Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc - Chương 20: Cái ôm không kịp phòng bị
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
276


Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc


Chương 20: Cái ôm không kịp phòng bị


“Chưa ăn thịt heo nhưng ít ra cũng thấy heo chạy rồi chứ” Trữ Tích tà tà liếc Trữ Hằng một cái, “Cũng không có gì đặc biệt”.

“Này tên nhóc thối Trữ Tích kia, sao nhóc cứ thích chọc tức anh đây vậy hả?” Trữ Hằng một bên nổ súng vọt vào bọn áo đen, một bên trừng mắt nhìn Trữ Tích nói.

“Nhàm chán”, Trữ Tích lạnh lùng liếc Trữ Hằng một cái, tuy rằng nổ súng nhưng hai mắt lại luôn liếc về phía bên cạnh nhìn cái áo ngủ của Trữ Huyễn trên người Tô Tiểu Mạt, thân hình thoăn thoắt nhảy qua cái bồn cảnh cao lớn giống như con chim đang tự do sải cánh trên bầu trời rộng lớn, làm cho hắn nhất thời nhận ra hắn ở cổ bảo này hai mươi năm hình như chưa một lần tự do bay nhảy như vậy, làm hắn nhịn không được mà hâm mộ.

Ánh mắt của Trữ Huyễn cũng luôn dõi theo bóng dáng tự do kia, giờ phút này tuy hắn chỉ mặc một cái quần tam giác bó sát, da thịt mềm mại tinh xảo bại lộ trong không khí, trong ánh đèn mơ hồ của căn phòng mà tản ra hơi thở tà mị xinh đẹp nhưng hắn lại không thấy khó chịu chút nào, lại thấy có chút thong dong bình tĩnh giống như toàn thân được bao bộc bởi một tầng sa vụ, chỉ có trời mới biết tâm tình bây giờ của hắn tốt thế nào.

Tô Tiểu Mạt che giấu thân thể nhỏ gầy của mình trong bóng đêm, dọc theo mấy cái cây to lớn mà chạy về phía trước. Cô không quên quay đầu nhìn Trữ Hạo đang theo sát sau lưng mình, chỉ nhìn thấy sắc mặt của hắn rất lạnh lùng, theo sát sau lưng cô nhưng không bị cô bỏ lại, trong lòng Tô Tiểu Mạt cũng âm thầm tán thưởng loại tốc độ này, cảm thấy khối băng này mặc dù rất lạnh lùng nhưng Trữ Dã nói đúng, hắn rất bình tĩnh trầm ổn.

Hai người không nói lời nào, dưới sự che dấu của Trữ Dã, Trữ Huyễn, Trữ Hằng và Trữ Tích, hai người thành công ra phía sau nhà mà không ai phát hiện.

Tô Tiểu Mạt tựa lưng vào hàng rào, Trữ Hạo cũng vội vàng đi tới bên cạnh cô, hai người quan sát tình hình bốn phía.

“Ở đây có chỗ nào có thể leo được hay có mật đạo gì thông ra ngoài không?” Tô Tiểu Mạt thấp giọng hỏi.

“Không có” Trữ Hạo vẫn lạnh băng trả lời.

Tô Tiểu Mạt ngẩn đầu nhìn bức tường rào cao ba mét, lại quay đầu nhìn mấy tên áo đen khong ngừng vọt vào cửa chính, hai người trốn vào một góc không dễ phát hiện.

Thiết kế của cái hàng rào này rất tinh diệu, người bên trong rất khó từ đay trốn ra ngoài vì toàn bộ phía trong đều ốp đá cẩm thạch, bề ngoài cực kì trơn nhẵn nên rất khó leo lên, Tô Tiểu Mạt rất đau đầu, bây giờ bọn họ cũng không có dây thừng hay những thứ khác đại loại như thế nên khẳng định không thể từ đâu leo ra ngoài rồi, vậy bây giờ phải làm thế nào đây?

Mấy Tên áo đen kia muốn từ bên ngoài vào cũng phải phá cửa thì mới vào được, Tô Tiểu Mạt híp mắt bình tĩnh nhìn cánh cổng đã bị phá hủy mà mấy tên áo đen kia canh giữ nhằm ngăn chặn có người trốn ra từ đường đó.

Trữ Hạo đem ánh mắt đặt lên người Tô Tiểu Mạt, dưới ánh trăng sáng ngời, áo ngủ rộng thùng thình kia khoát lên người cô khiến cô thoạt nhìn có chút đơn bạc, trên khuôn mặt xinh đẹp bịt kín một tầng hàn sương nhìn không thấu, tuy hắn và cô cũng không nói chuyện nhiều, tuy cô gái này chỉ mới tới cổ bảo chưa tới một ngày , nhưng hắn lại cảm thấy cô đã ở đây rất lâu rất lâu rồi, cô rốt cục là ai vậy chứ? Chẳng lẽ tư liệu sai rồi sao? Hay là vì cô che giấu quá sâu? Hay là trước lúc ra đi lão nhân đã dặn dò cô ta cái gì? Trong lòng hắn lúc này rất nghi ngờ, đôi mắt vốn lạnh như băng tuyết ngàn năm giờ phút này không khỏi tối lại.

Tô Tiểu Mạt bất chấp ánh mắt phức tạp của Trữ Hạo đang đảo trên người mình, việc cấp bách bây giờ chính là xử lí đám người áo đen ở ngoài kia, vì sao bọn họ lại trùng hợp đột nhập vào đúng ngày cô tới đây? Rốt cục thì chuyện này liên quan gì tới cô? Mấy người này sao lại biết vị trí bí mật của cổ bảo?

Đang lúc Tô Tiểu Mạt suy nghĩ, một cái bóng đen từ một phương hướng nào đó không rõ chạy về phía cô, Tô Tiểu Mạt vội vàng xoay người, ngả vào trong lòng của Trữ Hạo, cánh tay ôm chặt thắt lưng của hắn, thân thể cũng dính sát vào hắn, kéo hắn vào sâu trong góc tối, thấp giọng nói, “Đừng nhúc nhích, có người đến”.

“Ừ” Trữ Hạo hiển nhiên có chút bất ngờ, hắn từ trước tới giờ cũng không thích thân thiết với phái nữ, trong lòng lại ẩn ẩn truyền tới âm thanh hít thở của Tô Tiểu Mạt, thân thể mềm mại như nước của cô lại áp sát vào người hắn làm hắn có chút mất tự nhiên, mặt hắn che kín hắc tuyến, nếu ở một thời điểm khác Tô Tiểu Mạt chắc chắn đã bị hắn một phát đá bay, nhưng vào lúc nguy cấp thế này thì hắn chỉ có thể nhẫn nại.

Mười mấy cái bóng đen cầm theo súng, chạy dọc theo bức tường mà đột nhập, Tô Tiểu Mạt vội vàng đem thân thể của mình tựa sát vào người của Trữ Hạo, càng ép hắn vào góc tường, giờ phút này Trữ Hạo cảm thấy trên người không hẳn là khó chịu, mỗi một tế bào của hắn đều kêu gào, loại cảm giác này không hiểu sao lại khiến hắn phiền chán, không phải là chán ghét mà là muốn có được, loại ý tưởng này lóe lên trong đầu khiến hắn giật mình, cúi đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tô Tiểu Mạt, “Có một chỗ có thể đi ra ngoài”.

“Vậy sao không nói sớm” Tô Tiểu Mạt nhìn thẳng vào đôi mắt như nước hồ sâu của Trữ Hạo, nhịn không được mà trừng một cái, hơi thở của cô gần trong gang tấc như đánh vào người Trữ Hạo khiến cơ thể hắn không tự giác mà cứng lại.

“Ai đó? Đi ra” đột nhiên có một tiếng nói lạnh như băng vang lên, trong lòng Tô Tiểu Mạt thầm kêu không ổn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN