cởi truồng cũng được.
Hắn cùn bửa. Nó véo má. Hắn đứng lên đi vào nhà tắm. Tắm nhanh thì vợ hắn gõ cửa.
-Quần áo của ông đây.
Hắn mở tung cửa ra, người trần như nhộng, vẫn còn ướt sũng nước. Tóm tay nó kéo vào nhà tắm xả nước. Hắn ôm chặt lấy nó.
-Điên à. Buông ra.
-Tắm chung đi. Cho tăng tình đoàn kết.
-Muộn rồi. Lạnh.
-Không sao. Chồng làm cho nóng.
Hắn cúi xuống hôn nó. Tay cởi quần áo vợ hắn ra. Rồi xoa xoa vệ sinh cơ thể cho vợ. Sau đó bế lên mang vào giường.
Hơi thở hắn khó nhọc. Cúi xuống hôn lên mắt lên cổ rồi lên ngực.
Vợ hắn nhắm mắt. Tay xoa đầu. Từ ngày biết mùi đời. Giờ cũng hư lắm. Mặc kệ hắn quậy bên dưới. Chứ không kì thị như trước đây. Chủ động ngồi lên trên làm chủ cuộc chơi nữa.
Sau một đêm thức muộn. Sáng hôm sau vợ hắn không dạy được. Nằm bẹp dí còn ngây ngấy sốt. Hắn lo lắng ngồi bên cạnh.
-Chắc qua tắm muộn quá xong lại làm ngay.
Nó rúc vào chăn rên rỉ.
-Dậy ăn cháo chồng chở đi khám.
-Không sao đâu.
-Không sao cũng đi khám. Khám uống thuốc khỏe rồi đẻ con cho người ta.
-Đi mà đẻ. Mệt hết cả người đẻ đẻ cái gì.
Hắn cau mày vác vợ lên. Cho ăn rồi cho đi khám. Người ta bị cảm mà bác sĩ cho vào thử que, cho vào siêu âm. Hắn ngồi bên ngoài hồi hộp. Đến lúc vợ hắn đi ra mặt mũi càng căng thẳng. Hắn tiến lại.
-Anh chị đi vào đây.
Hai đứa dắt nhau vào phòng bác sĩ.
-Chị có thai 5 tuần rồi mà không biết. Cảm cúm uống thuốc vào nhé.
Vợ hắn run run.
-Em nghe nói ba tháng đầu bị cúm là nguy hiểm.
-Không sao. Vẫn nhẹ. Uống thuốc là khỏi. Theo dõi thường xuyên.
Hắn cười sướng.
-Vợ em có bầu ạ.
-Vâng. Anh nhẹ nhàng. Kiêng khem cho chị.
-Sao vợ em không biết.
-Chắc không theo dõi chu kì với không nghén nên không để ý.
-Ra lấy thuốc rồi làm theo hướng dẫn nhé.
-Vâng.
-Nửa tháng nữa đến khám. Hai ba hôm không đỡ thì lên viện nằm.
-Vâng. Em cảm ơn chị.
Hắn tung tăng đưa vợ ra ngoài. Khuôn mặt vui vẻ đầy háo hức.
-Mệt không.
-Không.
Nó lắc đầu.
-Từ sau cấm rủ tắm chung nghe chưa.
-Tại mình có con còn không để ý ý.
-Giờ về nói với ông bà thì ông bà sướng lắm.
-Xong lại béo tròn như cái Sam. Xấu chết đi được.
-Xấu cái gì mà xấu. Trong mắt chồng, vợ vẫn là đẹp nhất.
Hắn thơm nó. Hạnh phúc đã về với cuộc đời của hai đứa nó.
Hắn cứ quấn quýt bên vợ. Công việc càng ngày càng nhiều. Vợ hắn bụng càng ngày càng to. Người ta chửa thì béo lên. Mà vợ hắn lại gầy đi. Trong khi hắn tăng cân chóng mặt. Vỡ dáng. Bụng to. Thịt ít mỡ nhiều.
Vợ hắn ngồi trên ghế. Hắn nằm dưới gầm xe.
-Hà mã. Ăn nốt cho con đi này.
-Có tí cháo mà không ăn hết.
-Con no rồi.
-Vậy mẹ nó ăn.
-Mẹ nó cũng no rồi.
-Ăn nhiều người ta Lên chục cân rồi đấy.
-Nhưng mà đổ đi sau này con lười ăn, hay ốm là cấm kêu.
Hắn chui ra. Cái mặt nhăn nhó miễn cưỡng. Chân tay vẫn dính dầu mỡ.
-Mặc chật hết cả quần áo rồi.
Miệng hắn càu nhàu. Vợ hắn đút cái thìa cháo to tướng mà hắn vẫn phải ngoan ngoãn há mồm. Vừa ăn vừa nhăn nhó.
-Anh béo lắm rồi.
-Không sao. Ăn cho có sức bế con.
-Anh xấu rồi.
-Đẹp để chúng nó nhìn đúng không. Mày thích gì.
Hắn làm mấy miếng tống táng như kẻ trộm rồi lại chui vào trốn.
-Hà mã.
-ƠI.
-Chiều đi mua thêm cho con cái ghế tắm.
-Bà mua hết rồi.
-Thế hả.
-Chiều cho vợ đi chơi đi. Không thì mấy nữa ngồi chỗ chán lắm.
-Bụng to đi cho mệt à.
-Không mệt. Đi đi. Rồi tối về vợ cho ăn…
-Không ăn nữa đâu.
Hắn nói như trẻ con.
-Biết vợ cho ăn gì mà không.
-Thế cho ăn gì.
-Ăn thịt vợ.
Hắn ngoi đầu ra.
-Thật nhá.
-Uh.
-Vậy đi luôn nha. Nhịn tuần nay rồi. Khổ thân con cúc cu của tôi.
Nó phì cười. Chiều đến, Hai đứa lượn ra đường. Nó đi đâu hắn cũng nắm tay không rời nửa bước. Mua cái gì ăn cũng chỉ mua một suất chia đôi. Hắn sợ ăn lắm rồi.
Cho vợ chơi xong một vòng là hắn chở đi về bắt đi ngủ sớm. Tranh thủ kiếm miếng thôi chứ vợ hắn bụng to rồi nên làm nhiều cũng không được. Chỉ sợ vài hôm nữa vỡ chum hắn lại phải nhịn đói mấy tháng trời. Hắn sợ lắm.
Hình như có vợ vào. Người ta nhiều nỗi lo sợ hơn thì phải.
Vừa mới trèo xuống khỏi bụng. Thì vợ hắn nhói lên cơn đau. Thấy vợ nhăn nhó hắn nhổm dậy.
-Sao đấy.
-Đau.
-Lúc nãy chồng nhẹ mà.
-Uh. Không biết sao.
-Nằm lúc đi. Nếu đau nhiều thì đi viện.
Hắn nằm bên cạnh xoa bụng vợ. Cái đứa con nghịch ngợm đạp lung tung.
-Sau này con trai mình đẹp trai giống chồng. Còn con gái mình xinh gái giống vợ.
Nó quay lại nhìn hắn hạnh phúc. Hắn mặc quần áo cho vợ rồi ôm vợ ngủ. Đến gần sáng cái bụng vẫn còn đau. Cái thứ dịch chảy ra bên dưới.
-Có khi nó đòi chui ra rồi.
Hắn vội vàng chở vợ đi viện.
Các bác có biết cảm giác ngồi phòng chờ sinh. Khi người đàn bà hắn yêu đang trong cơn thập tử nhất sinh. Chỉ một rủi ro nhỏ thôi là hắn mất vợ. Hắn sợ, hăn lo, và hắn thương nhiều lắm. Hắn đứng lên đi qua đi lại trước mặt hai mẹ. Bác sĩ bế con của hắn đi ra đưa cho hắn. Cái cảm giác xúc động đến phát khóc khi lần đầu làm cha. Cái cảm giác mong ngóng người đang còn nằm trong đó.
-Hà mã con ra bà bế nào.
-Giống bố như đúc ý.
Hắn còn không bận tâm mà bước lại hỏi cô y tá.
-Vợ em ra chưa hả bác sĩ.
-Sắp khâu xong rồi. Lát ra thôi.
Ngóng trông, ao ước có đứa con nhưng mà rồi cũng có ngày. Hắn bị nó qua mặt.
Công việc bận rộn thì chớ, lại còn phải tự lo cho bản thân. Hắn tranh thủ về nhìn vợ. Cái thằng con cứ trông thấy mặt là thấy ăn. về nhà chỉ mong nó ngủ đi để vợ nhìn nhõ đến hắn một tí. Hắn ngồi nhìn tên kia đang chiếm dụng đồ của mình mà càu nhàu.
-Cuộc đời thật là bất công. Thằng hai bình sữa thằng không bình nào.
Vợ hắn phì cười.
-Gì đấy Hà mã.
-Suốt ngày chỉ con… Con.. Con. Thằng đẻ ra nó thì chả thèm nhìn nhõ đến.
Mặt hắn dài ra. Vợ hắn đưa tay kéo hắn Nằm xuống. Hắn ôm lấy hai người quan trọng nhất của mình.
-Đây. Nó nhường cho một bên còn gì.
-Ai thèm.
-Thế cho cả hai nhé.
Hắn gật.
Vợ hắn cười. Xoa tóc hắn mà thấy thương lắm. Ngồi dậy đặt thằng con sang bên cho nằm chơi một mình rồi xà vào lòng hắn. Tay xoa cái bụng tròn rồi thò vào cầm cái thứ kia.
-Làm thế người ta không nhịn được đâu nhé. Đã không cho rồi còn làm khổ người khác.
-Ai bảo không cho.
-Mẹ bảo vẫn phải kiêng.
-Thế người ta không kiêng thì sao.
-Hư vừa thôi nhá. Dâm dê đê tiện.
-Dâm dê đấy thì sao nào.
Vợ hắn leo lên bụng hắn ngồi. Hai cái bình sữa căng đầy. Hắn đưa tay bịt lại vì tiếc vài giọt quý giá.
-Vợ vất vả quá.
-Không sao. Vì hai con Hà mã. Em làm được.
Vợ hắn hôn cho hắn trận. Giúp hắn giải tỏa khó chịu trong người.
Cho đến giờ phút này, hắn thấy hạnh phúc lắm các bác ạ. Tuy quá khứ có cái gì đó tiếc tiếc khi đã không nhận ra người phụ nữ của đời mình là cô hàng xóm, chính là con bạn thân từ lúc cởi truồng. Nhưng dù sao thì hắn cũng đã tìm thấy trong số rất nhiều người ngoài kia.
Hắn thầm biết ơn cái Hường đã một phần tạo điều kiện cho hắn. Cảm ơn vợ và bố mẹ đã luôn ở đây. Cho hắn có một gia đình.
Hóa ra hạnh phúc ở gần và cũng đơn giản thật.
Hắn đi trước, hai con Hà mã con lon ton đi theo. Vợ hắn vẫn đang ngó nghiêng hóng hớt cái vụ người ta tỏ tình.
-Nhanh lên lùn ơi.
-Từ từ. Xem người ta yêu nhau cái đã.
-Muốn yêu tối về.
-Thôi chả thèm. Nhìn người yêu nhà người ta kìa. Không bao giờ làm mình thất vọng.
Hắn cũng đứng lại ngó nghiêng. Thấy chúng nó có hoa, có bóng thì bĩu môi.
-Bày đặt quá. Xem chúng nó hạnh phúc được bao lâu.
-Không lâu cũng được. Chỉ lãng mạn là được.
-Vậy mẹ nó thích lãng mạn không.
Vợ hắn lườm hắn rồi bĩu môi.
-Bố nó mà lãng mạn.
-Này… Đây tặng cho một bông hoa không bao giờ tàn rồi còn gì nữa. Chả tặng cho nghìn quả bóng polymer còn gì.
-Tưởng tặng cho trăm quả bóng thú.
-Đây hết thời chơi trò trẻ con rồi. Đây sài không thôi.
Nó bĩu môi trêu
-Cơ mà chỗ bóng bay kia mà là bóng thú của anh Hà mã. Thì vui nhỉ.
-Thích ngắm bóng thú à. Hay thích chồng tặng hoa cho.
-Thôi đi ông.
-Về chồng tặng cho nhanh lên.
Hắn kéo nó. Hai đứa trẻ con lon ton đi theo. Về đến nhà. Hắn mang con sang bà ngoại chơi rồi gửi luôn bên đó. Lặng lẽ đi về nhà cho vợ hắn một điều bất ngờ.
Thấy hắn đứng đó tủm tỉm vợ hắn nghi ngờ.
-Có chuyện gì đấy.
-Lên phòng chồng cho xem cái này.
-Hà mã con đâu.
-Đang chơi với bà ngoại.
-Để nấu cơm đã.
-Không. Hay lắm lên đi.
Hắn lôi nó lên.. Trong phòng. Có một đống bóng bay. Mà bóng bay hình thú. Nó không bay được mà lăn lộn trên giường.
-Gì thế này.
Vợ hắn quay lại nhìn hắn. Hắn cười rút cái nhẫn bằng phế liệu đồ sửa xe ra. Nắm tay nó và quỳ xuống đeo vào.
-Cô Lùn có đồng ý yêu anh Hà mã không.
Nó xúc động đến rơi nước mắt. Hắn cười tươi. Tay lau nước mắt cho vợ.
-Được rồi. Nghĩ nhanh lên không đi lấy con khác bây giờ.
Nó phì cười.
-Cho mười giây suy nghĩ.
Hắn đếm ngược rồi lùi lại ra cửa. Nó bước theo túm cổ kéo xuống vật hắn ra giường. Ngồi lên bụng.
-Hà mã. Có nhẫn có bóng rồi. Vậy hoa đâu.
-Đây. Hoa này tặng, bền cả đời không bao giờ héo. Dùng tốt, thơm, và sướng nữa cơ.
Nó khúc khích cười vật hắn ra xử lý. Dù biết không nấu cơm nhanh lát nữa mẹ về.
Hắn vật nó bên dưới, cúi xuống hôn nó một hồi rồi ngẩng lên.
-Vẫn quên. Thiếu mất một bước trước khi đến bước tặng hoa.
-Bước gì.
Hắn tủm tỉm xoa tóc cho vợ. Rồi nhìn tinh quái.
-Nói đi xem nào.
Hắn nhìn nó rồi hỏi.
-Lùn.
-Uh.
-Thấy bóng tặng rồi
-Nhẫn đeo rồi.
-Hoa cũng dùng rồi.
-Uh.
-Vậy… Mày đồng ý ở bên tao cả đời nhé.
Nó khựng lại nhìn hắn ứa nước mắt. Hắn tủm tỉm lau rồi nghiêm túc nhìn nó.
-Lùn.
-ƠI.
-Mày lấy tao đi.
Nó vòng tay qua cổ ôm chặt lấy hắn khóc.
-Có biết vì sao người ta lại bảo “Mày lấy tao đi” không.
-Không.
-Bởi vì câu đó không phải là câu hỏi. Cho nên mày không được phép từ chối. Nhất định phải là vợ của tao.
-Tao yêu mày nhiều lắm.
-Tôi cũng yêu ông. Ông Hà mã ạ.
Hắn cười khúc khích cúi xuống Thơm nó và hai đứa nhìn nhau và cùng hỏi.
-mày lấy tao đi.

MÀY LẤY TAO ĐI 21/09/2020
Hà Quỳnh Vân.

Yêu thích: 3.3 / 5 từ (6 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN