“Đúng, lúc Hoàng thượng hạ chỉ, công chúa cũng ở bên cạnh.” Vi Hoàng hậu nói lớn với các triều thần: “Công chúa có thể làm chứng cho ai gia, ngoài ra còn có Triệu Thừa Ân, Trương Tích, Bùi Đàm đều có thể làm chứng.” Nói xong, bà ta nhận lấy một cuộn lụa màu vàng do thái giám bên cạnh dâng lên, sau đó mở ra: “Chúng đại thần tiếp chỉ.”
Tất cả mọi người đều quỳ xuống.
Thái Bình công chúa ban nãy vẫn còn đang ngạc nhiên trước lời Vi Hoàng hậu, khi nhìn thấy hành động của bà ta bèn lập tức hiểu ra.
Tự biết món đồ trong túi mình không còn dùng được nữa, Thái Bình công chúa chỉ đành bực bội quỳ xuống.
Vi Hoàng hậu khẽ hắng giọng, cất giọng mềm mại như nước: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, thế gian vạn vật thay cũ đổi mới, trẫm trao Hoàng vị lại cho tứ tử Lý Trọng Mậu.
Do tuổi còn trẻ, quốc chính sẽ do Vi Hoàng hậu thay mặt xử lý, đồng thời ban cho Vi Ôn làm Phò quốc Tướng quân, Tương vương Lý Đán làm Phò quốc đại thần.
Mong chúng đại thần lo nghĩ cho xã tắc, đồng lòng phò tá.
Khâm thử.”
“Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Các đại thần quỳ lạy.
“Khoan đã.” Thái Bình công chúa khoan thai đứng lên, đối diện với Vi Hoàng hậu: “Di thư này là thật hay giả vẫn chưa xác định được mà.”
“Công chúa nhanh quên thật đấy, muội đã nói đó thôi, lúc Hoàng thượng băng hà muội cũng ở bên cạnh, hơn nữa ngài ấy còn đặc biệt để lại một bức di thư, sao có một lúc đã hối hận rồi?” Vi Hoàng hậu nhìn Thái Bình công chúa bằng ánh mắt khinh thường.
“Không sai, bản cung ở ngay bên cạnh, nhưng nội dung trong bức di thư của Hoàng thượng hoàn toàn không giống thế này.” Lời công chúa vừa nói ra khiến các đại thần ngay lập tức ồ lên.
“Công chúa thật biết nói đùa, vừa nghe thấy di thư không có lợi cho mình liền đừng ra can thiệp, ăn nói ngông cuồng.” Lời Vi Hoàng hậu nói càng lúc càng nghiêm trọng: “Ngươi có biết hành động này là đang đùa bỡn triều thần, đùa bỡn ai gia, đùa bỡn toàn thiên hạ không.”
“E rằng người đang đùa bỡn ở đây là người mới đúng Vi Hoàng hậu.” Thái Bình công chúa không hề bị lép vế: “Bút tích của Hoàng thượng bản cung nắm rõ như lòng bàn tay, người cứ lấy di thư ra để đối chiếu đi, sợ là bút tích không đúng đâu.”
“Làm gì có chuyện không đúng.” Vi Hoàng hậu nổi giận: “Bút tích của Hoàng thượng ai gia xem còn nhiều hơn ngươi không biết bao nhiêu lần, ai gia không thấy có gì không đúng cả, ngược lại ta thấy ngươi mới rất bất thường.”
“Không cần nói mấy lời thừa thãi, sự thật sẽ lên tiếng.” Thái Bình công chúa nghiêm giọng đáp.
“Ngươi dám nói là ai gia là lời thừa thãi? Đúng là to gan, ngày trước ngươi có Hoàng thượng chống lưng ngày ngày làm mưa làm gió, ai gia luôn nhẫn nhịn.
Nay ngươi lại dám đứng trước mặt các đại thần làm xấu mặt ai gia như vậy, ai gia sao có thể tha cho ngươi đây?” Hai mắt Vi Hoàng hậu phừng phừng lửa giận, bà ta ra lệnh: “Người đâu, mau bắt công chúa cho ta.”
Một bên là Vi Hoàng hậu, một bên là Thái Bình công chúa, người nào cũng là nhân vật không nên đắc tội.
Ai nấy lặng người bất động, không ai dám tới bắt Thái Bình công chúa.
Thái Bình công chúa cười khẩy, tức giận chỉ vào Vi Hoàng hậu: “Nếu đã không dám so sánh, chỉ có thể chứng minh người đang chột dạ.”
“Ta thấy người chột dạ là công chúa mới đúng.” Một giọng nam trầm vang lên.
Vi Hoàng hậu ngó qua vai Thái Bình công chúa, thấy Vi Ôn đang hùng hùng hổ hổ bước vào.
Ông ta mắng Thái Bình công chúa: “Tiên hoàng vừa băng hà, ngươi đường đường là công chúa lại dám to gan làm loạn, là hành động đại bất kính với linh cữu Hoàng thượng trên trời.
Vi Ôn ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn?”
Vào lúc này, các đại thần trong buổi triều bắt đầu xao động, mọi người tự động chia làm hai phe, dần dần di chuyển về phía phe cánh của mình.
Thấy tình hình có vẻ không cứu vãn được, một giọng nam cất lên: “Vi đại nhân bớt giận.” Lý Long Cơ bước vào: “Cô cô chỉ đau lòng quá độ vì Hoàng thượng băng hà chứ không có ác ý gì.” Nói đoạn, Lý Long Cơ lại nói với Thái Bình công chúa: “Cô cô xin hãy nén đau thương, Hoàng thượng băng hà, thiên mệnh khó trốn, nếu như thật sự nhung nhớ Hoàng thượng thì hãy ăn chạy niệm phật, cầu phúc cho Hoàng thượng.
Hà tất phải đứng ở đại điện làm ra hành động bất kính với Hoàng hậu nương nương.”
Vi Ôn thấy Lý Long Cơ đừng về phía mình thì nhanh chóng nguôi giận.
Ông ta khinh bỉ nhìn Thái Bình công chúa, gương mặt lộ vẻ đắc ý.
“Thần bái kiến Hoàng hậu nương nương.” Vi Ôn quỳ xuống.
“Hoàng huynh, huynh về rồi thật tốt.” Vi Hoàng hậu khóc lóc: “Nếu không thì hôm nay đại điện sẽ diễn ra trò cười mất.”
“Nương nương yên tâm.” Mắt Vi Ôn đầy vẻ giận dữ: “Có thần ở đây, không kẻ nào bắt nạt được người.”
* * *
Ba ngày sau, Lý Trọng Mậu mới mười sáu tuổi tuân theo hoàng mệnh, kế thừa Hoàng vị, tôn Vi Hoàng hậu làm Hoàng Thái hậu, cứ như thế, một vị Hoàng đế trẻ con đã ra đời.
Trong tẩm cung Vi Hoàng hậu.
Ngồi lặng trước gương đồng, Vi Hoàng hậu nhìn người trong gương.
Đôi mắt hẹp dài đầy vẻ phong tình, mặc dù đã có tuổi nhưng vẻ mặn mà đằm thắm vẫn còn lưu giữ trên gương mặt.
Đúng là một mĩ nhân, Vi Hoàng hậu thầm nghĩ, bà ta nở nụ cười rồi đột nhiên phát hiện không biết từ bao giơ nơi khoé mắt mình đã xuất hiện nếp nhăn.
“Có phải ta đã già rồi không?” Vi Hoàng hậu hỏi với vẻ ủ rũ.
Cung nữ Tiểu Thuý đang giúp bà ta chải tóc cười nói: “Hoàng hậu nương nương, à không, từ hôm nay trở đi phải gọi là Hoàng Thái hậu rồi.
Thái hậu nương nương phong nhã hào hoa, sao có thể già được.
Nô tì thấy người còn trẻ hơn cả Tiểu Thuý.”
Vi Hoàng hậu nghe vậy thì thích thú bật cười: “Tiểu Thuý càng ngày càng biết nịnh rồi.”
“Đâu có đâu ạ, Tiểu Thuý chỉ nói thật thôi.
Người xem lúc Hoàng thượng đăng cơ có biết bao nhiêu phi tử, cung nữ, nhưng nô tì thấy chỉ có Thái hậu nương nương là trẻ nhất và đẹp nhất thôi ạ.”
“Ban thưởng.” Vi Hoàng hậu cười nói.
“Tạ nương nương.” Tiểu Thuý càng nói nhiều hơn: “Nương nương, bây giờ tân đế đã đăng cơ, nô tì thấy người cũng nên an hưởng tuổi già.
Hoàng thượng là người nhân hậu, nhất định có thể xủ lý ổn thỏa việc triều chính, những ngày tháng tươi đẹp của người tới rồi.”
“Câm miệng.” Đột nhiên Vi Hoàng hậu nổi giận, bà ta đột ngột quay người, đứng lên: “Tên nô tài tô gan, dám bình luận về Hoàng thượng.
Người đâu, mang ra ngoài xử chém!”
“Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng.” Tiểu Thuý run lập cập quỳ mọp xuống đất, nàng ta bám chặt lấy gấu váy Vi Hoàng hậu, ánh mắt van nài: “Tiểu Thuý không dám nữa ạ, xin nương nương tha mạng.”
Tiểu Thuý tội nghiệp đến tận lúc chết e rằng cũng không biết tại sao đột nhiên Vi Hoàng hậu lại thay đổi thái độ.
Bản thân chỉ được khen ngợi Hoàng thượng, vì cớ gì lại khiến Vi Hoàng hậu thấy khó chịu.
Nàng ta đâu có biết lúc này suy nghĩ về việc bước lên hàng cửu ngũ chí tôn vẫn đang đeo bám tâm trí Vi Hoàng hậu.
Đến bản thân bà ta đã bị sự việc này làm cho phiền muộn mất ăn mất ngủ, làm sao có thể tha cho Tiểu Thuý khi nàng ta ăn nói linh tinh như thế?
“Nương nương, Vi Ôn đại nhân tới rồi ạ.” Đúng lúc Vi Hoàng hậu đang phiền lòng thì có người tới thông báo.
“Nương nương sao mà lại bực bội như thế?” Vi Ôn vừa bước vào trong đã nhận ra sắc mặt bất thường của Vi Hoàng hậu.
“Ca ca, bây giờ Mậu Nhi đã lên ngôi, đến khi nào ta mới có thể hoàn thành tâm nguyện?” Vi Hoàng hậu bực bội.
“Dễ thôi.” Vi Ôn đáp: “Hôm nay ta tới đây chính là vì chuyện này.
Ta có một kế sách, không biết muội có dám nhẫn tâm không thôi.”
“Chỉ cần nắm được ngôi báu, có gì mà không dám nhẫn tâm.”
“Được rồi, thế này..” Vi Ôn cúi người thì thầm vào tai Vi Hoàng hậu.
“Chẳng lẽ không còn cách khác sao?” Nghe xong những lời Vi Ôn nói, Vi Hoàng hậu trở nên ngập ngừng.
“Xem ra muội vẫn không nhẫn tâm được.” Vi Ôn bất lực đáp.
Vi Hoàng hậu cúi đầu, một hồi lâu sau bà ta cắn răng, ánh mắt tràn ngập quyết tâm: “Được, cứ làm như thế đi.”
Lời vừa nói ra, Vi Ôn bật cười, gật đầu nói: “Nếu muôn thành công thì cần thêm một người giúp sức.”
“Ai?”
“Binh bộ Thị lang Thôi Nhật Dụng.”.