Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc - Chương 23: Lừa gạt bỏ trốn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
224


Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc


Chương 23: Lừa gạt bỏ trốn


Mấy tên áo đen bên ngoài nhìn ba người loạn choạng bước ra, có một người lại bị ngất nằm trong lòng cô gái, còn cánh môi cô gái kia thì sưng đỏ, khuôn mặt hồng nhuận, mắt đẹp lưu chuyển phong tình vạn chủng thì nghĩ hẳn là tình hình chiến đấu khi nãy rất kịch liệt.

Một tên áo đen đi về phía bọn họ, “Còn không mang cô ta ra ngoài, nếu để lão đại phát hiện được thì hai người chết chắc!”

Trữ Hạo vươn tay lỗ vai tên áo đen vừa nói chuyện, làm ra vẻ cảm tạ rồi kéo Tô Tiểu Mạt và tên áo đen đã chết đi về phía trước.

Dưới mí mắt của mấy tên áo đen kia, Trữ Hạo và Tô Tiểu Mạt rốt cục cũng thuận lợi tránh thoát được, chỗ này là cửa sau của cổ bảo, nơi này bị đám áo đen kia canh giữ rất nghiêm ngặt nên nếu không có quần áo kia thì đừng mmong thoát ra ngoài.

Tô Tiểu Mạt và Trữ Hạo vội vàng trốn vào một góc, ném tên áo đen đã chết qua một bên, Tô Tiểu Mạt nửa ngồi bắt đầu cởi quần áo của tên đó.

Trữ Hạo nhìn động tác nhanh nhẹn của cô, lạnh lùng nói, “Cô thèm đàn ông tới vậy kia à? Ngay cả người chết cũng không tha!”

Tô Tiểu Mạt nghe âm thanh lành lạnh của Trữ Hạo thì khựng lại một chút, sau đó không thèm trả lời tiếp tục cởi, lột toàn bộ đồ trên người tên áo đen, sau đó cởi luôn áo ngủ của mình, đem bộ đồ đen kia mặc lên người, quấn mái tóc dài của mình vào tấm vải đen, cầm súng lên, xoay người, một tay đẩy Trữ Hạo ngã vào bức tường, giương mắt nhìn hắn chằm chằm, thấp giọng nói, “Yên tâm, cho dù có thèm khát tới đâu thì bà đây cũng không muốn anh đâu”.

Hai mắt của Trữ Hạo đối diện với tròng mắt của cô tối sầm lại, lạnh lùng nói, “Cái này là cô nói đấy nhé!”

“Là tôi nói, Tô Tiểu Mạt tôi thề nếu có một ngày tôi ‘ăn’ anh, tôi sẽ… tôi sẽ…” Tô Tiểu Mạt đúng là không hiểu nổi cái tên lạnh như khối băng này, sao hắn lại bá đạo với cô thế chứ.

“Cô sẽ làm gì?” Trữ Hạo vươn tay ôm Tô Tiểu Mạt vào lòng, cánh tay siết chặt để cô ngửa đầu đối diện với ánh mắt của hắn.

“Vậy thì anh muốn làm gì tôi cũng được” dưới cái nhìn chăm chú đầy khiêu khích của Trữ Hạo, cô vội vàng nói nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng lại hối hận, sao cô có thể dễ dàng khuất phục trước ách cường quyền của tên này thế chứ.

“Được, một lời đã định” Trữ Hạo nhìn Tô Tiểu Mạt một lúc lâu mới chịu buông cô ra, thấp giọng nói, sau đo nâng chân bước về phía trước.

Giờ phút này Tô Tiểu Mạt hối hận tới ruột gan đều xanh, nói gì không nói lại đi đánh đố cái này làm gì không biết, cô ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao lớn của Trữ Hạo, tên này ngoại trừ lạnh một chút, sắc sảo một chút, đối xử với cô không tốt một chút thì hình như cái gì cũng tốt, muốn dáng người có dáng người, muốn mặt có mặt, muốn tiền có tiền, nhưng lời nói đã nói ra thì như bát nước hắc đi, dù sao cũng không thể thu hồi lại, mặc kệ thế nào thì cô nhất quyết không để sắc đẹp của hắn dụ dỗ.

Tô Tiểu Mạt hạ quyết tâm, nhưng trong lòng vẫn buồn bực, trời ơi là trời, Tô Tiểu Mạt ơi là Tô Tiểu Mạt, tiết tháo của cô rớt đâu hết rồi? Cô không được quên người cô thích là ca ca, tên kia dù chọc cô tức thế nào thì cũng không nên nói như vậy, tuy rằng rất đảm bảo nhưng lỡ như…

Trữ Hạo đột nhiên dừng bước, Tô Tiểu Mạt lại đang cúi đầu ảo não tâm tình với đất mẹ nên không thấy, bất thình lình đụng vào lưng của Trữ Hạo, kết quả là cô đã vấp chân ngã chồm về phía trước, Tô Tiểu Mạt kêu rên trong lòng, xong rồi xong rồi.

Cô đang mang tâm trạng của người chấp nhận số phận mà chào hỏi thân thiết với đất mẹ thì ai ngờ một cánh tay dùng lực kéo cô lại, thân thể của cô cũng vùi vào một vòng tay ôm ắp, Tô Tiểu Mạt ngẩng đầu nhìn đôi mắt âm trầm của Trữ Hạo, trong lòng hơi hoảng hốt, rên rĩ thầm, mặt tên này đúng là bị liệt rồi, cứu người mà cũng làm mặt ngầu như thế.

Trữ Hạo cúi đầu nhìn ánh mắt phức tạp của Tô Tiểu Mạt, miệng thì không biết đang thì thầm cái gì, cũng không biết vì sao hắn cảm thấy thật buồn cười, sau đó buông cô ra, “Đừng quên chuyện cô nói khi nãy”.

“Đương nhiên là tôi nhớ rồi, yên tâm, tôi không có hứng thú với anh” Tô Tiểu Mạt nghe Trữ Hạo nói vậy thì một chút hảo cảm đối với tên này vừa nảy sinh cũng bị cô tàn nhẫn đạp chết, vác súng, sải bước tiến lên phía trước.

Trữ Hạo nhìn bóng dáng ngẩn đầu của Tô Tiểu Mạt, trong mắt xuất hiện một tia u ám, sau đó theo chân cô tìm kiếm quanh cổ bảo.

Cô bảo được che giấu bên trong một khu rừng rậm, ở giữa có một lối mòn thông ra ngoài nhưng cũng bị rừng cây che khuất, người ngoài rất khó mà phát hiện, nhưng Tô Tiểu Mạt nhìn con đường phía trước không hề có dấu bánh xe, chỉ có rất nhiều dấu chân người, xem ra đám áo đen kia đi bộ tới đây, nhưng bọn họ làm sao biết vị trí của cổ bảo?

Hai người cũng không nói gì chỉ đi dọc theo mấy dấu chân này mà tìm kiếm, trên con đường này cũng không có ai khác thì có thể đoán được mấy người này đều được phái tới cổ bảo nên cũng không có người canh gác nơi này.

Tô Tiểu Mạt và Trữ Hạo che giấu thân thể trong bóng đêm, sau một hồi tìm kiếm cuối cùng bọn họ cũng ra tới được đường thông vào cửa chính của cổ bảo, nhìn thấy trên đường có mười chiếc xe tải lớn, Tô Tiểu Mạt và Trữ Hạo liếc nhìn nhau.

“Chúng ta phân công ra hành động”, Tô Tiểu Mạt ngẩng đầu nhìn vào Trữ Hạo phía bên cạnh, nói.

“Được” Trữ Hạo nhìn tình huống trước mắt, suy nghĩ một hồi cũng gật đầu.

“Anh bên kia, tôi bên này” Tô Tiểu Mạt chỉ vào một hướng nói với Trữ Hạo, hiện tại bọn họ chỉ có hai người, nếu như trúng mai phục thì khi tách ra cũng còn một người an toàn.

Trữ Hạo nhìn về phía cô chỉ lại nhìn về phía cô, không mặn không nhạt nói một tiếng “Cẩn thận”.

“Anh cũng vậy” Tô Tiểu Mạt có chút kinh ngạc, thì ra khối băng này cũng biết quan tâm người khác, nhìn thoáng qua Trữ Hạo một lần nữa sau đó men theo xe tải mà đi về phía trước.

Thân hình Trữ Hạo cũng lóe lên, hướng về bên còn lại mà tìm kiếm, hai người vẫn duy trì tốc độ như nhau, phối hợp với nhau lướt qua cái xe tải không lớn lắm trước mặt, Tô Tiểu Mạt nhẩm tính số lượng người tới đây dựa vào số xe tải này, ít nhất cũng phải năm sáu trăm người, lần đột nhập này chắc chắn có chuẩn bị từ trước, nhưng rốt cục là ai làm đây?

Bên trong cổ bảo, Trữ Dã, Trữ Huyễn, Trữ Hằng và Trữ Tích không ngừng xả súng về phía đám người áo đen tiến về phía cổ bảo, Trữ Huyễn cảm thấy đạn đã sắp hết rồi, nếu hai người kia mà không chịu trở lại thì bốn người bọn họ sẽ bị đánh bẹp lép thành cái sàng.

Trữ Huyễn nhịn không được sâu kín nói, “Các người nói xem, nha đầu kia có lừa gạt bắt cóc anh hai đi luôn không?”

Trữ Hằng nhịn không được liếc Trữ Huyễn một cái, “Sao anh không tự quan tâm tình hình của anh trước đi, giữa mưa bom bão đạn thế này anh lại có tâm trạng nói nhảm, đợi đám người kia tràn vào nhìn thấy bộ dạng của anh như vậy thì mặc kệ là nam hay nữ cũng đều đè anh xuống chà đạp”.

“Thằng nhóc thối kia, miệng cậu bộ không nói được lời nào hay hơn sao?” Trữ Huyễn nhịn không được cười cười nhìn Trữ Hằng, “Anh đây là chờ nha đầu kia trở về tự tay mặc áo ngủ vào cho anh”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN