Nàng không biết hắn còn có sắp xếp gì nữa không, vì hiện tại trong đầu nàng là một màn vừa rồi trong nhã gian kia, nghĩ thế nào cũng không thể tin được toàn bộ sự việc vừa rồi đều do Bùi Vân Khoáng an bài? Và nàng cũng không tin Thương Vũ là người như thế.
Ban đêm Đông đô yên bình hơn so với Tín Châu, bởi vì Hoàng Đế đang ở đây nên buổi tối trên đường phố thỉnh thoảng có binh lính tuần tra. Xe ngựa đi được một lát liền quẹo vào một con hẻm. Lại đi tiếp một đoạn đường nữa, sau đó mới dừng lại trước một ngôi nhà.
Tùy tùng tiến lên gõ cửa, một ông lão mở cửa ra, Bùi Vân Khoáng xuống xe ngựa đi thẳng vào.
Lại một bà lão bước ra nghênh tiếp, hành lễ với Bùi Vân Khoáng: “Vương gia mạnh khỏe.”
Bùi Vân Khoáng vung vạt áo ngồi xuống, thở ra một hơi, vẻ mặt ôn hoà nói với bà bà kia: “Đi pha cho ta ấm trà.”
Trà vừa mới mang lên liền có hai người đi vào, là Thương Vũ và Lâm Tây Yến.
Bùi Vân Khoáng cười chỉ chỉ cái ghế, nói với Thương Vũ: “Ngồi đi, có ai đi theo không?”
Thương Vũ nói: “Không, ta đi quanh quẩn một vòng mới về.” Hắn vừa nói xong, ánh mắt không tự chủ liếc nàng đang đứng bên cạnh Bùi Vân Khoáng. Chuyện vừa rồi nàng tận mắt nhìn thấy, không biết nàng sẽ nghĩ về hắn như thế nào? Là ngạc nhiên hay xem thường? Hắn lại mơ hồ có chút hy vọng nàng hiểu lầm hắn, sau đó ghen tuông một chút mới tốt, đáng tiếc, vẻ mặt của nàng rất bình tĩnh, đôi mắt sáng dịu dàng như nước không hề gợn sóng, hắn không biết nên cao hứng hay thất vọng
Bùi Vân Khoáng nói: “Ngày mai, ngươi mang theo bạc chuộc nàng ra đi.”
Thương Vũ hơi nhíu mày một chút, nói: “Chuộc ra, rồi ở đâu?” (ôi anh dễ thương quá đi)
Bùi Vân Khoáng nói: “Trước hết ở tạm chỗ của ngươi đi. Ngày mai ngươi đi bái kiến Lâm Giang vương, gã sai vặt bên cạnh Bùi Tử Do là do Bùi Thượng Phong phái đi đấy, chuyện tối nay rất nhanh sẽ rơi vào tai hắn, ngày mai ngươi mang hậu lễ đầy đủ chủ động đi lấy lòng hắn, dáng vẻ phải tỏ ra khiêm tốn hèn mọn một chút, ngụ ý là phải biểu lộ cho hắn thấy trong suy nghĩ của ngươi có chút sợ hãi.”
Thương Vũ chau mày, hèn mọn với Bùi Thượng Phong sao? Hắn cũng xứng sao?
Bùi Vân Khoáng nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của hắn, có chút bất đắc dĩ: “Ngươi thử bày ra dáng vẻ khiêm tốn hèn mọn cho ta xem trước nào.”
Thương Vũ nhìn hắn một cái, đứng bất động.
“Nhanh lên.”
Thương Vũ không biết làm sao, chuẩn bị một chút, cuối cùng nặn ra một nụ cười “Nịnh nọt”: “Vương gia, người xem như vậy thành công chưa?”
Bùi Vân Khoáng đối với “diện mạo” này của hắn cũng hết cách. Ti Điềm thì không nhịn được cười. Hắn có thể làm ra vẻ mặt “Hèn mọn”hung tợn này, thật sự không dễ dàng mà.
Bùi Vân Khoáng đành phải nói: “Được rồi, không bắt buộc ngươi nữa, lời nói của ngươi dễ nghe hơn một chút là được.” Hắn đứng dậy muốn đi.
Thương Vũ cũng đứng dậy đi theo phía sau hắn, ném ra một câu: “Chuộc người nhưng ngươi trả tiền.”
Bùi Vân Khoáng liếc hắn, nghiến răng nói: ” Ngươi vẫn phân rõ với ta như vậy. Được, ta xuất tiền. Ngày mai bảo Ti Điềm đưa tới, thế nhưng giá trị con người nàng ta không rẻ, muốn chuộc nàng chắn cũng tốn không ít bạc.”
Thương Vũ cười cười: “Vương gia là người có tiền. Không nên đau lòng.”
Bùi Vân Khoáng liếc hắn: “Ai nói ta không đau lòng.” Nói xong, hắn vuốt vuốt ngực, thở dài: “Đau lòng quá đi.”
Ti Điềm nhịn không được bật cười. Thương Vũ mím môi đưa bọn họ ra ngoài cửa.
Nàng lên xe, hắn nhìn theo xe ngựa khuất dần trong bóng đêm, chờ tới ngày mai nàng đến, hắn phải giải thích với nàng, bằng không thì…
Sáng sớm hôm sau, Bùi Vân Khoáng đưa ngân phiếu đã niêm phong cho Ti Điềm đưa đến ngõ hẻm Âm Bội, cũng dặn dò nàng phải đội lạp che mặt, đi nhanh về nhanh.
Nàng hiểu ý của hắn, không thể để cho người biết Thương Vũ và hắn có quen biết. Đến ngõ hẻm Âm Bội, nàng bước xuống kiệu, gõ cửa. Người ra mở cửa là Thương Vũ.
Giống như hắn đang chờ nàng, vừa nhìn thấy nàng đôi mắt hắn sáng ngời, mời nàng phép đi vào, sau đó tiện tay đóng cửa lại.
Hai người không có vào nhà mà đứng ở ngoài sân.
Nàng đưa tay vén cái lạp bằng sa mỏng lên, phía sau lụa mỏng màu trắng là một dung mạo tinh xảo, thuần khiết giống như U Lan trong thâm cốc, chưa từng nhiễm qua bụi trần. Hắn không nhịn được hít sâu một hơi, dường như ngửi được một mùi thơm tĩnh lặng.
Nàng nói ngắn gọn, giả bộ đưa phong thư đựng ngân phiếu cho hắn, xoay người lại muốn rời khỏi. Nàng vừa đặt tay lên tay nắm cửa, đang muốn kéo ra, bỗng bàn tay hắn vỗ một cái chống lên cái cửa.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hơi ngạc nhiên.
Hắn nhìn nàng chăm chú, ánh mắt sáng rực, gấp giọng nói: ” Chuyện đêm qua cũng không phải như muội thấy. Bùi Tử Do có tình ý với Phương Ca, ta cố ý kéo tay áo Phương Ca, là muốn cho Bùi Tử Do nghe thấy qua cứu nàng. Lâm Tây Yến đã phẩy thúc tình hương ở phòng của hắn, cho nên ngày hôm qua hắn rất xúc động, lập tức đánh nhau với ta.”
Thì ra, hắn cố ý bảo Lâm Tây Yến đi vào nhã gian của Bùi Tử Do nhìn cách bài trí bên trong có giống nhau hay không, nhưng thật ra là bảo Lâm Tây Yến âm thầm động tay động chân.
Nàng hiếu kỳ hỏi: “Tại sao phải làm như vậy?”
Hắn do dự một chút nói: “Lần này Hoàng Thượng gia ân mở thêm một cuộc thi võ, là vì Bắc Cương không yên, Hoàng Thượng tuyển chọn những người này để đi bình loạn. Bùi Tử Do trên danh nghĩa là cháu trai Lâm Giang vương, nhưng thật ra là con riêng của hắn, vương vị luôn luôn chỉ có thể do đích trưởng tử kế thừa, Bùi Tử Do không có khả năng. Nhưng Lâm Giang vương lại đặc biệt thích đứa con trai này. Cho nên lần này hắn nghĩ hết biện pháp muốn Bùi Tử Do đoạt giải nhất, dùng quân công đạt được vinh hoa phú quý. Đêm qua ta cố ý dẫn dụ hắn giao thủ với ta, chính là muốn hắn biết được thân thủ của ta. Mấy ngày nữa lúc thí võ, ta sẽ cố ý thua hắn, hắn và Lâm Giang vương sẽ lãnh hội được.”
Nàng giật mình, thì ra là thế. Thi võ thì cũng có thi văn, hắn đã là nhi tử của Lâm Giang vương, chắc hẳn cửa ải thi văn kia nhất định có huyền cơ. Nếu trong cuộc Thi võ mà Thương Vũ cố ý nhường hắn, như vậy hắn sẽ đoạt giải nhất, bộ không có lo lắng gì sao?
Hắn lại nói: “Ta chuộc Phương Ca ra tặng cho hắn, xem như là bồi tội và lấy lòng hắn đi.”
Nàng hỏi lần nữa: “Vì sao phải làm như vậy?”
“Bởi vì, ta phải lấy được sự tín nhiệm của Lâm Giang vương.”
Vẻ mặt của nàng vẫn là nghi ngờ khó hiểu, hắn lại không thể nói nhiều với nàng, nếu không phải sợ nàng hiểu lầm, ngay cả những điều này hắn cũng không nên nói với nàng.
Suy nghĩ của nàng nhanh nhạy, lập tức nghĩ đến ngày đó Thiệu Bồi từng nói muốn để cho bọn họ làm một phen đại sự, còn có việc Bùi Vân Khoáng tranh giành vương vị, như vậy những thứ này đều là vì toàn cục, từng bước một đều đã được bố trí hết, nàng không nên biết thì không nên hỏi mới phải.
Nàng hít sâu một hơi, nói: “Đại sư huynh, huynh phải cẩn thận.” Nàng vốn cũng không tin Thương Vũ là loại người lưu luyến phong hoa tuyết nguyệt, ngày cô nương kia tặng giày cũng không thấy nửa phần động lòng của hắn.
Lúc này, nàng vô cùng sáng suốt và thông tuệ. Đối với sự quan tâm của hắn cũng thành thật như thế, trong lòng hắn nhẹ nhõm hơn rất nhiều, chỉ cần nàng không hiểu lầm thì hắn sẽ thành công.
Hắn bỏ tay xuống, mở cửa, tiễn nàng ra ngoài
Nàng kéo màn lụa trắng xuống, bước ra cửa viện. Bước xuống một bậc thang, bỗng nhiên nàng quay người lại cười cười: “Đại sư huynh, huynh còn thích nghe cầm không?” Nàng nghĩ đến dáng vẻ “Phong nhã” đêm qua của hắn thật sự nhịn không được muốn trêu đùa hắn một tí.
Giọng điệu của nàng dí dỏm tinh nghịch, làm sao hắn lại không hiểu? Hắn từ trên bậc thang bước một bước dài đến bên cạnh nàng, cau mày, tươi cười với khuôn mặt mông lung sau màn lụa trắng, “Hung dữ” nói: “Sao, muội dám xem thường ta sao? Hả?”
“Không có, không có.” Nàng vội vàng bước nhanh lên kiệu. Ôi, chọc hắn thật chẳng khác gì con thiêu thân lao đầu vào lửa cả. Thật ra, Bùi Vân Khoáng mới là người thích nói giỡn, nhưng thân phận của hắn và nàng lại như mây bùn, tuy rằng thường bị hắn trêu chọc nhưng lại không cười. Đến khi nào nàng mới có thể buông thả ở trước mặt hắn đây? mặt của Nàng nóng lên, cách màn lụa trắng mơ hồ nhìn ra bên ngoài, giống như là mình đang vụng trộm che giấu tâm sự.
Ba ngày sau, cuộc thí võ đua ngựa được tổ chức ở vườn ngự uyển Hoàng Cung. Bùi Vân Khoáng cũng bị tuyên vào cung.
Ban đêm, Bùi Vân Khoáng quay về phủ, cố ý đi vào nơi ở của Tô Phiên.
Ti Điềm đang đánh cờ với Tô Phiên, thấy hắn đi vào cảm thấy rất vui vẻ. Nàng và Tô Phiên đợi cả một ngày, rất muốn biết kết quả. Thương Vũ là Đại sư huynh của nàng mà.
Khi Sư huynh thí võ không tránh khỏi đao thương gặp nhau, sao nàng có thể không quan tâm được chứ?
Bùi Vân Khoáng vừa vào cửa liền nói với Tô Phiên: “Lần thí võ này, ngươi đoán ai đứng nhất?
Ti Điềm biết không thể nào là Thương Vũ, nhưng trong lòng lại mơ hồ hy vọng là hắn. So với Bùi Tử Do rõ ràng công phu của hắn tốt hơn.
Tô Phiên hiểu rất rõ Bùi Vân Khoáng, nhìn thấy thần sắc của hắn lại nghe hắn hỏi như vậy, liền biết người đứng đầu nhất định không phải là Bùi Tử Do. Chẳng lẽ sự sắp xếp của Bùi Thượng Phong bị lộ ra ngoài?
“Là ai?”
“Đột nhiên xuất hiện một Trình Giảo Kim, tên là Triển Bằng. Thân thủ rất tốt, không đoán ra sử dụng công phu gì. Nhìn cách ăn mặc của hắn, không giống là người có xuất thân phú quý. Ta đã cho người đi thăm dò lai lịch của hắn rồi.”
Tô Phiên hỏi: “Vậy Bùi Tử Do đứng thứ hai sao?”
“Đúng vậy. Thương Vũ đã muốn nhường cho hắn, nên cũng chỉ có thể đứng thứ ba.”
“Chỉ cần là ba thứ hạng đầu liền có công danh. Không biết kết quả thi văn như thế nào?”
” Sau cuộc thi Văn Hoàng Thượng sẽ quyết định thứ bậc, Triển Bằng và Thương Vũ đều có xuất thân bình dân, tuyển chọn lần này là vì mang binh xuất chinh Bắc Cương, Hoàng Thượng tất nhiên sẽ tuyển dụng người một nhà, cho nên chuyện Bùi Tử Do đậu trạng nguyên là ván đã đóng thuyền.”
Hôm sau thi đình, thứ tự quả nhiên không ngoài dự kiến của Bùi Vân Khoáng. Võ trạng nguyên là Bùi Tử Do. Thương Vũ và Triển Bằng theo thứ tự là bảng nhãn và thám hoa.
Ba thứ hạng đầu của cuộc thi đã có, các thế lực liền bắt đầu nổi dậy. Bùi Tử Do là cháu trai Lâm Giang vương, mà Thương Vũ trước khi bắt đầu cuộc thi đã mang theo hậu lễ đi bái kiến Lâm Giang vương, tất nhiên đã cho thấy lập trường của mình. Vì vậy, Triển Bằng là người được tranh giành nhiều nhất, mỗi ngày đều có người mời đi dự tiệc, dụng ý không cần nói cũng biết.
Bùi Vân Khoáng cũng không ngoại lệ, không cần biết là thật tình hay chỉ muốn lôi kéo, vẫn hư dữ ủy xà* thuận theo tình thế mà mời Triển Bằng đến phủ một lần.
* Hư dữ ủy xà: Hư – giả, Ủy xà – tùy tiện ứng phó. Chỉ đối xử với người khác bằng hư tình giả ý, ứng phó có lệ.
Trái lại người được mời là Triển Bằng, vừa nhận được thiếp mời của Bùi Vân Khoáng liền sảng khoái đáp ứng
Bùi Vân Khoáng mời hắn, cũng mời luôn Thương Vũ.
Hai người kẻ trước người sau đến Bùi phủ, hạ nhân dẫn bọn hắn đi vào phòng khách Nhất Hồ Xuân ở chính sảnh nằm ở cửa đông kế bên một hồ nước. Bùi Vân Khoáng đang chờ ở đây.
Thương Vũ đến Nhất Hồ Xuân trước, vừa đi vào ánh mắt liền rơi trên người Ti Điềm. Nàng đứng bên cạnh Bùi Vân Khoáng, mặc một bộ quần áo màu phấn tím, xinh đẹp như một đóa hải đường tỏa hương thơm ngát.
Ngay cả Triển bằng khi bước vào cũng bị nàng thu hút.
Ti Điềm thấy hắn cũng giật mình, đây không phải là Hổ Tử ca nhà láng giềng khi nàng còn ở Thượng kinh sao? Cả ngày mọi người đều gọi hắn là Hổ Tử, thì ra tên của hắn là Triển Bằng..
Bùi Vân Khoáng kêu hai người ngồi xuống, Thương Vũ cũng nghiễm nhiên bày ra vẻ mặt lần đầu gặp mặt, khách khí niềm nở.
Bởi vì ngại thân phận của Bùi Vân Khoáng, Triển Bằng không thể nói chuyện với Ti Điềm, nhưng ánh mắt không kềm chế được nhìn nàng. Đại tiểu thư Ti gia, tại sao lại đi theo An Khánh vương, còn trở thành nha hoàn? Hắn vẫn không có cách nào giải thích được.
Thương Vũ phát hiện ra ánh mắt của hắn, tất nhiên Bùi Vân Khoáng cũng phát hiện được.
Thế nhưng hai người không thể nào mở miệng hỏi vì sao hắn luôn nhìn Ti Điềm, nhưng trong lòng mỗi người đều có suy đoán riêng. Một người cảm thấy rất không thoải mái, mà trong lòng người kia cũng không khá hơn chút nào.