Mẹ Chưa Kết Hôn: Tình Nhân Một Ngày Của Tổng Giám Đốc - Chương 87: Giữ Bảo Bảo lại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Mẹ Chưa Kết Hôn: Tình Nhân Một Ngày Của Tổng Giám Đốc


Chương 87: Giữ Bảo Bảo lại


Cố Diệc Thù đưa tay lên ôm cổ anh, kiễng chân lên, Thang Khải Huân còn chưa kịp đẩy cô ta ra, cô ta đã chủ động hôn lên môi anh, đôi mắt chớp chớp: “Trời ơi, đêm nay nhất định em sẽ mất ngủ.”

Mùi thơm trên người cô ta rất dễ chịu, giống như mùi nước hoa Chanel, đôi môi mềm mại lại ngọt ngào, giống như được bôi đường, hơi thở sạch sẽ mê người, đáng lẽ anh nên trầm luân vào trong đó, nhưng anh lại đứng đó, giống như một khối băng, nhịp tim của anh bình tĩnh, hô hấp bình ổn, không có chút dao động nào.

Có phải hay không vẫn không giống nhau.

Không phải không đẹp mà là không có cách nào lay động đến con tim anh.

“Chúng ta về nhà trước đi.” Thang Khải Huân đẩy cô ta ra, cản trở cô ta tiếp tục, Cố Diệc Thù vẫn chưa thỏa mãn, nhưng lại có chút xấu hổ, cô ta đã chủ động như vậy nhưng Thường Khải Huân lại giống như không có phản ứng gì. Tuy Cố Diệc Thù không phải là loại người kiêu ngạo nhưng tự nhận thấy mình không kém những người khác, nhưng lần thất bại này khiến cho cô ta cảm thấy có chút thất vọng và mất mặt.

Nhưng cô ta vẫn không đành lòng hỏi anh, chỉ yên lặng gật đầu.

dường như anh nhận ra hành động của mình có chút làm tổn thương đến cô ta, Thường Khải Huân vươn tay vén tóc cô ta lên, cả người Cố Diệc Thù run lên, chỉ cảm thấy đầu ngón tay anh như mang theo điện, trong nháy mắt, cả người cô ta như mềm nhũn ra.

Tất cả những ủy khuất trước đó đều tan thành mây khói, Cố Diệc Thù nở một nụ cười rực rỡ với anh, kéo cánh tay anh: “Đi thôi! Chúng ta đi ăn cơm đi, em biết một nhà hàng ăn rất ngon.”

Cho dù hiện tại, trong lòng Thang Khải Huân có vô số những phiền muộn cũng bị cô ta chọc cười, hai người vui vẻ lên xe,

………….

Advertisement / Quảng cáo

Lục Thế Quân vừa lái xe, vừa hỏi: “Em và Thang Khải Huân quen biết khi nào thế?” 

Hải Diêu ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lục Thế Quân, trong lòng Hải Diêu chỉ cảm thấy buồn cười: “Anh ấy là học trưởng của em, nhưng mà đã rất nhiều năm chúng em không gặp nhau rồi.”

“Sao anh lại không biết em có người học trưởng nổi danh này nhỉ?”

“Năm đó, anh ấy còn chưa có tốt nghiệp liền ra nước ngoài du học, mà khi đó em cũng mới quen biết anh.”

“A.” Lục Thế Quân lên tiếng, giả bộ lơ đãng nói: “Hình như anh ta rất quan tâm em.”

“Bạn cũ mà thôi.” Khóe môi Hải Diêu khẽ nhếch lên: “Hơn nữa, anh ấy đang kết giao cùng Cố tiểu thư.”

Lục Thế Quân nghe xong, sắc mặt buông lỏng ra mấy phần: “Cũng đúng, người có thân phận như Cố tiểu thư mới xứng đôi với anh ta.”

Ý nói, Đông Hải Diêu cô có là gì? Căn bản không xứng với Thang Khải Huân.

Hải Diêu cũng lười phải nói thêm với anh ta: “Anh dừng xe lại, em muốn xuống xe.”

“Sao em lại muốn xuống ở chỗ này? Chỗ anh muốn dẫn em đến còn chưa có đến đâu?” Lục Thế Quân quay đầu nhìn cô một cái, tốc độ vẫn không giảm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN