May Mắn Gả Cho Người
Chương 47: Qùa tặng
Chương 47: Phó tiên sinh đưa quà tặng giá trị liên thành
Mấy thiên kim danh môn dùng ánh mắt khinh thường nhìn mẹ con Cố Bảo Châu. Mẹ con hai người này nếu không nhờ vào thân phận của Cố Miên chỉ sợ cả đời cũng không bước vào được cửa lớn của Phó gia.
“Tiểu tiện nhân mày dùng ánh mắt gì nhìn Bảo Châu của chúng ta thế? Có gia giáo hay không hả?”
Lý Tuệ Như thấy mấy người này khinh bỉ Cố Bảo Châu liền trực tiếp mắng.
“Thật thấp kém. Đã nói cưới vợ phải tìm người môn đăng hộ đối mà cưới. Cũng không biết Phó đại thiếu bị cái gì. Hiện tại nhìn xem mấy thân thích này. Còn vọng tưởng ở yến hội thế này câu được kim quy tế. Thật là buồn cười.”
Thiên kim Trần gia nhịn không được châm chọc nói.
Bang!
Vừa dứt lời, Lý Tuệ Như thế nhưng trực tiếp cho Trần tiểu thư một bạt tay.
“Bà dám đánh tôi?” Trần gia ở thành phố A cũng coi như có tên tuổi. Kết quả Lý Tuệ Như căn bản mặc kệ thân phận người ta, trực tiếp một bạt tai đánh qua.
“Chính là đánh mày, mày không biết Phó đại thiếu là con rể tao sao? Tiểu tiện nhân không có giáo dưỡng như mày cũng dám tranh luận. Tao thấy mày chính là thiếu đánh!”
Nếu là trước đây Lý Tuệ Như có lẽ còn kiềm chế. Rốt cuộc Cố Bảo Châu vẫn cần xây dựng mối quan hệ tốt cùng mấy thiên kim tiểu thư này. Nhưng mà đám thiên kim tiểu thư này thế nhưng mắng Cố Bảo Châu, bà ta liền không nhịn được. Tuy rằng Lý Tuệ Như làm người ngu xuẩn lại độc ác nhưng bà ta thật sự rất che chở Cố Bảo Châu.
“Bà, bà chờ đó cho tôi. Tôi đi tìm nhị phu nhân làm chủ!”
Trần tiểu thư nói rồi liền cùng mấy khuê mật đi tìm nhị phu nhân Phó gia.
Mấy thiên kim còn lại thấy Trần tiểu thư bị đánh nên không ai dám lưu lại chỗ này. Vốn có không ít người vây quanh Cố Miên. Lúc này đều nhanh chân bỏ đi hết.
“Miên Miên, mấy thiếu nữ kia trong mắt chỉ toàn danh lợi. Dì thấy con tốt nhất đừng kết giao với bọn chúng. Vừa rồi dì đã lập uy giúp con rồi. Về sau xem ai còn dám khi dễ con không. ”
Lý Tuệ Như cười nói.
Trong lòng Cố Miên liếc mắt xem thường. Lý Tuệ Như cho rằng cô ngu xuẩn sao? Cho rằng cô không nhìn ra bà ta đang cố ý châm ngòi ly gián kéo cừu hận cho cô?
Hiện tại tốt, mấy thiên kim tiểu thư kia sẽ không tính toán trêи đầu Lý Tuệ Như mà sẽ tìm cô tính sổ. Rốt cuộc đại biểu cho Cố gia hiện tại là cô.
“Cố tiểu thư, đây là trang sức đại thiếu gia chuẩn bị cho ngài. Dặn dò lát nữa dùng trong vũ hội.”
Người làm mặc trang phục hầu gái đem hộp nhung thiên nga đưa đến trước mặt cô.
Tiếp theo hầu gái mở hộp ra, nháy mắt một chiếc vòng cổ kim cương xuất hiện trước mặt mọi người.
Cố Bảo Châu cùng Lý Tuệ Như đều hít ngược một hơi khí lạnh.
Một viên kim cương màu hồng nhạt thật lớn khảm trêи mặt dây hình hoa hồng, bên cạnh bông hồng là mấy trăm viên ngọc lục bảo thật nhỏ cấu thành hình cành lá. Dưới ánh mặt trời vòng cổ lóe lên quang mang lóa mắt.
Nếu Cố Miên nhớ nhớ lầm, vòng cổ kim cương này là đồ vật của Vương phi hoàng thất Monaco, giá trị liên thành. Đời trước Phó Dư đã từng đưa cho cô. Chẳng qua lúc ấy cô xem cũng không xem liền ném vào thùng rác.
Ngẫm lại cô cũng thật có tiền tùy hứng…
“Chị, dù sao lát nữa chị tham gia vũ hội mới đeo vòng cổ. Không bằng cho em mượn mang chốc lát. Chờ lúc tham gia vũ hội trả lại cho chị có được không.”
Cố Bảo Châu không đợi Cố Miên đồng ý liền trực tiếp duỗi tay muốn đoạt lấy vòng cổ, kết quả tay cô ta còn chưa đụng tới hộp trang sức thì hầu gái đã đóng nắp hộp lại, cái nắp kẹp trúng ngón tay Cố Bảo Châu làm cô ta kêu lên thảm thiết thảm thiết.
“Mày chẳng qua chỉ là con chó của Phó gia mà cũng dám động thủ với tao?”
Cố Bảo Châu giận dữ hét. Cô ta thổi thổi ngón tay chính mình, động tác của hầu gái này thật sự tàn nhẫn. Ngón tay cô ta bị kẹp sưng cả lên.
“Cố nhị tiểu thư, vòng cổ này là cho Cố tiểu thư, không phải cô. Đại thiếu gia có lệnh, không cho phép bất cứ ai chạm vào đồ vật của Cố tiểu thư. Ngài cũng không ngoại lệ.”
Hầu gái không chút lưu tình nói.
“Dựa vào cái gì? Đó là đồ của chị tao. Từ nhỏ chị tao thương tao nhất. Thứ gì cũng cho tao chơi, này chẳng qua là một chiếc vòng cổ, mày mau đưa cho tao!”
Cố Bảo Châu nói rồi liền tiến lên muốn đoạt.
“Đúng vậy! Miên Miên nhà bọn tao là chị gái tốt, thứ gì cũng chia sẻ với em gái. Người làm như mày không cần hư tình chị em người ta.”
Lý Tuệ Như cũng gia nhập chiến đấu với Cố Bảo Châu. Mẹ con hai người nhào qua đoạt lấy chiếc hộp trong tay hầu gái. Hầu gái một mình không phải đối thủ của họ, trong lúc tranh đoạt cái hộp bị rớt xuống đất, vòng cổ kim cương cũng rơi ra.
Cố tình vòng cổ lại đụng vào một tảng đá, kim cương trêи mặt dây bị đá nhọn đập vào, để lại một vệt xước rõ ràng trêи vòng cổ.(?)
“Đều tại nó! Là nó làm hại! Không phải tại em!”
Cố Bảo Châu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Vòng cổ này không cần nói cũng biết giá trị liên thành, dù có bán cô tả đi cũng không trả nổi.
Lúc này ngày càng nhiều người vây lại đây, mọi người đều nhìn Cố Bảo Châu với ánh mắt phức tạp.
“Đúng! Đều do người làm này. Nếu không phải nó không cho Bảo Châu của chúng ta mang một chút, vòng cổ sao có thể hư lại? Đều là nó làm!” Lý Tuệ Như cũng đem toàn bộ lỗi lầm đổ lên người hầu gái.
Hầu gái tức đến đỏ mắt, thanh âm run rẩy nói: “Nếu các người không muốn đoạt vòng cổ thì đã không xảy ra chuyện gì?”
“Còn dám tranh luận! Tao sẽ nói với con rể, để hắn đuổi mày đi!” Lý Tuệ Như vẻ mặt cao cao tại thượng nói.
Cố Miên thật sự nhìn không được nữa:“Đủ rồi. Chuyện vòng cổ không có quan hệ với cô, cô đi xuống trước đi.”
Hầu gái nghe được Cố Miên nói lập tức hồng con mắt đi mất.
“Cố Miên, chị có ý tứ gì? Chị nói không quan hệ tới nó nghĩa là nói tôi đúng không? Tôi là em gái chị chị lại không giúp đỡ mà lại đi giúp đỡ người ngoài?”
Cố Bảo Châu lạnh lùng nói. Cô ta dùng giày cao gót dẫm lên viên kim cương kia, kết quả vì kim cương quá cứng, Cố Bảo Châu không những không dẫm hư nó được mà đế giày còn bị gãy. Cái này làm Cố Bảo Châu càng thêm tức giận.
“Cố Miên chị cố ý đúng không! Bảo hầu gái đem vòng cổ đến đây để tôi ghen tỵ với chị. Chị đúng là người chị tốt!”
Cố Bảo Châu âm dương quái khí nói. Nơi này nhiều người vây xem như vậy, cô ta chính là muốn cho Cố Miên xấu mặt. Dựa vào cái gì Cố Miên có thể gả cho Phó Dư làm bà xã hắn mà cô ta chỉ có thể cọ quan hệ với Cố Miên mới có thể tiến vào. Cô ta muốn tất cả mọi người nghĩ Phó Dư cưới chính là một ả tâm cơ kỹ nữ.
“Miên Miên, tôi đã nhìn lầm cô. Trước kia rõ ràng cô rất ngoan, như thế nào gả cho Phó thiếu liền biến thành như vậy.”
Lý Tuệ Như nghe Cố Bảo Châu nói liền phối hợp với cô ta hất nước bẩn lên người Cố Miên.
Dù sao mấy người ngoài kia cũng không biết Cố Miên là người như thế nào, bà ta lại là mẹ kế Cố Miên, sức thuyết phục liền cao hơn. Những người này vào trước là chủ, về sau khẳng định cũng sẽ cảm thấy Cố Miên là kỹ nữ.
Đến lúc đó Phó gia không chịu nổi áp lực dư luận, nói không chừng sẽ buộc Phó Dư ly hôn với Cố Miên, khi đó Bảo Châu bà ta liền có cơ hội.
===
Tác giả: Xem chương này rất tức giận phải không, đừng lo, chương sau liền đập nát mặt bọn họ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!