Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc - Chương 64: Về phòng em đi (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
326


Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc


Chương 64: Về phòng em đi (1)


Editor: Charlotte

“Lúc ấy bọn anh cũng cho như vậy. Nhưng em thử nghĩ mà xem, một cô bé nhỏ tuổi như vậy bước vào một nơi xa lạ. Năm tuổi, lúc ấy người mà Trữ Uyển dựa dẫm, ỷ lại nhiều nhất chính là mẹ. Vậy mà thời điểm tận mắt chứng kiến cái chết của mẹ, em ấy lại vô cùng thờ ơ. Nếu là bị doạ ngốc thì khi tỉnh táo lại cũng sẽ gào khóc hay quấy phá một hồi. Nhưng chuyện này quả thật…”

Trữ Huyễn nhìn Tô Tiểu Mạt, sự tình lúc đó mà hắn trông thật quả thật cũng khiến người trong cuộc như hắn không tài nào lí giải được. Đến bây giờ trong lòng Trữ Huyễn vẫn còn câu hỏi lớn về hành vi lúc ấy của em gái nuôi.

“Cô ấy thật sự không rơi lấy một giọt nước mắt hay sao?” Tô Tiểu Mạt có chút không thể tin được mà hỏi lại.

“Đúng, cô ta xử sự như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Thói quen sinh hoạt sau này cũng không có gì thay đổi.” Trữ Huyễn gật đầu.

“Cô gái này thật đúng là rất kỳ quái mà.”

Tô Tiểu Mạt cảm thấy người con gái tên Trữ Uyển vô cùng kỳ lạ. Mới có năm tuổi, tận mắt nhìn thấy cái chết của mẹ ngay trước mắt. Không hề tỏ ra sợ hãi, hay bi thương. Nếu mới chỉ từng ấy tuổi mà trạng thái tâm lí đã vững vàng như vậy có phải là quá vô lí không. Sự lãnh khốc, lạnh nhạt khi chứng kiến người chết thực sự là một kĩ năng cần rèn luyện. Nháy mắt, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh đôi mắt đêm ấy. Cặp mới kia mỹ lệ mà lãnh khốc, nó không thể tồn tại trên một người đã chết được… Xem ra khả năng cao là Trữ Uyển vẫn còn sống.

“Cô ta đã chết như thế nào?”

Lại nghĩ, nếu là nữ nhân bình thường chỉ cần ba tháng là ngỏm. Vậy mà con hàng này vốn được lão gia chủ bao nuôi, nhận làm con gái. Vậy mà lại chết được mười lăm năm. Nếu đã được nhận nuôi thì đâu có thể chết một cách dễ dàng đến như vậy?

“Cái này sao, anh nghĩ em nên đi hỏi lại đại ca thì sẽ rõ hơn đấy.”

Trữ Huyễn vẻ mặt thần bí vừa nói, vừa đem Tô Tiểu Mạt, ngồi trên đùi, nhẹ vòng tay ôm ấy toàn thân cô. Ghé cằm chống lên đỉnh đầu của cô gái nhỏ. Dịu dàng kể.

“Cô ta thật ra là người yêu thầm đại ca. Tình yêu vô cùng sâu sắc, mãnh liệt.”

“Hoá ra cô ta là thanh mai trúc mã của Trữ Dã à.” Tô Tiểu Mạt bừng tỉnh. Chính cô cũng không thể nào tin được, tên Trữ Dã có điểm nào thú vị để thu hút, bắt trói tâm tư của một cô gái nhỏ. Chưa kể đó còn là một em gái kì quặc nữa. Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà. Quả thật chuyện này càng lúc càng không đơn giản.

“Cũng không phải, đại ca từ đầu đến cuối đều không có tỏ vẻ gì. Từ ban đầu đều là một bên tình nguyện, em ấy thường xuyên đi theo, làm cái đuôi nhỏ của anh ấy từ ngày này sang ngày khác. Đúng là Trữ Dã từ đầu đến cuối đều không tỏ thái độ gì, nhưng anh ấy cũng không quá khó chịu, cũng chẳng quan tâm về sự đeo đuổi của Trữ Uyển thì phải?

Trữ Huyễn luôn là người mẫn cảm với những chuyện tình cảm. Và ở trong vấn đề này, anh thấy rõ ràng rằng anh cả Trữ Dã bên ngoài nhìn có vẻ ôn nhu, dịu dàng. Nhưng thực ra anh ấy là một người lãnh khốc, vô tình. Anh ấy sẽ không để những chuyện tình cảm vớ vẩn ảnh hưởng đến mình.

“A! Em nghĩ ra cách rồi.”

“Em nghĩ ra cách gì?” Trữ Huyễn nhìn đôi mắt Tô Tiểu Mạt đang sáng lên. Đôi mắt to tròn linh động hai tản ra tia giảo hoạt. Xem ra em ấy nghĩ ra cách thật, nhưng chắc chắn sẽ là một phương pháp xấu xa.

“Không nói cho anh biết.” Tô Tiểu Mạt ra vẻ thần bí nói. Tiếp theo cô vui vẻ xoay người:

“Em đi trước, còn anh… cứ đợi mà xem kịch vui đi.”

“Tô Tiểu Mạt, anh nói cho em biết. Đừng nghĩ anh “dệt hoa trên gấm” nhưng trong năm người bọn anh, đặc biệt là Trữ Dã, anh ấy tuyệt đối không phải là người em có thể chọc vào đâu.”

Trữ Huyễn đột nhiên nghĩ tới cách Tô Tiểu Mạt định làm, vội vàng rống lớn cảnh báo. Một tiểu yêu tinh như em ấy ngoài cái đó ra thì còn cách nào khác chứ. Không được, tuyệt đối không được dùng cách đó.

“Em đã biết.”

Tô Tiểu Mạt hiểu rõ lời cảnh cáo Trữ Huyễn. Nhưng khi đối mát với hẹn ước ba ngày, xem ra cô vẫn nên thử liều một chút. Xoay người, yêu kiều thưởng cho Trữ Huyễn một nụ hôn gió rồi nhanh như chớp chạy xuống dưới tầng một tìm Trữ Dã.

Vừa mới chạy ra khỏi cửa, cô lập tức thấy Trữ Hằng vừa bước ra khỏi phòng.

“Cô đang định làm cái gì mà lại có nụ cười xảo trá đến như vậy?”

“Có sao?”

Tô Tiểu Mạt vội vàng thu lại ý cười. Tặng cho Trữ Hằng một cái nháy mắt.

(Nháy mắt là đá lông nheo đó. Tớ không biết diễn tả như thế nào hết.:<<)

“Dừng lại đừng nháy mắt như vậy. Quá chói rồi.” Trữ Hằng vội vàng xua tay.

“Cô đang làm gì đấy. Định đi đâu à?”

“Ai cần anh lo.”

Tô Tiểu Mạt cảm thấy tiểu tử Trữ Hằng này càng ngày dính người. Tốt nhất là đừng cho hắn đi theo, bằng không sẽ bị sự ngu ngốc, ăn hại của hắn làm cho thất bại. Đến lúc ấy chuyện mà bất thành, có lôi Trữ Hằng ra chặt làm tám khúc cũng không hả giận.

“Không cần quan tâm thì thôi. Tôi mặc kệ cô.” Trữ Hằng nghe lời Tô Tiểu Mạt nói, bĩu môi, gương mặt đáng thương giận dỗi bỏ về phòng.

“Phanh!” Cánh cửa phòng đóng sầm lại.

Tô Tiểu Mạt nhìn thấy hành động vùng vằng của Trữ Hằng. Đầu tiên la sửng sốt. Không ngờ vì câu nói này đã khiến anh ta phản ứng dữ dội đến như vậy. Nhưng sau khi nhớ lại việc chính, cô vội xoay người đi thẳng xuống tầng.

Trữ Hằng ngay sau đó lại khe khẽ mở cửa ra. Gương mặt lén lút dõi theo bóng Tô Tiểu Mạt. Cho đến khi đã khuất hẳn khỏi cầu thang, hắn mới sải bước xuống tầng. Miệng vẫn còn đang làu bàu vài tiếng nhỏ.

“Không cho tôi quản, tôi lại càng muốn quản. Xem cô làm định làm gì nào.”

Vừa bước xuống tầng, ngay lập tức Tô Tiểu Mạt đã thấy Trữ Dã đang ngồi vào ghế dựa ngoài sân chợp mắt. Vội sải bước về phía mục tiêu, chợt cô thấy có điều hơi kì lạ. Quay đầu lại cô thấy bên cạnh mình có thêm một người. Mày nhíu chặt lại, thấp giọng nói.

“Tại sao anh lại đi theo tôi?”

“Con đường này là của cô hay sao. Tại sao chỉ có một người được đi cơ chứ? Nếu tôi muốn đi thì đi, cô quản làm gì?” Trữ Hằng hừ lạnh một tiếng, liếc Tô Tiểu Mạt một cái, tiếp theo cất bước đi về phía trước. Không để tên kia đắc ý được lâu. Cô túm chặt lấy cánh tay hắn. Khoé môi giữ nguyện nụ cười, nhưng khi cất tiếng nói thì lại đang như gằn từng chữ.

“Trữ Hằng, thoả thuận đền bù gấp mười lần số lượng vũ khí còn muốn không hả?”

“Vô nghĩa, đương nhiên muốn.”

Chử Hằng dừng bước châ lại, cúi đầu, nhìn cánh tay Tô Tiểu Mạt đang túm lấy mình. Vẻ giận dỗi trên gương mặt dần tan biến, sau đó ung dung trả lơi

“Vậy anh còn đứng đây làm gì? Còn không mau đi sửa sang lại kho hàng, bằng không số lượng súng đạn kia anh muốn đặt ở chỗ nào?”

Tô Tiểu Mạt vừa rồi còn nịnh nọt tươi cười, giờ phút này lập tức thay đổi sắc mặt. Lãnh lệ mà rống thẳng vào mặt Trữ Hằng.

Chử Hằng biến thành bộ dáng ngu ngốc, không ngờ cô ta có thể trở mặt nhanh đến vậy. Trái tim nhỏ vì sợ hãi mà run lên, ngu ngơ lên tiếng yếu ớt, run rẩy.

“Đ… Được!”

Tiếp theo Trữ Hằng xoay người, tung ta tung tăng quay về bên trong lâu đài cổ. Vừa đi vừa vui vẻ ngân nga.

Tô Tiểu Mạt nhìn một Trữ Hằng thế mà lại bị cô doạ sợ. Vô cùng đắc ý. Cả gương mặt vốn đang căng thẳng vì chuẩn bị phải công lược một tên khó nhằn, nay biến thành tươi cười đầy sáng lạn. Ai ngờ vừa quay mặt ra lại thấy chủ thể cần cô quyến rũ lại nhìn mình đầy ôn nhu mà tươi cười.

Tô Tiểu Mạt vội vàng tiến lên, vô cùng ân cần mà ngồi đối diện Trữ Dã. Thân thể mềm oặt mà dựa vào trên bàn, hai tay chống cằm, chớp chớp đôi mắt nhìn Chử Dã.

“Bộ dáng này của cô là muốn cái gì?”

Trữ Dã nhìn Tô Tiểu Mạt lẳng lặng mà ngồi đối diện mình. Ánh mắt như dán chặt lên người hắn, giữ trên môi một nụ cười đầy ngọt ngào, đáng yêu. Nhìn người con gái trước mặt, nhìn dáng vẻ của cô lập tức nụ cười càng sâu, càng thêm ẩn ý. Tuy là miệng cười, ánh mắt thì ôn nhu nhưng nụ cười không đạt đến khoé mắt.

“Trữ Dã, trong lâu đài cổ này, anh có phải là lão đại đúng không?” Tô Tiểu Mạt nũng nịu hỏi.

“Ân, cứ xem là vậy đi.”

Trữ Dã khẽ đung đưa ly champagne trong tay, ánh mắt nhìn ra phía xa xăm nơi mặt trời đang dần khuất dạng. Màu ly trong suốt tương phản với màu hổ phách của rượu. Ánh mặt trời của buổi chiều tà rơi xuống gương mặt hắn. Tia sáng ấy mân mê từng đường nét của gương mặt. Sườn mặt anh tuấn, ánh mắt mê li, đôi môi mỏng luôn giữ một ý cười dịu dàng. Quả thật, Trữ Dã hiện lên như một vương tử cả lâu đài cổ. Sang trọng, quý phái, vương giả. Hắn như vị vương tử đứng trên cao, ưu nhã, ung dung khiến cho người ta luôn phải lẳng lặng ngước nhìn.

“Tôi có việc muốn nhờ tới anh.”.

“Cô cũng có việc cần phải nhờ đến tôi sao? Đừng nói tôi nghe nhầm nhé?” Ban đầu Trữ Dã tỏ ra sửng sốt, quay đầu, nhìn Tô Tiểu Mạt, thấp giọng cười.

“Làm sao vậy sao, chẳng lẽ tôi không thể nhờ anh sao?” Tô Tiểu Mạt lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn Trữ Dã, bĩu môi hỏi.

“Căn cứ về việc làm của cô mấy ngày hôm nay. Ở trong lâu đài cổ vô pháp vô thiên. Cả gan làm loạn tung nơi này, vậy mà vẫn có thể ung dung đến giờ phút này. Xem ra không thể đánh giá thấp sự thông minh của cô. Bởi vậy tôi còn tưởng rằng cô sẽ không cần giúp chứ?”

“Tôi vẫn luôn cho rằng chỉ có một Trữ Tích mới có cách chuyện hiểm độc. Miệng lưỡi như kẹp dao giấu kiếm. Không ngờ có người còn tài năng đến như vậy. Đúng là gừng càng già càng cay.” Tô Tiểu Mạt bĩu môi, nhìn Trữ Dã, không ngần ngại mà buông lười khen.

“Quá khen quá khen.” Trữ Dã lãnh đạm cười, cũng không thể hiện bất cứ biểu tình gì. Ung dung đem ly champagne lại gần, nhẹ nhấp một ngụm.

“Tôi muốn ngủ cùng anh đêm nay.” Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Dã từng cử chỉ, dù chỉ là cái giơ tay cũng tỏ rõ phong thái quý tộc. Xem ra khí chất sang trọng, ưu nhã của hắn đã ăn sâu vào máu thịt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN