Máy Tính Sát Thủ - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Máy Tính Sát Thủ


Chương 25


– Thú vị nhỉ, Delumeau nói rồi đặt tập báo cáo của Logicielle xuống bàn. Nhưng ai có thể chứng minh rằng TTCT sẽ không gây ra bất kỳ một cái chết nào nữa? Theo những gì tôi hiểu, phần mềm hiện vẫn còn lưu hành.

– Đúng, tất nhiên là nó vẫn còn tồn tại, thưa cảnh sát trưởng. Mọi công nghệ mới đều có những nguy cơ và mặt thái quá của nó. Tuy nhiên, từ bây giờ những người sử dụng phần mềm lậu sẽ biết được những nguy cơ mình phải đối mặt: thư điện tử sẽ được gửi để thông báo sự nguy hiểm của chương trình này. Truyền hình và báo chí cũng sẽ đăng tải tin này. Cô chỉ tờ báo vừa ra tối qua – chính tờ báo, chỉ tháng trước thôi, đã kết tội OMNIA 3. Cô nói thêm:

– Vụ này, ngoài việc xua đi những mối nghi ngờ từng bao trùm lên loại máy tính này, còn là chiêu quảng cáo tuyệt vời cho NCF. Báo chí sẽ không tiếc lời ca ngợi sức mạnh và chất lượng của OMNIA 3!

– Cô nghĩ là đã hết nguy hiểm rồi hả?

– Đúng. Achille đã trừ khử những kẻ mà cậu ta kết tội. Thực ra, cậu ta chẳng giết ai cả: TTCT, phương tiện gây án, mới chính là đối tượng thực hiện! Những nạn nhân đó vội vàng tự chui đầu vào cái bẫy giăng ra đúng như cậu ta dự đoán. Theo tôi, sẽ không có thêm nạn nhân nào nữa đâu thưa cảnh sát trưởng; Achille chỉ lập trình để giết sáu người thôi. Không thêm một người nào nữa đâu.

Tối hôm đó, khi trở về nhà, Logicielle lại thấy chiếc xe tải nhỏ đậu gần nhà cô. Cô nhận ra logo của NCF. Cô cũng không ngạc nhiên khi nhìn thấy Kostovitch đang sải bước trên vỉa hè ngay dưới tòa nhà. Người đàn ông vội tiến về phía cô.

– Thưa cô, tôi muốn gửi tới cô lời cảm ơn chân thành và sự ngưỡng mộ sâu sắc.

– Ồ, không có gì đâu. Ông đi cùng tôi chứ? Tôi nghĩ là, cô vừa nói vừa chỉ chiếc xe tải nhỏ, ông đến lấy lại chiếc OMNIA 3?

– Sao cơ? Lấy lại cái gì cơ?

– Chiếc máy vi tính ông cho tôi mượn để điều tra.

– À, máy tính sát thủ ấy hả? Ông ta đáp lại với nụ cười mỉa mai. Cô đùa tôi phải không, thưa cô! Tôi không gửi cho cô cái gì hết, đó là một công cụ làm việc. Và cô đã sử dụng nó thật xuất sắc. Không có chuyện chúng tôi lấy lại đâu, bất kể lý do gì chăng nữa. Hơn nữa, tôi chắc là nó còn có ích trong trường hợp… rốt cuộc, dĩ nhiên, tôi hy vọng là những vụ kiểu như thế này sẽ không xảy ra nữa.

Trong khi Logicielle còn đang cố gắng tìm một vài lý lẽ để từ chối món quà đắt đỏ này thì Kosto phác một cử chỉ thân mật rồi đi mất.

Khi bước vào trong căn hộ của mình, Logicielle có cảm giác ai đó đã ở đây chờ cô. Dĩ nhiên là chẳng có ai cả. Khi nhìn chiếc OMINA 3 cô mới chợt hiểu ra.

Cô đang tiến lại gần máy tính thì chuông điện thoại vang lên.

– Logicielle à? Bác Germain đây. Xong rồi: nhờ tấm bản đồ Max đã đưa, một đội chuyên gia về hang động và gỡ mìn đã khám phá ra nấm mồ trong mê cung tầng hầm lâu đài Grimoire…

– Rồi sao nữa?

– Nó đã được gài mìn. Chúng tôi đã cho nổ, đảm bảo với cháu là không có thêm bất kỳ một nạn nhân nào nữa. Chúng tôi đã đặt những cảnh báo cần thiết. Hiển nhiên là nấm mồ đó che giấu một cái bẫy! Achille đã tính đủ cả: nếu người chơi TTCT thoát khỏi máy tính sát thủ hắn sẽ đi tìm kho báu tại thực địa…

– Cái chết mà Achille dành cho hắn ta sẽ kém phần độc đáo.

– Kể từ bây giờ, tất cả lối vào tầng hầm đều bị chặn, cái giếng sẽ được rào lưới. Chính quyền địa phương sẽ thiết lập một vành đai bảo vệ xung quanh lâu đài Grimoire…

– Cũng đến lúc rồi, Logicielle thì thầm.

– Bác mừng là cháu đã đến. Vụ này đã tạo điều kiện để chúng ta có thể đi thăm lâu đài cùng nhau! Trước khi lâu đài được trùng tu và mở cửa cho công chúng, có lẽ sẽ phải đợi nhiều năm nữa… Cháu sẽ nhớ tới lâu đài Grimoire chứ Logicielle: có lẽ là cháu chưa sẵn sàng để thăm lại nó.

Hồi kết

Thế đấy, thế là đã kết thúc! Logicielle nghĩ.

Cô ngồi một mình trong căn phòng của mình. Mặc dù đã muộn, ánh mặt trời vẫn tràn ngập đại lộ. Vào tháng Sáu, ngày dường như không bao giờ kết thúc. Liệu cô có nên đi nghỉ ở Périgord như Germain đã đề nghị? Hay cô sẽ đồng ý đi cùng Max đến Auvergne? Cứ nghĩ đến một hành trình dài trên xe máy, cô lại thấy rùng mình. Rồi cô lại nghĩ cả hai kế hoạch đi nghỉ này đều không thích hợp.

Chuông điện thoại lại vang lên. Max gọi để mời cô đi ăn tối. Cô từ chối.

– Cái gì cơ? Nhưng không thể như thế được! Hơn nữa là anh đã chuẩn bị rất nhiều màn ảo thuật để trình diễn cho em xem!

Logicielle mỉm cười rồi trả lời điềm đạm:

– Nghe này Max, anh vừa phải thôi chứ: chúng ta vừa ăn trưa cùng nhau còn gì. Em đã hứa là sẽ đi chơi cuối tuần với anh. Em không muốn anh sớm nhận ra một thực tế là đôi khi em có thể trở thành một kẻ phiền phức…

– Vậy có nghĩa là không à? Em chắc chứ?

– Tối nay, Max ạ, em rất mệt. Và biết đâu đấy, em có thể có cuộc hẹn với ai khác nữa thì sao!

– Em có muốn anh nói điều này không Logicielle? Anh chả tin bất kỳ lời nào em nói cả.

– Đâu cần lúc nào cũng phải luôn chắc chắn về chính mình hả Max. Mai nhé, tạm biệt anh.

Ngay khi vừa cúp máy, cô đi ra chiếc OMNIA 3. Rồi cô lại cảm thấy đôi chút lưỡng lự; nhưng dường như ánh mặt trời phản chiếu trên màn hình đang ra hiệu với cô.

Cô ngồi xuống rồi bật máy vi tính lên.

– Xin chào Logicielle. Hôm nay cô muốn làm gì?

– Sử dụng phần mềm TTCT, cô trả lời.

Rất nhanh chóng, cô thấy mình đứng trước cổng sắt dẫn vào hoa viên lâu đài Grimoire.

Cô đi vào.

Cảnh vật chẳng có gì thay đổi. Lối đi vẫn ngập tràn cỏ dại và thường xuân leo kín đám cây cổ thụ. Chiếc cầu thang lớn vẫn đây, vẫn được canh giữ cẩn thận bởi những bức tượng đá cẩm thạch đứng trên bệ đỡ.

Logicielle leo lên cầu thang. Khi vào đến sân trong, cô đi dạo một lát. Ở trên cao, những ngọn tháp của tòa lâu đài đổ bóng xuống thung lũng. Trời đã tối, hệt như thế giới thực; mặt trời lặn tỏa ánh sáng chênh chếch rọi qua những tấm kính màu của cửa sổ.

Logicielle nhìn chăm chú vào ổ khóa trên cửa chính để mở cửa. Cô dừng lại trước ngưỡng cửa sảnh lớn: cô cảm thấy vô cùng ấn tượng và xúc động trước những đồ vật và cả những bức tường phản ánh bao thế kỷ lịch sử.

Cô ngạc nhiên nhận ra chiếc rương thời Phục hưng vẫn luôn ở đó; tuy nhiên họa tiết trang trí có vẻ không còn như trước. Giờ đây nó phác họa một khung cảnh yên bình của đồng quê. Tất nhiên vẫn là một cảnh trong thần thoại. Có thể đấy là cuộc gặp gỡ giữa Daphnis và Chloé. Hoặc là cảnh của một đôi lứa đoàn tụ trước khi khởi hành đi Cythère.

Vì một lý do nào đó, cô không dám cử động. Đúng lúc đó, ở cuối gian phòng, một cánh cửa bật mở.

Ai đó đang tiến vào, lại gần cô và mỉm cười với cô. Là một chàng trai. Dù chưa gặp cậu ta bao giờ nhưng cô biết chắc đó là Achille.

Phác một cử chỉ, cậu ta mời cô vào trong. Và vì thấy cô còn lưỡng lự, cậu ta nói:

– Chào mừng cô đến đây, Logicielle. Đi thôi, tôi chờ cô lâu rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN