Mẹ Của Nam Chính Ngược Văn - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Mẹ Của Nam Chính Ngược Văn


Chương 15


Editor: hemaniko

Tống Kiêu Kiêu nghe được âm thanh kia cuống quít quay đầu lại xem, thấy cô bé kia gân cổ dùng hết sức bú sữa mẹ mà khóc lên, An An đứng bên cạnh ngây ngốc, vẻ mặt không biết phải làm sao.

Ba của đứa bé lập tức chạy tới chỗ cô bé, sau đó vẻ mặt đau lòng hỏi: “ Bảo bối, sao vậy? Làm sao mà khóc”

Cô bé thấy ba ba mình tới, vội chỉ tay vào An An lên án nói: “ hắn chính hắn đẩy ta ra, muốn cướp xe của ta!”

He: con bé láo lếu 😀

An An chính xác là bị doạ cho sợ tới ngây người, bé nhìn vẻ mặt lên án kẻ ác của cô bé kia, khuôn mặt nhỏ tức tới đỏ bừng.

An An là đứa trẻ như thế nào cô biết rõ, bé tuyệt đối sẽ không hiểu chuyện mà đẩy người khác.

Người đàn ông kia nghe con gái của mình bị bắt nạt, lập tức nổi giận liếc mắt trừng An An một cái.

Nhưng lo sợ Tống Kiêu Kiêu vẫn đang đứng nhìn ở một bên, hắn chỉ bất mãn nói: “Con trai sao lại tùy tiện bắt nạt con gái như vậy?”

Tống Kiêu Kiêu vừa nghe xong lời này của hắn lập tức cảm thấy buồn cười, đúng là tiểu thuyết ngược văn máu chó, người qua đường cũng mất não.

Tính cách cô dễ chịu nhưng không phải là quả hồng mềm mặc người khác nắn bóp ra sao cũng được.

Sở dĩ tính tình cô tốt, là muốn làm người mẹ dịu dàng trong mắt An An. Nhưng hiện tại là người khác muốn bắt nạt cô, cô cũng không ngại phiền phức mà bồi hắn một trận.

Tống Kiêu Kiêu vội bế An An lên, bé ủy khuất nhìn cô, khổ sở nói: “Con không có”

Nghe vậy Tống Kiêu Kiêu dịu dàng hon trán An An một cái nói: “ ừa, mẹ biết rồi”

Nói xong cô quay đầu nhìn về phía đôi cha con cực phẩm kia, lạnh mặt nói.

“Quý ngài đây, con gái của anh chiếm món đồ chơi của con trai tôi trước, sau đó con bé quay đầu liền nói con tôi đẩy người? Trong lòng tôi hiểu rõ con tôi không phải là đứa bé như vậy, dù sao trong tiểu khu khắp nơi đều có camera, chúng ta có thể đi phòng bảo vệ để xem xét.

Nếu đúng là An An đẩy nguời, chúng tôi sẽ chủ động xin lỗi. Ngược lại tôi mong con tôi sẽ nhận lời xin lỗi tương tự như vậy!”

Cô bé nghe vậy đoán chừng chột dạ, lập tức khóc nháo làm cho mọi chuyện lớn lên.

Tính cách của con gái mình, người làm ba hắn đây trong lòng rõ ràng. Đột nhiên nghe Tống Kiêu Kiêu cứng rắn, nhịn không được nói

“Cô nói vậy sự việc liền trở nên nghiêm trọng, trẻ con chơi với nhau khó tránh khỏi mâu thuẫn, không đến mức phải xem xét camera đâu”

Mà lúc này, một người phụ nữ trẻ, mặc đôi giày cao gót chạy tới. Cô ta ở gần quảng trường nhỏ, từ cửa nhà có thể nhìn rõ tình huống bên này.

Thời điểm nhìn thấy con gái bị bắt nạt, mang một bụng tức giận chạy tới.

Cô bé nhìn thấy mẹ mình cũng tới, lập tức tràn đầy tự tin. Mẹ yêu cô nhất, nhất định sẽ giúp bé đối phó với người phụ nữ trước mặt này.

Con bé một bên xoa đôi mắt một bên gân cổ hô lên: “ Mommy, có phụ nữ xấu xí muốn bắt nạt ta, ba ba không giúp ta đánh ả, còn mỉm cười tủm tỉm với người phụ nữ xấu này!!”

Lúc này cô gái trẻ kia tức giận hơn, cô ta bước tới trực tiếp muốn cho Tống Kiêu Kiêu một bạt tai.

Cái tát này của cô ta tới quá mức đột ngột, Tống Kiêu Kiêu không nghĩ tới cô ta không thèm nói lời nào liền trực tiếp đánh người? Căn bản cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần.

Mắt thấy bàn tay cô ta sắp tới, có người đột nhiên kéo cô về phía sau, chắn ngang che Tống Kiêu Kiêu, giơ tay lên chặn ngang bàn tay của người phụ nữ kia.

Tống Kiêu Kiêu nhìn thoáng qua người kéo mình, không thấy rõ khuôn mặt, người kéo cô cũng buông lỏng bàn tay cô ra.

Lúc này liền nghe được giọng của người phụ nữ kia: “ Anh là ai? tại sao lại ngăn tôi?”

Người đàn ông bắt lấy cánh tay của nữ nhân kia khẽ hừ một tiếng, sau đó dùng sức đẩy cánh tay kia về phía trước.

Người phụ nữ kia bị đẩy lảo đảo đứng thẳng, thiếu chút nữa thì đã ngã.

Tống Kiêu Kiêu nghe tiếng hừ quen thuộc kia ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tấn Sóc Ngôn, hắn lúc này nhíu chặt đôi mày kiếm, chán ghét xoa tay của mình, con ngươi đen kịt nhanh chóng quét qua cô.

Từ góc độ của Tấn Sóc Ngôn, có thể vừa văn thấy Tống Kiêu Kiêu vì tức giận mà khoé mắt phiếm hồng, mà cũng vì kinh ngạc mà miệng nhỏ hơi hé ra.

Thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tấn Sóc Ngôn nhìn mình, Tống Kiêu Kiêu vô thức liếm môi, có chút sợ hít sâu một hơi.

Tống Kiêu Kiêu có một tật, khi cô khẩn trương, sợ hãi hoặc khiếp sợ đều sẽ liếm môi. Đây là hành vi vô thức khi cô bất an, nhưng nhìn trong mắt của người đàn ông là một hương vị khác.

Con ngươi Tấn Sóc Ngôn trầm xuống, sau đó dời tầm mắt nhìn An An đang ở trong ngực Tống Kiêu Kiêu.

Lúc này An An trừng lớn đôi mắt vốn đã to, biểu tình ngạc nhiên giống Tống Kiêu Kiêu y đúc.

Nhìn hai mẹ con chịu ủy khuất vô cùng lớn kia vẫn chưa thoát khỏi thế giới kinh ngạc của mình.

Tấn Sóc Ngôn không biết vì sao nhìn hành động không khác nhau của hai mẹ con, trừ bỏ trong lòng yêu thích trào dưng, bên ngoài còn có một chút muốn cười?

Tấn Sóc Ngôn là kiểu người không thích cười, nhưng lúc này khoé miệng đột nhiên nhếch lên.

Nhưng còn chưa đợi hắn cười lên, liền nhìn thấy có một người đứng bên cạnh Tống Kiêu Kiêu.

Người này không phải là ai khác, là người đã đi theo Tấn Sóc Ngôn đến đây Hứa Đa Nhiễm.

Lúc Tấn Sóc Ngôn duỗi tay bắt lấy tay của người phụ nữ kia, là Hứa Đa Nhiễm duỗi tay kéo Tống Kiêu Kiêu.

Bởi vì tình huống lúc đó khẩn cấp. Cả hai đều muốn bảo vệ Tống Kiêu Kiêu cùng An An, cho nên không kịp suy nghĩ mà làm ra phản ứng như vậy.

Ánh mắt Hứa Đa Nhiễm yên lặng nhìn Tống Kiêu Kiêu, đôi mắt đào hoa chứa ý cười nhàn nhạt. Hiển nhiên ý tưởng của hắn và Tấn Sóc Ngôn giống nhau cảm thấy cô có chút buồn cười, có điểm đáng yêu.

Giống như cảm giác ánh mắt của Tấn Sóc Ngôn, Hứa Đa Nhiễm ngẩng đầu hướng Tấn Sóc Ngôn cười nói: “Anh Tấn khoẻ, người này là?”

Hắn gặp qua An An vài lần, biết An An là con trai của Tấn Sóc Ngôn, nhưng chưa từng gặp qua Tống Kiêu Kiêu.

Bởi vì nguyên chủ rất ít xuất hiện ở quảng trường nhỏ, cô ta lúc nào cũng đi ra ngoài, không phải đi gặp tên mối tình đầu thì là đi tìm bạn tốt của mối tình đầu. Hơn nữa thẩm mỹ của nguyên chủ hơi khác người, luôn thích mặc những trang phục có phần “trưởng thành”.

Nếu mà hắn có gặp nguyên chủ thì cũng nhất định không nhớ khuôn mặt của nguyên chủ, bởi vì khuôn mặt này bị lớp trang điểm đậm che mất.

Cho nên nguyên chủ ở tiểu khu này hơn hai năm, nhưng không có ai nhận ra cô.

Lúc hắn thấy Tống Kiêu Kiêu mang An An ra ngoài, cho rằng cô là người thân hoặc bạn bè của Tấn Sóc Ngôn.

Tấn Sóc Ngôn như nhìn thấu tâm tư của Hứa Đa Nhiễm, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Kêu chị dâu là được”

Nghe vậy sắc mặt của Hứa Đa Nhiễm thay đổi, nhưng nhanh chóng khôi phục như bình thường, hắn một lần nữa nhìn về phía Tống Kiêu Kiêu kinh ngạc nói

“Hoá ra là chị dâu!”

Lúc này việc Tống Kiêu Kiêu chú ý không phải là màn đối thoại của hai người đàn ông, mà là vẻ mặt tức giận của một nhà cực phẩm kia.

Nữ nhân kia vốn đang muốn hướng tới chỗ bọn họ nổi bão tiếp, lúc nhìn rõ khuôn mặt người hắt tay cô ta, gương mặt kia thiếu chút nữa vỡ nát.

Bởi vì người đang đứng ở trước mặt cô ta là chủ tịch tập đoàn Tấn thị _ Tấn Sóc Ngôn.

Lúc trước cô ta cùng chồng tham gia một bữa tiệc tối, đúng lúc gặp được Tấn Sóc Ngôn một lần.

Đêm đó cô ta chỉ nhìn Tấn Sóc Ngôn một cái, đã bị bề ngoài đẹp trai cùng thân phận hiển hách của hắn hấp dẫn.

Lúc ấy cô ta cũng đã suy nghĩ: Nếu cô ta gả cho người đàn ông này thì thật là tốt? Không chỉ có sự nghiệp thành công, vóc người cân xứng, vả lại tuổi vẫn còn rất trẻ….

Đặc biệt vào buổi tiệc tối đó, trong một đám chủ tịch bụng bự, vóc người cao lớn kia của Tấn Sóc Ngôn phá lệ nổi bật, lúc ấy hấp dẫn không ít ánh mắt của phụ nữ.

Chỉ cần quen Tấn Sóc Ngôn là sẽ biết hắn là con người không thích ăn chơi đàng điếm, càng không thích phụ nữ chủ động bò lên giường mình.

Lúc này chồng của người phụ nữ kia cũng đã nhận ra Tấn Sóc Ngôn, sắc mặt hắn khó coi, đánh đứa con gái ngu ngốc còn đang khóc nháo kia.

Bé gái bị cha mẹ sủng hư, đột nhiên bị ba mình đánh, tức khác cảm thấy ủy khuất của mình dâng trên tận trời cao.

Bé lấy ra bản lĩnh khóc nháo ở nhà p, cả người ngã trên đất vùng vẫy khóc to lên.

“A a a, mấy người các ngươi đều bắt nạt ta, tất cả chết đi! Các ngươi tất cả đều đi tìm chết!! A a a!”.

____

he: mình edit chương này mà phải kiềm nén tức giận. Muốn bay vào tán con bé đó ghê.

Sau khi suy nghĩ 7789 lần mình quyết định đăng chương này bù hôm thứ hai :D.

Nhân tiện muốn hỏi ý kiến mọi người. Một là đang chương dài nhưng hai ngày mà chương ngắn thì một ngày 1 chương mọi người thấy sao?

Nhớ com mèn cho he bít nha

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN