May Mắn Gặp Lại Khi Chưa Gả - Chương 50
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


May Mắn Gặp Lại Khi Chưa Gả


Chương 50


Thương Vũ buồn cười nhìn nàng đi vào phòng, dự định đi nói chuyện với Thiệu Bồi.

Tình thế trước mắt đã đến thời khắc mấu chốt, mặt trời phát ra những tia nắng ban mai, Thiệu Bồi mang theo Tề Dương xuống núi Lan Chu, cũng đã đến Đông Đô.

Thương Vũ trực tiếp đến chỗ ở của Thiệu Bồi, gõ cửa mở ra.

Tề Dương vừa thấy hắn vẻ mặt liền đau khổ nói: “Đại sư huynh, huynh đợi sư phụ thu thập huynh đi! Ông ấy đã mắng huynh mấy ngày rồi đó.”

Thương Vũ cười cười, vào phòng.

Thiệu Bồi nằm trên giường, trên đầu đắp một khối khăn ướt, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bên dưới khăn ướt là khuôn mặt rất tiều tụy, có thể thấy được lúc này tức giận không ít.

Thương Vũ lặng lẽ tiến lên lấy khăn ướt của hắn, một lần nữa vắt nước ấm, lại đắp trên trán của hắn, sau đó thấp giọng nói: “Sư phụ, ta đã trở về.”

Thiệu Bồi nghe thanh âm của hắn, trợn mắt mở ra, lập tức ngồi dậy. Khăn ướt trên đầu rớt trên quần áo, hắn cầm chậu rửa mặt ném tới, nước văng tung tóe lên người Thương Vũ. Hắn chưa bao giờ tức giận như vậy phong độ, nho nhã đường như đã bị quét sạch.

“Cái tên đần độn nhà ngươi, vậy mà lại vì một nữ tử làm chậm trễ đại sự, ngươi không thấy phụ lòng mẫu thân ngươi sao?”

Thương Vũ quỳ một gối xuống trước giường hắn, hiên ngang ngẩng đầu lên, nhìn Thiệu Bồi nói: “Sư phụ, năm ấy, nếu như người có dũng khí mang mẫu thân của ta đi, mẫu thân của ta sao lại phải lấy chồng ở Thương Lan xa xôi rồi xảy ra việc thê thảm như vậy? Cha ta lớn hơn mẫu thân 20 tuổi, tần phi mấy người, mẫu thân ở Thương Lan trôi qua như thế nào, người tận mắt thấy rồi đấy. Cho nên, ta sẽ không giống như người, hối hận cả đời.”

Một câu khiến Thiệu Bồi á khẩu không trả lời được, hắn che ngực, giữa cổ họng có mùi máu tanh tràn ngập. Chuyện cũ không thể nhắc lại, bởi tất cả đều là sự hối hận.

Hắn vốn gọi là Lâm Bồi Thiệu, thuở nhỏ mất mẹ, mẫu thân của Bùi Vân Khoáng là trưởng tỷ của hắn, nhận hắn vào trong phủ nuôi dưỡng, hắn và mẫu thân Thương Vũ là thanh mai trúc mã. Thế nhưng, một đạo thánh chỉ hòa thân đã cắt đứt tình duyên của hai người. Hắn ở lại còn nàng sau khi đi lấy chồng ở xa hắn mới cảm nhận được sự hối hận khắc cốt ghi tâm, hắn mai danh ẩn tích đi theo nàng, dùng tên Thiệu Bồi sống ở Thương Lan. Nàng táng thân trong biển lửa, hắn không kịp cứu nàng ra chỉ cứu được Thương Vũ. Hắn dốc lòng dưỡng dục Thương Vũ, luôn buồn bực không vui. Sinh thời, hắn chỉ hy vọng Thương Vũ có thể đoạt lại vương vị Thương Lan báo thù cho nàng, như vậy mới có thể đền bù được thảm kịch năm nào do sự hèn yếu của hắn tạo thành.

Lời nói của Thương Vũ như đâm vào lòng hắn, có đại hỏa ngập trời, có hối hận không bao giờ quên.

Thương Vũ nói: “Sư phụ, tình thế hôm nay đã không giống ngày xưa. Hoàng Thượng đã bệnh nặng, cũng không cần Ti Điềm dụng độc.”

Dù vậy, hắn vẫn tức giận, cách làm của Thương Vũ quá mức xúc động, vì một nữ nhân như vậy, hắn cho rằng ầm ĩ, cảm thấy Thương Vũ chưa trưởng thành.

“Tư Điềm ở trong lòng ngươi chẳng lẽ quan trọng hơn bá nghiệp Thương Lan?”

“Sư phụ, quan trọng như nhau. Cả hai cũng không liên quan với nhau, vì sao nhất định phải đặt giang sơn và hồng nhan vào nơi thủy hỏa bất dung? Ta nên làm gì ta rất rõ ràng, ta cũng không còn là tiểu hài tử. Sư phụ, người yên tâm, ta sẽ không để cho người thất vọng.”

Lời nói của Thương vũ cũng không phải không có lý, trước mắt Lý Trăn Đế đã là tuổi già như ngọn đuốc trước gió, không nên vận dụng ngân phác thảo, hắn chịu đựng cũng không được bao lâu.

Thiệu Bồi thở dài một tiếng, nói: ” tùy ngươi đi, ngươi trưởng thành rồi, ta cũng không quản được.”

Thương Vũ nắm chặt bàn tay của hắn, thấp giọng nói: “Sư phụ, người trong lòng ta giống như là phụ thân, ngoại trừ Thất thúc, người thân nhất của ta chính là người. Nàng cũng là người thân nhất của ta. Các người, ta đều không vứt bỏ.”

Thiệu Bồi thấy vẻ mặt hắn kiên quyết, biết có khuyên nữa cũng vô ích, liền dời chủ đề: ” gần đây Lâm Giang vương có động tĩnh gì không?”

“Hoàng Thượng đã từng nói trong vòng ba năm hắn không thể vào kinh, cho nên trước mắt hắn chỉ có thể lo lắng suông, không thể tới đây. Vài ngày trước hắn dâng tấu chương, nói nam cảnh Yến Châu có bọn cướp đường làm loạn, đang mang binh chinh phạt.”

” Lúc này hắn còn dâng tấu, ngươi xem hắn có ý tứ gì?”

“Trước mắt Hoàng Thượng vẫn chưa chết, hắn cũng không thể công khai kháng chỉ mà vào kinh, cho nên Đông Đô bên này xa xôi hắn sẽ không đến. Nhưng Yến Châu cách Thượng Kinh tương đối gần, hắn viện cớ diệt trừ phiến loạn, binh mã có thể danh chính ngôn thuận đến biên cảnh Yến Châu. Đợi Hoàng Thượng quy thiên, hắn liền mang binh xuôi nam, có thể chiếm được Thượng Kinh tự xưng Đế.”

Thiệu Bồi cười lạnh: “chủ ý này của hắn thật không tệ, nhưng, hắn cũng phải có bản lĩnh đã!”

“Sư phụ, tuy rằng sách lược của hắn hơi kém một chút, nhưng xác thực là hắn dẫn binh đi đánh nhau rất có nghề.”

“Binh mã Yến Châu không nhiều lắm, cho dù hắn chiếm được Thượng Kinh cũng không được kết quả gì.”

“Vương Gia muốn thừa cơ hội này dẹp trừ hậu hoạn. Bằng không thì sau này rất khó tìm ra tội danh mưu phản lớn hơn để trị tội hắn.”

“Hoàng thượng có ý chỉ gì không?”

“Hoàng Thượng đã không thể nói chuyện, bây giờ là Vương Gia giám quốc, ta và Vương Gia đã thương nghị qua.”

“Các người dự định làm như thế nào?”

Thương Vũ cười nói: “Vương Gia định tương kế tựu kế phái binh đi tiếp viện. Sư phụ, lần trước thời điểm bình định Bắc Cương, Hoàng Thượng không phải lưu lại một vạn binh mã ở chỗ này sao? Vừa vặn lần này dùng để cắt đứt đường lui của Lâm Giang vương, đánh gọng kìm trước sau.”

Thiệu Bồi nói: “Vương Gia phái binh qua hắn sẽ không hoài nghi sao?”

“Nếu phái người khác đi, nhất định hắn sẽ có tâm phòng bị, cho nên Vương Gia phái ta đi, hắn đối với ta tự nhiên sẽ không phòng bị đ, chỉ sợ còn mừng thầm, cho rằng không cần động binh thương liền có thể nuốt vào binh mã của triều đình mở rộng binh lực của hắn.”

“Đúng là như thế, hắn luôn luôn cho rằng ngươi là người một nhà.”

“Sư phụ, ta có một việc muốn xin người đồng ý.”

“Chuyện gì?”

“Xin sư phụ đồng ý, Thất Thế Môn từ nay về sau không có Chu Tước, Ti Điềm, từ nay về sau chỉ là vợ của ta.”

Thiệu Bồi trầm mặc không nói, lượn một vòng lớn, hắn vẫn không quên chuyện này, hắn thở dài, gật gật đầu, xem như đồng ý.

Hoàng Đế vốn thanh tỉnh vài ngày, sau khi dùng hai viên tiêu dao đan của Trương Quốc sư lại lâm vào hôn mê. Bùi Vân Khoáng gọi Tả Thực Thu vào cung, ám chỉ việc này kỳ lạ. Tả Thực Thu tự nhiên hiểu được dụng ý của Bùi Vân Khoáng, hắn mắt thấy chính là tân quân, nịnh nọt là điều tất nhiên, trước mắt tình thế của Hoàng Đế không ổn, là cơ hội tốt để diệt trừ Trương Quốc sư, hắn cũng tiện thể báo thù riêng.

Hôm sau, Tả Thực Thu liền liên hợp với chúng thần trong triều thượng tấu. Thái hậu là người quan tâm bệnh tình của Hoàng Đế nhất, mỗi ngày đều truyền thái y đến hỏi thăm. Bùi Vân Khoáng dâng tấu chương của triều thần đến trước mặt Thái hậu, mấy vị viện phán ở Thái Y Viện lại không hẹn mà cùng bẩm báo với Thái hậu tai hại của tiêu dao đan, Thái hậu sớm đã bất mãn với Trương Quốc sư, thừa dịp Hoàng Đế bệnh tình nguy kịch, thần chí không rõ, quyết định thật nhanh âm thầm xử trí Trương Quốc sư. Vạn nhất khi Hoàng Đế tỉnh lại hỏi, chỉ nói là bởi vì bệnh chết bất đắc kỳ tử.

Trương Quốc sư vẫn ở trước mặt Hoàng Đế hô phong hoán vũ, không người nào dám động đến. Thái hậu thừa dịp Hoàng Thượng hôn mê liền bắt hắn lại, trong khoảnh khắc Trương Quốc sư giống như con sâu con kiến bị đập chết khiến mọi người thổn thức không thôi.

Bùi Vân Khoáng rốt cuộc đã diệt trừ được họa lớn nhiều năm trong lòng. Tất nhiên sau khi Lý Trăn Đế bệnh, đại sự triều chính cũng đặt trên vai hắn, Thái hậu đối với hắn cực kỳ tín nhiệm, sắp xếp Đông cung, để cho hắn và Thanh Bình công chúa ở tạm, để kịp thời xử lý quốc sự. Trong mắt triều thần, không thể nghi ngờ hắn đúng là thân phận Thái Tử Đông Cung, Tả Thực Thu bắt đầu âm thầm cắt đứt quan hệ với Bùi Tự Vũ, mà che giấu liên hệ ngày càng mật thiết giữa Bùi Tử Do và Lâm Giang vương.

Bùi Vân Khoáng triệu kiến quần thần, tỏ vẻ thánh thể Hoàng Thượng khiếm an, thiên hạ muốn yên bình, cho nên loạn thổ phỉ Yến Châu nhất định phải mau chóng bình định, dẹp an lòng dân, đặc biệt phái tướng quân Vạn Khắc Sung mang binh đi viện trợ Lâm Giang vương, Thương Vũ làm phó tướng. Binh mã tiếp viện Yến Châu không nhiều lắm, chỉ có một vạn. Như vậy, Lâm Giang vương sẽ không nghi ngờ đề phòng.

Sau khi tan triều, Bùi Vân Khoáng lưu Vạn Khắc Sung và Thương Vũ lại, sau khi dặn dò vài câu, giao cho Thương Vũ một mật hàm.

Thương Vũ ra khỏi cửa cung, trong kiệu mở mật hàm ra. Kế sách trong thơ chu đáo chặt chẽ kỹ càng, hành thư bằng chữ thảo đơn giản, như gió cuốn gợn sóng, hắn đóng chiếu thư lại than thở, rốt cuộc đã chờ đến ngày hôm nay.

Cỗ kiệu dừng lại ở Âm Bội, Thương Vũ đi vào cửa viện.

Tư Điềm dựa vào ghế bên dưới hành lang gấp khúc, trong tay cầm một quyển sách, lại như đi vào cõi thần tiên. Sóng mắt của nàng trầm tĩnh như làn thu thủy, như dòng suối mênh mông trong vắt. Da thịt tuyết trắng dưới ánh mặt trời như ngọc như ráng, gió lướt qua mái tóc nàng, mang theo mấy sợi tóc đen thổi qua tai nàng, nhẹ nhàng lay động, hoa tai ngọc trai trên vành tai giống như lay động nhưng cũng không phải lay động.

Nàng giống như một bức tranh mỹ nữ, thời gian như ngòi bút, trong lòng hắn từ từ vẽ chấm phá truyền thần. Hắn nhìn nàng qua ánh nắng, cảm thấy trong lòng phủ xuống một mảnh tình cảm ấm áp lười biếng, giống như ánh mặt trời trực tiếp lan toả đến tận tim can.

Hắn không khỏi nhớ tới trước kia, hắn bắt nàng học thuộc lòng, nàng còn giả bộ ngu dốt giống Lâm Tây Yến, kết quả bị hắn đánh cho mấy gậy. Khi đó, hình như hắn có hơi nhẫn tâm, hắn mơ hồ có chút áy náy, bước một bước dài đi đến hành lang gấp khúc.

Nàng nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu, ánh sáng bỗng nhiên bị thân thể hắn ngăn trở thành một màu sắc hài hoà râm mát.

Hắn cầm sách trong tay nàng, nhân thể nắm tay nàng trong bàn tay.

Nàng đã quen tiếp xúc da thịt với hắn, nhu thuận không giãy giụa. Hôm nay vẻ mặt hắn đặc biệt ôn nhu, đường nét ngang ngược kiên cường thời gian qua giống như đột nhiên bị mềm hoá, mang theo cảm giác say lòng khiến người ta như muốn sa vào.

Nàng bị hắn nhìn có chút mất tự nhiên, ánh mắt dường như không biết đặt ở nơi nào cho phù hợp.

Hắn ngồi bên cạnh nàng, để đầu của nàng dựa vào vai mình, lo lắng không yên mà hỏi: “Trước kia, đối với muội có chút nghiêm khắc, muội đừng tính toán mang thù nhé?”

Nàng có chút buồn cười, lòng dạ nàng không có hẹp hòi như vậy đâu.

Nàng liếc hắn, cố ý sẵng giọng: “Phải nhớ kỹ chứ, khắc cốt minh tâm.”

“Thật sự?” Hắn trợn mắt, khó có thể tin.

Nàng liếc hắn một cái, vẻ mặt hờn dỗi đáng yêu khiến lòng hắn xao động.

Hắn cười cười: “Có thể khiến muội khắc cốt minh tâm cũng được. Nếu muốn báo thù, thì tới đi, đánh chỗ nào cũng được, qua hôm nay sẽ phải đợi lâu đấy.”

Nàng hiếu kỳ hỏi: “Vì sao?”

Hắn trìu mến nhìn nàng, nói: “Ta phải đi Yến Châu tiêu diệt phiến loạn, rất lâu không thể gặp muội.”

Nàng nhịn không được hỏi: “Bao lâu mới trở về?”

Hắn cười cười: “Ba tháng sau quay về.”

Nàng rõ ràng không tin, trừng mắt nhìn hắn nói mạnh miệng.

“Ba tháng có thể tiêu diệt thổ phỉ gì chứ? vừa đi vừa về đã một tháng, huynh cho rằng mang theo Thiên binh Thiên tướng sao?”

Hắn đã dự tính sẵn trong lòng, chợt nhíu mày, cười nói: “Muội không tin? Không thì cùng ta đánh cuộc đi?”

Nàng tất nhiên là không tin, cả gan nói: “Đánh cuộc gì?”

Hắn cười hắc hắc: “Đánh bạc, nếu như ta thắng muội lập tức gả cho ta.”

Nàng mặt đỏ lên: “Nếu như huynh thua?”

“Ta sẽ không thua.”

“Nếu là ngộ nhỡ?”

“Ta sẽ cưới muội.”

Lặp đi lặp lại cũng là một ý tứ, nàng biết rõ hắn đang trêu chọc nàng, hờn dỗi không nói tiếp với hắn, chỉ dặn dò: “Huynh cẩn thận chút.”

Hắn bỡn cợt cười cười: “Muội rất quan tâm ta nha.”

Mặt nàng ửng hồng xoay người giả bộ đi lấy giỏ châm tuyến, không muốn hắn nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của mình.

Hắn nhìn nhìn giỏ châm tuyến, nói: “Ta biết rõ hôm nay muội cũng không có việc gì, không bằng làm một chút giá y, nếu ghét bỏ thủ nghệ của mình không tốt, thì đi tú phường yêu cầu đi.”

Nàng quay đầu lại liếc hắn.

Hắn cố ý đùa nàng: “Đừng tiếc tiền, lỡ làm không dễ coi, mặc lên người khiến người ta chê cười. Cái khác khác keo kiệt thì thôi đi, giá y cũng đừng keo kiệt, ta biết muội tiếc tiền, nếu không ta đưa muội ít bạc nhé?”

Nàng buông giỏ, hầm hừ nói: “Ai mà thèm bạc của huynh!” Dám giễu cợt nàng, thật sự là quá phận.

Hắn cảm thấy một cái nhăn mày một nụ cười của nàng đều đáng yêu. Bèn ghé sát vào gương mặt nàng, thấp giọng nói: “Qua mấy ngày nữa, Muội và Thất thúc cùng đi Thượng Kinh với ta nha.”

“Vì sao?”

“Thượng Kinh gần với Yến Châu, muội ở đó chờ tin tức của ta, xem ta đánh giặc thắng hay thua.”

“Chuyện này, ngộ nhỡ Vương Gia và sư phụ có việc giao cho muội làm, muội tùy tiện rời khỏi như vậy dường như không thích hợp cho lắm.”

“Không có việc gì, sư phụ đã đồng ý từ nay về sau không cho muội làm gì hết. muội chỉ để ý theo ta là được.” Hắn lo lắng đúng là chuyện này, cho nên muốn mang nàng rời khỏi Đông Đô.

“Thế nhưng huynh là đi mang binh đánh nhau, chúng ta đi theo phù hợp sao?”

“Các người không ở cùng với quân đội, ta tìm mấy cao thủ ở Thất Thế Môn hộ tống các người.”

“Muội ở chỗ này chờ tin tức của huynh không được sao? Vì sao nhất định phải đi Thượng Kinh?”

“Nha đầu, không được hỏi nhiều, nghe lời là được.”

Hắn an bài như vậy có ba nguyên nhân. Một là, hôm nay Bùi Vân Khoáng đã đứng đầu Đông cung, Hoàng Thượng là đèn khô dầu cạn, bất cứ lúc nào đều có khả năng thăng thiên, tuy hắn tin tưởng nàng, nhưng ngộ nhỡ Bùi Vân Khoáng không bỏ nổi nàng, gọi nàng vào cung sắc phong nàng, hắn có hối hận cũng đã muộn. Thứ hai, hắn đã thương lượng với Bùi Vân Khoáng, sau khi “Tiêu diệt phiến loạn”, hắn rất muốn mang nàng và Thất thúc cùng trở lại Thương Lan, tận mắt nhìn hắn đoạt lại thứ của mình. Ba là, tuy Thiệu Bồi đã đồng ý không dùng nàng, nàng coi như là thân tự do, nhưng chiếu theo tính tình có ân tất báo của nàng, vạn nhất Thiệu Bồi muốn bảo nàng đi làm cái gì, nàng nhất định sẽ không cự tuyệt. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy vẫn nên đặt nàng trong tầm mắt tốt hơn. Yến Châu cách Thượng Kinh rất gần, cho nên, hắn định trước hết để nàng và Thất thúc ở trong kinh chờ hắn, chờ hắn bình định chuyện Lâm Giang vương, liền mang nàng quay về Thương Lan.

Tư Điềm cũng không biết những ý nghĩ này trong lòng hắn, nàng cảm thấy chờ ở Đông Đô và chờ ở Thượng Kinh không có gì khác nhau, cho nên cảm thấy chạy thật xa đến Thượng Kinh chờ hắn thật sự có chút chuyện bé xé ra to, truyền đi, dường như lộ ra hắn nhi nữ tình trường, công và tư chẳng phân biệt được.

Nàng thấp giọng nói: “Muội ở Đông Đô chờ huynh không được sao? huynh đi dẹp yên thổ phỉ, muội đi theo, truyền ra không được tốt lắm.”

Thương Vũ ra vẻ không vui: “Cũng không phải cho muội theo quân, có cái gì để người khác nghị luận. Người ta nói phu xướng phụ tùy, ta đi Yến châu, sao muội không chịu lên kinh gần ta một chút? chẳng lẽ muội không quan tâm sinh tử của ta, không muốn sớm biết rõ tin tức của ta? muội thật sự là ý chí sắt đá, vô tình vô nghĩa.”

Cái tội danh này thật lớn! ngôn từ chính nghĩa của hắn làm cho khuôn mặt nàng khi nghe xong không còn chút máu, vội vàng đồng ý cùng đi Thượng Kinh. Hắn đắc ý nở nụ cười.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN